Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 801

Chờ Khúc Thanh Ca cơm nước xong xuôi, ra khỏi Khúc gia, Diệp Quân Tước ngồi trêи xe thở phào một cái.

Khúc Thanh Ca thấy thế hỏi: “Có phải là cảm thấy cả người đều được buông lỏng? Bảo anh không cần tới, anh không nghe, đáng đời. Em cũng không thích ứng phó trưởng bối.”

Diệp Quân Tước không lên tiếng, hôm nay anh dậy quá sớm, chưa tỉnh ngủ, khép đôi mắt lại nhắm mắt dưỡng thần.

Trong lòng Khúc Thanh Ca có chút không chắc, có phải anh đã biết chuyện cô bí mật liên lạc cùng Trần Mộng Dao hay không?

Hẳn là… Còn chưa biết đi? Nếu không đã nỗi trận lôi đình, sẽ không yên tĩnh như vậy. Để anh tự phát hiện, không bằng để cô thẳng thắn nói trước.

Dừng một chút, cô mở miệng nói ra: “Em và Trần Mộng Dao vẫn luôn giữ liên lạc.”

Thân thể Diệp Quân Tước không cảm nhận được cứng đờ: “Sau đó thì sao?”

Quả nhiên, chỉ cần có liên quan tới Trần Mộng Dao, anh mới có phản ứng, nếu không căn bản không thèm để ý cô. Trong nội tâm cô có chút thất lạc, hoàn mỹ đem cảm xúc ẳn giấu đi: “Anh không tức giận sao?”

Diệp Quân Tước mở mắt ra, nhìn cô: “Có gì để tức giận? Cô cũng không làm gì cô ấy.”

Trong lúc nhất thời cô vậy mà không biết nên nói cái gì cho phải, anh cứ như vậy chắc chắn cô sẽ không làm gì Trần Mộng Dao sao? Cô tự cho là mình xưa nay không hiểu rõ anh, anh lại tự tin cảm thấy xem thấu cô?

Sự thật chính là như vậy, cô sẽ không làm gì Trần Mộng Dao…

coi như từ nhỏ cô được nuông chiều ương ngạnh, nhưng cũng biết tốt hay xấu, trắng hay đen.

Mục trạch.

Sau bữa ăn Ôn Ngôn mang theo Tiểu Đoàn Tử chơi đùa trong đình viện, Trần Mộng Dao nói muốn qua chơi, lúc này còn chưa tới.

Xem thấy Tiểu Đoàn Tử cũng có tính tình bạo, cô sớm đánh dự phòng với Tiểu Đoàn Tử: “Em trai nhỏ còn rất nhỏ, cái gì cũng không hiểu, giống như con khi còn bé vậy, chờ một lúc nữa em qua chơi, con không thể động thủ đánh em, biết không?”

Tiểu Đoàn Tử đối với lời nói của cô cũng không để ý tới, chú ý chơi. Cô tạm xem như nó nghe hiểu.

Một lát sau, xe Trần Mộng Dao rốt cục cũng tới cửa chính Mục trạch, cô một mình mang theo con tới, đặt con ở chỗ ngồi phía sau, trêи ghế an toàn của trẻ nhỏ.

Ôn Ngôn vội vàng đi lên trước hỗ trợ ôm đứa bé ra: “Không phải Kính Thiếu Khanh không yên lòng đối với kỹ thuật lái xe của cậu sao? Còn cho phép cậu một mình mang con tới?”

Trần Mộng Dao hừ hừ nói: “Anh ấy chính là lắm miệng, mình thế nhưng là tài xế lâu năm. Thật vất vả thừa dịp cuối tuần mình có thể tự mình chăm con hai ngày, sao có thể tùy theo anh ấy lải nhải với mình? Nói thật chăm con rất mệt mỏi, hai ngày cuối tuần giao cho mình, mẹ của Thiếu Khanh cũng có thể thư giãn một tí.”

Ôn Ngôn cúi đầu đùa với đứa nhóc trong ngực, rồi đi tới cầu trượt trơn bóng.

Khi Tiểu Đoàn Tử trông thấy cô ôm bạn nhỏ khác, gương mặt lập tức xị xuống, cũng không chơi cầu trượt trơn bóng nữa, vội vàng đi lên trước dùng một tay đập vào đùi cô, chiều cao của Tiểu Đoàn Tử cũng chỉ có thể đánh tới đùi cô.

Trần Mộng Dao thấy thế ngồi xổm người xuống đùa Tiểu Đoàn Tử: “Ây, tức giận rồi? Mẹ con là ôm con của cô chứ không ôm con, làm sao đây? Đứa nhỏ nhà con còn có tính tình nóng nảy như vậy. Các con phải làm anh em tốt, không thể có lòng đố ky mạnh như vậy, có biết hay không? Mẹ con ôm con cô, cô ôm con có được không?”

Tiểu Đoàn Tử nghiêng đầu sang chỗ khác không để ý Trần Mộng Dao, miệng nhỏ bởi vì tức giận đều cong xuống, chọc cho Ôn Ngôn và Trần Mộng Dao cười ha ha.

Đương nhiên, cuối cùng Ôn Ngôn vẫn không dám ôm đứa nhóc khác nữa, sợ con trai nhà mình ăn dấm.

Hỏi con trai của Trần Mộng Dao có nhũ danh hay không, Trần Mộng Dao lắc đầu: “Không có, con trai thì đặt nhũ danh làm gì?

