Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 705

Diệp Quân Tước không nói gì, Trần Mộng Dao đã không còn yêu anh, ba năm mà anh bỏ qua là cả đời, ba năm phụ lòng người, trả bằng cả quãng đời còn lại. Nhưng anh không muốn tin một cô gái mà trong mắt cô chỉ có mình, giờ lại yêu thương người đàn ông khác như từng yêu thương anh.

Anh không cam tâm… không muốn cắt đứt sợi dây kia, anh thà buông bỏ tất cả, chỉ cần cô, cũng không được ư?

Sau một tháng.

Phẫu thuật của Diệp Quân Tước kết thúc, về đến trang viên Diệp gia.

Trong một tháng này, Diệp Quân Tước sống cuộc sống nhà tù, mỗi giờ mỗi phút đều bị giám thị bởi người mà Diệp lão gia sắp xếp, không chỉ giám thị mà còn ngăn chặn người của Mục Đình Sâm biết được nhược điểm mình là Triển Trì.

Trong thời gian này, Diệp lão gia không rời khỏi Đề Đô, tự quản lý chuyện làm ăn ở đây, do không hề tỏ vẻ kháng cự, bây giờ anh chỉ có thể làm Diệp Quân Tước.

Khúc Thanh Ca chăm sóc cho anh rất cẩn thận, gần như là chuyện ăn mặc hằng ngày, cô lo hết. Một cô gái kiêu ngạo như một mặt trời chói chang ở trên trời cao lại ngoan ngoãn nghe lời trước mặt anh, anh nhìn mà không hiểu được, lòng anh chưa từng rung động với Khúc Thanh Ca lần nào.

“Quân Tước, em muốn nói với anh một chuyện, anh đồng ý với em là phải cân nhắc cho kĩ, đừng tức giận được không?”

Thấy vẻ lấy lòng cẩn thận thành thật của Khúc Thanh Ca, Diệp Quân Tước cụp mắt nhíu mày: “Cô nói đi.”

Cô ngồi xuống chỗ đầu gối anh, trong mắt lóe ra vui sướng không kiềm được: “Em có thai rồi!”

Vẻ mặt Diệp Quân Tước bỗng lạnh lùng: “Phá đi, tôi không muốn có con.”

Vẻ mặt cô tái trắng ngay lập tức, dù biết Diệp Quân Tước sẽ có phản ứng như thế, tim cô vẫn co thắt thật mạnh: “Anh… anh không cần cân nhắc chút nào sao? Nếu ông nội biết em mang thai, sẽ không cho em phá đâu, người nhà em cũng vậy.”

Diệp Quân Tước nắm cằm cô, nhìn chằm chằm vào cô, trong mắt lóe ra ánh sáng lạnh: “Vậy đừng để bọn họ biết, tôi đồng ý với cô sẽ cho cô tất cả, chỉ có điều này là không được.”

Cô kinh ngạc, đau đón, hất tay Diệp Quân Tước ra: “Em chỉ muốn giữ lại đứa bé này, Diệp Quân Tước, anh quá lạnh lùng!”

Diệp Quân Tước nhìn cửa sổ, mặt không cảm xúc, dòng nước trong hồ phun nước luôn chảy nước như thể mãi mãi không khô cạn: “Vậy thì tránh xa tôi một chút.”

Khúc Thanh Ca hít sâu một hơi, cố nén không rơi nước mắt: “Anh là chồng em, em làm sao có thể tránh xa anh được? Ly hôn à?”

Diệp Quân Tước khựng lại: “Cô đang uy hiếp tôi?”

Cô không nói gì, tỏ rõ ý mình.

Đột nhiên, cửa phòng bị đầy ra, Diệp lão gia đi đến: “Tước Nhị, mấy ngày nay cháu cảm thấy như thế nào? Sau khi phẫu thuật có chỗ nào không thoải mái không? Nên để cho Thanh Ca giúp cháu vận động chút, như vậy mới có lợi cho việc khôi phục.”

Diệp Quân Tước nhìn Khúc Thanh Ca, lại nhìn Diệp lão gia, bỗng hiểu được tại sao lão già này đổi ý để anh chữa hai chân.

Từ Trần Mộng Dao đến hai chân này, Diệp Quân Tước thiếu Khúc Thanh Ca hai cái ân tình.

“Ừm.” Phản ứng của Diệp Quân Tước vẫn nhàn nhạt, không bối rối tí nào.

Khúc Thanh Ca không nói chuyện mang thai cho Diệp lão gia nghe ngay lúc này, ép mình nở nụ cười gượng gạo: “Ông nội, cháu sẽ chăm sóc cho Quân Tước thật tốt, chắc chắn sẽ khiến chân anh ấy khôi phục như ban đầu. Cháu không giỏi trong chuyện làm ăn, lần này đã vất vả cho ông rồi, ông nghỉ ngơi sớm đi, ở đây có cháu.”

