Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 812

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mục Đình Sâm không nói gì nữa, nhưng mà đi đến ngồi xuống, mở hộp cơm ra bắt đầu ăn tối.

Không quá hai phút sau, bên ngoài văn phòng vang lên tiếng của nhân viên đưa hàng: “Thưa tiên sinh, đồ ăn tiên sinh gọi đã đến, có phải là Mục Đình Sâm tiên sinh không ạ? Tôi cần đối chiếu thông tin…”

Mục Đình Sâm cảm thấy cả người đều không ổn, trước đó anh nói Đới Duy đặt cơm, vừa rồi quên mắt chuyện này…

Ôn Ngôn hít một hơi: “Sớm biết anh đã đặt cơm thì em đã không mang đồ ăn đến nữa.”

Đới Duy miễn cưỡng chịu tội thay, giọng nói ở ngoài cửa nghe vang hơn bao giờ hết: “Là tôi gọi đặt cơm! Tôi vẫn còn chưa ăn tối, đói chết được! Tôi điền sai tên thông tin người nhân, trước đây đặt cơm cho Mục tổng quen rồi, nên quên mắt không đổi lại!” Anh ta rõ ràng là đã nghe thấy những gì Ôn Ngôn nói.

Ôn Ngôn không kỳ kèo nữa: “Anh muốn ăn thì ăn, không muốn ăn thì đi ăn cơm anh đặt, dẫu sao thì đây cũng không phải là do em nấu, là đầu bếp ở nhà làm.”

Mục Đình Sâm lạnh nhạt nói: “Anh chẳng phải là đang ăn đấy thôi? Đồ ăn ở ngoài làm sao bằng cơm nhà? Đừng quên là em đến nhận lỗi đấy, đừng có mà lại bắt đầu với anh.”

Cô bắt đầu? Ôn Ngôn tức đến nỗi lồng ngực không ngừng phập phông, có vẻ như anh thích thú khi nhìn thấy dáng vẻ khom lưng khuyu gối của cô chăng? Cô không nhịn được nữa: “Em đã sai nhận lôi là được rôi, đâu phải là chuyện gì to tát đến mức không thể dung tha, anh với Tư Như Linh đã lên giường chưa vậy? Phát triển đến mức nào rồi?”

Anh pha trò hỏi ngược lại: “Là ai hôm qua nói chỉ cần anh thích thì sẽ giữ cô ta lại cũng không vấn đề gì? Chẳng phải em nói chỉ cần cái chức danh Mục phu nhân thôi sao?”

Cô bị nghẹn họng rồi, đấy là những lời nói khi tức giận, cô bị một câu nói ly dị của anh làm cho đầu óc rối loạn, đấy chẳng phải là cách điều hòa nhất sao? Sớm biết anh không thật sự có ý định ly dị, chỉ là nói vậy thôi thì dù có thế nào cô cũng sẽ không nói những lời ấy!

Nhìn cô tức giận đến thay đổi sắc mặt, Mục Đình Sâm không còn tiếp tục lấy lời nói ra chọc tức cô: “Người đã đi rồi, anh cũng không hề thích cô ta.”

Ôn Ngôn có chút kinh ngạc: “Đi rồi? Anh vừa mới đưa cô ta về, giờ lại để cô ta đi rồi?”

Anh không giải thích tại sao, Ôn Ngôn vốn vẫn còn muốn hỏi quan hệ giữa anh và Từ Như Linh có chuyện gì, nhưng lại nhịn không hỏi gì nữa, chẳng may đúng là có chuyện gì thật, biết thì cũng chỉ khiến cho mình thêm bực tức, cứ coi như là không có chuyện gì đi.

Đợi anh ăn xong, cô thu dọn hộp cơm rồi đứng dậy: “Em đi trước đây.”

Mục Đình Sâm chỉ khẽ “ừm” một tiếng, còn lại không có phản ứng gì. Nếu như là trước đây, anh sẽ đề nghị đưa cô về, hoặc là nghỉ luôn không làm nữa, cùng cô đi thẳng về nhà, trong vô tình, có thứ gì đó đã thay đổi rồi.

Cô không biểu lộ vẻ thất vọng ra, trước khi đi còn mỉm cười chào Đới Duy.Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều - Chương 812: Có không thích thì cũng phải chấp nhậnNhà Có Manh Thê Cưng Chiều - Chương 812: Có không thích thì cũng phải chấp nhận

đợi con có thời gian đưa má với chú Lâm đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe, phí kiểm tra con trả.”

