Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 820

Khúc Thanh Ca nhìn thấy sự khẳng định trong mắt của lão gia tử, trong lòng đoán được lão gia tử hẳn là bỏ lại một tay, trong lòng hơi nhẹ nhõm một hơi.

Cô không đành lòng để lão gia tử ra đi trong sự tiếc nuối, một ý tưởng táo bạo nảy ra trong đầu cô: “Ông nội… nếu không thì như vậy đi, hơn hai tháng nữa cháu sẽ mỗ để đứa trẻ chào đời sớm, như vậy ông sẽ không phải hối hận gì cả. Mặc dù lúc đó cũng chỉ mới gần đến hạn nhưng sẽ không ảnh hưởng nhiều.”

Lão gia tử trông rất nghiêm túc: “Vậy thì sao được? Cháu không thể để con mình sinh sớm vì tiếc nuối của ông, phát triển trong cơ thể mẹ là tốt nhất, đừng có dại, ông chỉ nói vậy thôi.

Thanh Ca, cháu quá hiểu chuyện, một người phụ nữ quá hiểu chuyện thường dễ bị xem nhẹ nhất. Đàn ông thích phụ nữ có chút dã tính.”

Khúc Thanh Ca nở nụ cười tự giễu: “Nhưng người khác nói, khi một người đàn ông thích một người phụ nữ, bất kể người phụ nữ làm gì, cô ấy đều có thể được chiều chuộng. Nhưng khi người đàn ông không thích người phụ nữ, cho dù người phụ nữ có làm tốt như thế nào đi chăng nữa, thì tất cả đều sai. Anh ấy không yêu cháu thì làm sao cháu dám không hiểu chuyện?

Bởi vì cháu hiểu chuyện, anh ấy mỡi có thể bao dung cháu cho đến bây giờ.”

Lão gia tử lại thở dài, trong tích tắc thần sắc của ông có vẻ uễ oải đi rất nhiều. Khúc Thanh Ca giúp ông nằm xuống: “Ông nội, ông nghỉ ngơi đi, cháu không làm phiền ông nữa.”

Mục trạch.

Đêm khuya Kính Thiếu Khanh đột nhiên đến thăm, Ôn Ngôn bị cử động rời giường của Mục Đình Sâm đánh thức: “Anh làm gì thế?”

Mục Đình Sâm trả lời: “Thiếu Khanh đến hỏi anh chút việc, em ngủ tiếp đi.”

Cơn buồn ngủ của cô dần tan biến: “Nửa đêm anh ấy có việc gì gấp mà đột ngột qua vậy? Chúng mình cùng nhau xuống xem là có chuyện gì, anh ấy đến đây một mình à? Dao Dao không đến sao?”

Mục Đình Sâm gật đầu, hai người cùng nhau đi xuống lầu, Kính Thiếu Khanh đã đợi sẵn trong phòng khách, cả người trông rất lo lắng.

Ôn Ngôn đại khái đã đoán được chuyện gì xảy ra. Cô rót nước cho hai người đàn ông, ngồi xuống bên cạnh Mục Đình Sâm: “Thiếu Khanh, sao anh nghĩ đến việc giữa đêm tới đây vậy?”

Kính Thiếu Khanh trông rất buồn bã: “Gần đây tôi xuất hiện tình trạng không thể ngủ được, vừa nhắm mắt lại tôi sẽ nghĩ đến cháu trai Diệp Quân Tước kia. Chuyện tôi đến tìm hai người không thể để cho Dao Dao biết, cho nên đợi cô ấy ngủ tôi mới đến đây. Tôi đã cử người đi kiểm tra, có thông tin chính xác, lão gia tử Diệp gia tối đa chỉ có thể sống thêm ba tháng nữa, Diệp Quân Tước tiếp quản quyền lực Diệp gia chỉ còn là vấn đề thời gian, khi trở về đế đô, anh ta nhất định sẽ nói với Dao Dao anh ta là Triển Trì! Tôi sắp bị anh ta làm cho phát điên lên rồi!”

Ôn Ngôn bó vạt áo: “Lúc trước anh ta là người đã kéo Dao Dao vào địa ngục, nếu anh ta thực sự muốn bù đắp, anh ta nên sống với thân phận là Diệp Quân Tước, đừng làm phiền Dao Dao nữa. Anh ta là một kẻ hoang tưởng, bỏ qua mong muốn của người khác để tự trấn an bản thân, không thẹn với lương tâm, nói trắng ra, anh ta là kẻ ích kỷ.”

Mục Đình Sâm sờ cằm, nói: “Hay là trực tiếp thẳng thắn với Trần Mộng Dao trước đi, coi như là anh đang tiêm phòng cho cô ấy, kẻo khi Diệp Quân Tước đột ngột nói ra sự thật, cô ấy sẽ mắt cảnh giác, không thể chịu đựng được kϊƈɦ thích. Tôi thấy cô ấy rất căng thẳng, có lẽ lúc đó cô ấy sẽ không thể chấp nhận được chuyện đó, thời gian còn lại cũng đủ để cô ấy thoải mái.”. Chap mới luôn có tại == TRÙMTRU YỆN.co m ==

Ôn Ngôn cũng có phần ủng hộ với câu nói của Mục Đình Sâm, trước đây họ nghĩ giấu một ngày tính một ngày, bởi vì khi đó Trần Mộng Dao đang mang thai chưa sinh con, bây giờ cô không có bắt kỳ cố ky, vẫn nên nói sớm hơn.