Ông cụ gật đầu hài lòng, quay người bỏ đi.

Khúc Thanh Ca thu hồi cảm xúc không vui, thử hỏi: “Em tắm giúp anh?”

Diệp Quân Tước liếc cái bụng bằng phẳng như cũ của cô ta: “Để A Trạch làm.”

Cô cắn răng: “Sao vậy? Em không nhìn cơ thể của anh được à? Trước kia anh đâu có giấu!”

Diệp Quân Tước không nói gì, lăn xe đi đến cửa phòng tắm: “A Trạch.”

A Trạch nghe tiếng, đẩy cửa đi vào, nhìn thấy vẻ mặt cô đơn của Khúc Thanh Ca, anh dừng một cái, dừng động tác đang làm: “Thiếu gia, lão già bảo tôi đi qua đó, tôi đi trước.”

Không khí lạnh lẽo âm trầm, sau một lát, Khúc Thanh Ca khẽ hừ một tiếng, túm cánh tay Diệp Quân Tước, anh cũng không từ chối nữa, chống đỡ đứng dậy, đè phần lớn sức nặng lên người cô.

Lúc tắm, hai người không nói chuyện, trời đông giá rét đã đến rồi, vì nước nóng bốc hơi và tiêu hao sức lực, trán Khúc Thanh Ca rịn ra mồ hôi mỏng, sợi lông mềm trên áo len trắng xù xù dính hơi nước, hai má trắng nõn cũng đỏ bừng.

Diệp Quân Tước không nhịn được mà hỏi: “Có đáng không?

Cô có thể ly hôn, tôi không có ý kiến.”

Động tác trên tay cô cứng lại, không nhìn Diệp Quân Tước: “Có đáng hay không liên quan gì đến anh? Em thích là được. Hóa ra theo ý anh, kết hôn và ly hôn dễ dàng như thế. Em rất thất vọng, nhưng không hề tuyệt vọng, em không trông cậy vào việc anh có thể yêu em như yêu Trần Mộng Dao, cả đời người có thể gặp được người yêu mình hiểu mình, có thể sống với đối phương suốt quãng đời còn lại, tự bản thân nó đã không dễ, không cần phải có hết cả hai, chỉ cần một là đủ. Em chỉ muốn biết… rõ ràng anh có cân nhắc hậu quả sau khi ly hôn, tại sao thà rằng ly hôn cũng không muốn để lại đứa bé trong bụng em?

Đó cũng là con anh, anh nên phải… cho em một lý do chứ?”

Diệp Quân Tước im lặng, anh cũng không biết rõ rốt cuộc là tại sao, không muốn có con với người phụ nữ mình không yêu hay là không muốn để dòng máu dơ bản hèn hạ từ trong xương này? Cho dù đứa bé này sinh ra với thân phận là người Diệp gia, trong xương vẫn không thể thay đổi.

Trước đó Diệp Quân Tước căm hận tất cả những người Mục gia phụ bạc mình và mẹ mình, cũng ghen ty với thân phận con cả đủ tư cách của Mục Đình Sâm, sau đó bỗng nhiên anh suy nghĩ lại, những oán hận của mình đều thành tro tàn, Mục Đình Sâm lại chẳng làm sai gì.

Thấy Diệp Quân Tước không nói gì, Khúc Thanh Ca cũng không hỏi đến cùng, chỉ quay người giúp anh tắm lâu quá, eo hơi cứng, khó chịu duỗi thân thể một tí.

Diệp Quân Tước giật lấy khăn trong tay cô: “Cô đi ra ngoài đi, tôi tự làm, lát nữa gọi cô vào.”

Cô thấy tắm cũng gần sạch rồi, bèn nghe theo ý của Diệp Quân Tước, đi ra ngoài nghỉ một lát. Cô rất tò mò, Diệp Quân Tước cứ nhìn chằm chằm vào hồ suối phun ngoài cửa sổ làm gì, cái hồ đó không có gì đặc biệt, trong sân Diệp gia ở Hải Thành cũng có một cái.

Đột nhiên một bóng người lọt vào tầm mắt cô, dưới bóng bức tượng điêu khắc cao lớn ở hồ suối phun, có vẻ hơi mờ nhạt, nhưng cô vẫn nhận ra được là Lê Thuần. Trong lòng cô thấy hơi u sầu, quay người đi ra ngoài: “Cô vào đây làm gì?”

Lê Thuần kéo cổ tay áo, hơi bất an mà nói: “Tôi… không làm gì.”

Trong gió lạnh ban đêm, Khúc Thanh Ca mặc áo len mà còn không nhịn được rùng mình, khoanh tay lại thì sẽ đỡ hơn: “Cô… đi theo Diệp Quân Tước bao lâu rồi?”

Lê Thuần nói thật: “Không lâu lắm, tôi cũng không thường ở bên cạnh anh ấy, cũng chỉ là vệ sĩ bình thường thôi.”
Bình Luận (0)
Comment