Chờ Tiểu Đoàn Tử nhà cậu lớn lên có vợ con rồi, thành một cậu nhóc đẹp trai, cậu còn quản gọi nó là Tiểu Đoàn Tử, kia không phải rất nhảm nhí sao? Cho những cô gái thích nó cười đến rụng răng, nhũ danh mà cũng chỉ để gọi lúc bé cho đáng yêu thôi.”

Khóe miệng Ôn Ngôn giật một cái: “Cậu lười nhác động não đặt nhũ danh cho nó thì có? Còn nói đạo lý rõ ràng như thê.

Nhũ danh đương nhiên là để gọi lúc nhỏ, trưởng thành thì không cần đến.”

Đang nói chuyện, Kính Thiếu Khanh điện thoại tới: “Không phải em tự lái xe mang con qua đó chứ? Trình độ lái xe của em như thế nào trong lòng không có tính toán sao? Em nghĩ sao thế?

Lỡ như xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ? Bảo mẹ anh lái xe đưa em qua đó đi.”

Trần Mộng Dao bị phiền đến không chịu được: “Anh là đang ước gì em xảy ra chuyện sao? Em đến cũng đến rồi, không phải không xảy ra chuyện gì sao? Em chỉ là không biết đỗ xe, lái xe hướng về phía trước thì còn có thể có chuyện gì? Anh bận việc của anh đi.”

Cô chỉ là ngoài miệng không kiên nhẫn, kỳ thật cũng vui vẻ nở hoa rồi, cúp điện thoại còn đang vui.

Ôn Ngôn chậc chậc nói: “Thật tốt, có người nhớ thương cậu, đến lượt cậu đắc ý rồi.”

Trần Mộng Dao đột nhiên giống như nghĩ đến cái gì: “Sinh nhật Tiểu Đoàn Tử dự định thế nào? Chưa qua đúng không? Một tuổi nha, hẳn là phô trương một chút?”

Cái này Ôn Ngôn và Mục Đình Sâm đã sớm thương lượng, hơn nữa sinh nhật Tiểu Đoàn Tử cũng đã qua rồi: “Đều đã qua rồi, không có chúc mừng, Mục Đình Sâm nói… sinh nhật Tiểu Đoàn Tử, cũng là ngày mình bạt mạng đó, không có gì đáng chúc mừng, thật muốn chúc mừng, cũng là chúc mừng mình sống sót sau tai nạn, trách không được người Mục gia đều không thích sinh nhật, ý nghĩ không giống người khác, nhưng nói cũng có lý, sinh nhật mỗi người, người nên được chú ý không phải là bản thân, mà là mẹ. Sinh nhật nên tổ chức, nhưng cùng tổ chức với mẹ mới có ý nghĩa, loại chỉ kêu bạn bè đi phóng túng, thật đúng là không thể nào đồng ý.”

Trần Mộng Dao gật đầu như gà con mỏ thóc: “Đạo lý này mình sống hai mươi mấy năm mới hiểu rõ, xem ra lần sau sinh nhật mình phải về tổ chức cùng mẹ, đột nhiên thật nhớ mẹ quá…”

Ôn Ngôn cười không nói chuyện, lúc này sợ là Trần Hàm đã rời đến Đề Đô, lần sau gặp lại cũng không biết là lúc nào, cũng có lẽ, sẽ không còn được gặp lại. Từ thời điểm mà cô ra khỏi cuộc sống của Trần Hàm, đã trở thành người bị vứt bỏ rồi.

Một bên khác, cao ốc tập đoàn Mục thị.

Sau khi Đường Xán tới cũng coi là cẩn trọng, biết kỳ ngộ qua lần này, cho nên cuối tuần cũng bồi Mục Đình Sâm ở công ty tăng ca.

Lúc anh làm việc có thói quen dùng cà phê, gần đây rất thích quán cà phê ở gần công ty, thời điểm chuẩn bị đi mua cà phê, đi đến cửa chính công ty, trông thấy một người con gái đang ngập ngừng, giống hồ là muốn vào công ty, lại vào không được.

Anh dừng bước lại hỏi: “Cô tìm ai?”

Người đó nhìn anh run lên hai giây: “Anh là… Đường Xán?”

Đường Xán sớm đã thành thói quen vạn người dõi theo, người biết anh không ít, bị nhận ra cũng không kỳ quái, anh a cười cười: “Ừ. Tôi nhìn thấy cô ngập ngừng, là muốn đi vào sao?”

Người kia gật gật đầu: “Tôi đến tìm Mục tổng, trước kia anh ấy từng giúp đỡ tôi, tôi cũng từng làm việc ở đây, nhưng… ây giờ không còn nữa, tôi chỉ muốn trả lại tiền cho anh ấy, thế nhưng vào không được.”

Những ngày này Đường Xán ở công ty cũng nghe không ít đồn, một phen suy đoán, chuẩn xác nói ra tên của người con gái: “Cô là Tự Như Linh?”

Tự Như Linh hơi nghi hoặc một chút: “Anh biết tôi?”

Đường Xán không nói vì cái gì mà biết: “Nếu bắt buộc cần, để tôi chuyển giúp cô? Người không có phận sự không có hẹn trước là không thể nào gặp được Mục tổng, chuyện này hẳn là cô rõ hơn tôi.”
Bình Luận (0)
Comment