Kính Thiếu Khanh rõ ràng cũng đồng ý với đề xuất của Mục Đình Sâm, nhưng anh rất do dự: “Ai sẽ nói chuyện này đây? Dù sao tôi không dám… hay là Ôn Ngôn đi đi? Cô có quan hệ tốt nhất với cô ấy, cũng hiểu tính khí của cô ấy.”

Ôn Ngôn đánh trống lui quân: “Hai người là vợ chồng, anh đi nói là tốt nhất, không phải anh giỏi nhất là an ủi phụ nữ sao?

Tôi đã giấu chuyện đó với cô ấy lâu như vậy, tôi cũng sợ cô ấy sẽ xé nát tôi, xin anh thương xót tôi đi, đừng đẩy áp lực cho tôi.”

Mục Đình Sâm nhìn họ từ chối nhau, nói to: “Được rồi, cùng lãm thì chúng ta cùng nhau nói, đừng có ai nghĩ tới việc chạy.”

Kính Thiếu Khanh nhìn anh đầy nghi ngờ: “Chúng ta’ có bao gồm anh không?”

Mục Đình Sâm có chút miễn cưỡng, nhưng vì lợi ích của anh em mình, anh vẫn nhận thua: “Kể cả tôi, được chưa? Được rồi, bây giờ đã thảo luận xong biện pháp đối phó, vậy thì đi ngủ đi, thứ bảy đưa cô ấy đến gặp tôi, cứ nói là dùng bữa.”

Kính Thiếu Khanh lo lắng gật đầu: “Được rồi, vậy tôi sẽ về trước, cô ấy chắc là phát hiện ra tôi không ở nhà rồi. Chúng ta nói xong, hãy cùng nhau ‘đối mặt với gió táp’ nhé, đừng đến lúc đó lại không ai nói gì để tôi chơi chiến tuyến một mình, tôi thực sự sợ việc này, chỉ cần vượt qua chướng ngại này, tôi sẽ làm trâu làm ngựa cho hai người suốt đời!”

Ôn Ngôn không biết nên cười hay khóc: “Ai muốn anh làm trâu làm ngựa chứ? Nghe đã thấy sợ, được rồi, thứ bảy lại nói chuyện đi, đừng có quăng quật bản thân nữa, ngủ ngon, quằng thâm dưới mắt có thể sánh ngang với gấu trúc rồi kìa.”

Kính Thiếu Khanh cứ cho là chuyến đi lúc nửa đêm này thần không biết quỷ không hay, chưa từng nghĩ khi quay về biệt thự Bạch Thuỷ Loan, vừa bước vào cửa, anh đã bị Trần Mộng Dao doạ cho sợ chết khϊế͙p͙. Cô tóc tai bù xù mặc một chiếc váy ngủ dây màu trắng đứng ở cầu thang nhìn anh chăm chú: “Anh đi đâu vậy? Ăn mặc gọn gàng thế kia, lại còn lái xe ra ngoài!”

Nhịp tim của anh lỡ mắt nửa nhịp, là chột dạ: “Anh… anh đi ăn khuya, anh lười tự làm quá, lại đói quá không ngủ được. Anh thấy em ngủ say nên không có gọi em.”

Trần Mộng Dao nửa tin nửa ngờ bước tới, bám vào anh ngửi thử: “Anh nói dối, anh ăn gì? Trêи người anh không có chút mùi nào, dù là ăn gì cũng sẽ lưu lại hương vị, anh nói dối eml”

Kính Thiếu Khanh sắp phát điên lên rồi: “Anh không… thực ra anh đi loanh quanh không thấy có gì muốn ăn nên mới quay về, anh vẫn đói đây này. Hình như ở nhà có chút nguyên liệu, anh lấy một ít ăn. Em muốn ăn không?”

Trần Mộng Dao luôn cảm thấy anh có quỷ trong lòng: “Em không tin, chuyện này quá nực cười, nó mâu thuẫn với sự thông minh trước nay của anh, anh sẽ không bằng lòng để bản thân giữa đêm đi dạo mà chẳng thu được thành quả gì đâu.”

Anh cười khổ: “Em trở thành thám tử từ khi nào vậy? Anh tâm phục khẩu phục với cái lý luận này, nhưng thực sự chỉ là như thế thôi, nếu không em có thể đưa ra một lời giải thích khác sao? Không thể mà phải không? Nếu như em không thể đưa ra, em chỉ có thể chọn tin vào anh. Được rồi, anh sẽ làm chút đồ ăn, nếu muốn ăn thì cứ ngoan ngoãn chờ, không ăn thì đi ngủ đi.”

Trần Mộng Dao vươn tay đến đũng quần của anh như sắm sét, nở nụ cười trêи môi: “Em chỉ muốn chắc chắn anh có làm chuyện xấu không, anh để em yên tâm thì không phải là sẽ không có chuyện gì sao? Làm xong thì ăn, lão nương tự nấu cho anh.”

Chân anh hơi run, không biết tại sao, trước khi kết hôn anh luôn cảm thấy làm sao cũng chưa đủ, sau khi kết hôn anh nhìn thấy ánh mắt không vừa ý của cô liền bối rối, chẳng lẽ vì những năm trước quá ham mê, giờ không đủ chỗ cho sức lực nữa?
Bình Luận (0)
Comment