Má Lưu than một tiếng: “Ôi, thiếu gia từ trước đến này đều rất lo cho con, lần này sao lại trở nên cứng rắn thế chứ? Cũng đâu phải là chuyện gì sai trái lắm đâu, cậu ấy giờ như đang giày vò con, hay là đang giày vò cậu ấy vậy?”

Ôn Ngôn cười đùa với má Lưu: “Má mấy ngày nay toàn thở dài thôi, than thở nhiều sẽ mau già lắm, đừng than thở nữa, má đã từng tuổi này rồi lại suốt ngày lo cho con và Mục Đình Sâm như thế, con với anh ấy đều đã lớn rồi, có thể giải quyết được chuyện của bản thân mà, vẫn còn chưa đến mức cùng được cụt lối, con có thể cảm thấy được mà.”

Má Lưu cầm hộp cơm mà cô mang về đi vào bếp: “Vậy thì tốt.

Tiểu Đoàn Tử lát nữa má sẽ tắm cho nó, con mệt rồi thì nghỉ đi.”

Tiểu Đoàn Tử nghe thấy vậy thì không chịu, chạy đến trước mặt Ôn Ngôn miệng liền thoắng: “Mẹ… đi tắm…”

Ôn Ngôn không còn cách nào khác: “Được rồi, được rồi, mẹ ngâm chân xong sẽ tắm cho con, không để bà tắm, bà lớn tuổi thế rồi không kéo nổi con, mẹ còn trẻ, còn chịu đựng được con giày vò, con có thể dốc sức mà giày vò mẹ đi.”

Tiểu Đoàn Tử hình như cũng nghe hiểu được những điều cô nói, ngoan ngoãn dựa vào người cô. Đợi má Lưu từ trong nhà bếp đi ra, Tiểu Đoàn Tử đột nhiên ôm lấy Ôn Ngôn: “Mẹ…

mẹ… đi tăm…”

Các bạn nhớ truyen.one nhé! Nơi Phục vụ cộng đồng truyện tốt nhất!

Má Lưu bật cười: “Cái thằng nhóc này, bà tắm cho thì khác gì nào? Mẹ tắm cho quen rồi, đến lúc con lớn lên thì sao? Mẹ là con gái, con là con trai, cùng lắm đến ba tuồi là không thể mẹ tắm cho nữa rồi, lại còn không chịu làm quen sớm đi à.”

Tiểu Đoàn Tử nghe hiểu được không nhiều từ, sống chết cũng không cho má Lưu chạm vào người. Ôn Ngôn chỉ còn cách kết thúc sớm thời gian ngâm chân dễ chịu này, đưa Tiểu Đoàn Tử lên tầng vào nhà tắm.

Loay hoay xong thì cô cũng đã rất mệt rồi, ôm Tiểu Đoàn Tử lên giường là ngủ luôn, lúc cô ngủ thì Tiểu Đoàn Tử vẫn còn thức.

Không biết là sau bao lâu, đột nhiên cảm thấy có người cướp Tiểu Đoàn Tử trong lòng cô. Cô bị giật mình tỉnh dậy, túm lấy chân của Tiểu Đoàn Tử, nhìn thấy là Mục Đình Sâm mới thở ra nhẹ nhõm, nhắm mắt ngủ tiếp. Phản xạ tiềm thức sau khi làm mẹ là mọi chuyện đều đặt con mình lên đầu tiên.

Cảm thấy là Mục Đình Sâm lại đặt Tiểu Đoàn Tử vào cái nôi, cô muốn nói gì đó nhưng đã quá buồn ngủ rồi.

Rất nhanh, Mục Đình Sâm nằm xuống bên cạnh cô, cô có thể ngửi thấy mùi sữa tắm thơm mát trêи người anh, giống với mùi trêи người cô, cũng có vẻ như không giống, còn kèm theo cả mùi đàn ông chỉ có ở trêи người anh nữa. Bình thường, động tĩnh khi anh về đến nhà đi tắm đều sẽ làm cô tỉnh dậy, hôm nay anh quay về lúc nào cô đều hoàn toàn không có ấn tượng.

Đột nhiên tay của anh đưa sâu vào trong váy ngủ của cô. Đầu óc cô lập tức thoáng qua gương mặt của Tự Như Linh, theo phản xạ lăn người tránh xa người anh. Rõ ràng lúc nãy còn rất buồn ngủ, không biết lúc này sức lực lấy từ đâu ra.

Hình như không hài lòng về việc chống đối của cô, Mục Đình Sâm lập tức lật người đè lên người cô, hơi thở gần đến nỗi cô có thể cảm thấy rất rõ ràng: “Đây là nghĩa vụ người làm vợ của em, có không thích thì em cũng phải chấp nhận.”
Bình Luận (0)
Comment