*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sự khác thường của cô khiến trong lòng Kính Thiếu Khanh lộp bộp một cái: “Dao Dao… Em không sao chứ? Em không cần phải giả vờ mạnh mẽ, muốn khóc thì cứ khóc đi, như vậy trong lòng sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.”
Trần Mộng Dao liếc anh: “Tại sao em lại muốn khóc? Là bởi vì em biết là Triển Trì trở về rồi, hơn nữa anh ta còn có ý xuất hiện ở bên cạnh em, em bị anh ta dọa cho mà khóc sao? Em cũng không phải là đứa trẻ ba tuổi nữa rồi? Sao anh lại đánh giá em thấp như vậy? Em chỉ là có chút phiền muộn, áp lực tâm lý một chút, yên tâm đi, không sao cả, hôm nay sẽ thử tay nghề của em đi.”
Kính Thiếu Khanh không tin những lời mà cô nói, sự khác thường của cô đã đủ để giải thích trạng thái tâm lý hiện tại của cô, anh cũng bị đè nén theo cô. Sau khi rửa tay, anh bước đến bàn ngồi xuống, nhìn một bàn ăn khá ngon nhưng anh không có cảm giác ngon miệng. Trần Mộng Dao bất mãn nói: “Sao vậy? Anh chê những món ăn em làm không ngon sao? Bà đây khó lắm mới xuống bếp nấu ăn, vậy mà anh lại chê đồ ăn em làm? Lần sau anh sẽ không còn ăn được nữa đâu.”
Anh cười khổ gắp lấy thức ăn vào miệng, lúc này thực ra mới biết tới cái gọi là ăn không mùi vị: “Không có, chính là trong lòng anh không thoải mái. Trước đây anh tưởng tượng em sẽ phản ứng như thế nào sau khi biết sự thật, không phải là như bây giờ…”
Trần Mộng Dao nhún vai không đồng ý: “Mọi người không phải đều cảm thấy đầu óc em không đủ thông minh, thần kinh thô sao? Sống sẽ không tim không phổi, chẳng phải không nên như thế này sao? Tổn thương, run rẩy vì sợ hãi vốn dĩ không phải là phong cách của em, chẳng lẽ em phải như vậy thì cmọi người mới cảm thấy tôi bình thường sao? Thực ra nên thay đổi suy nghĩ khác đi, Triển Trì đã từng là người đàn ông em yêu, anh ta ở trước mặt em, có thể có bao nhiêu đáng sợ? Càng nhiều hơn là em cảm thấy nặng nề, em chỉ muốn tránh xa anh ta, không muốn liên quan bát cứ điều gì tới anh ta. Anh nói anh ta cũng là em trai ruột của Mục Đình Sâm, coi như không phải là cùng một mẹ sinh ra, sao khác biệt lại lớn như vậy?”
Kính Thiếu Khanh không nói gì, từ phương diện khác mà nói, Mục Đình Sâm càng đáng sợ hơn so với Triển Trì, còn cực đoan…
Nhìn anh không lên tiếng, Trần Mộng Dao vội vàng muốn chứng minh là gánh nặng tâm lí của bản thân không quá lớn, giả vờ như mọi thứ đều ổn hỏi mọi thứ về Diệp Quân Tước: “Anh nói xem, sao Triển Trì đột nhiên lại trở thành Diệp Quân Tước vậy? Ngoài việc khuyến khích An Nhã mang thai rồi đổ tội cho anh, anh ta còn từng làm những việc gì vậy?”
Kính Thiếu Khanh đem hết những gì mà bản thân anh biết nói ra, Trần Mộng Dao chỉ thở dài. Kính Thiếu Khanh nhìn thấy cô không có động vào đũa, đưa tay gắp thêm rau gắp vào bát của cô: “Cậu ta vì cứu em mà xảy ra tai nạn, chân của bây giờ cậu ta cũng không còn nhanh nhẹn nữa, anh đoán người muốn hại em lúc đó là Diệp lão gia, cậu at biết, đó là lý do tại sao cậu ta xuất hiện kịp thời tình cờ như vậy rồi cứu em. Lùi lại một bước mà nói, bỏ qua những việc ngu ngốc cậu ta đã làm sang một bên, sau này ở phương diện yêu em, cậu ta không có thua qua.
May mà lần này chỉ bị gãy chân, mà không phải là bỏ mạng, một chút do dự cậu ta cũng chưa từng. Diệp lão gia hi vọng anh ta sẽ là Diệp Quân Tước thật, và ở một mức độ nhất định sẽ hạn chế cậu ta tiếp xúc với bất kỳ ai và bất cứ thứ gì trong quá khứ, kể cả em.”
Trần Mộng Dao tự giễu cười: “Yêu em? Vậy thì tình yêu của anh ta thật sự đủ đặc biệt, em chịu không nổi, như anh vậy, vừa vặn, vẫn là anh hợp với em. Đổi lại là anh, anh sẽ cứu em giống như vậy không?”
Kính Thiếu Khanh không chút do dự đáp: “Cứu.”
Hai người nhìn nhau cười, mọi chuyện chợt sáng tỏ…
Hai tháng sau, Diệp gia Hải Thành.
ngoài, còn nói cái gì mà lần cuối cùng? Như thể lập tức ông sẽ ngừng thở vậy.
Ông dày vò tôi cực hết lần này đến lần khác như vậy, sao ông lại cam chịu được?”
Ông cụ quay đầu lại nhìn anh: “Cháu từng nghĩ muốn ông lập tức chết không? Như vậy cháu có thể sớm nắm quyền điều hành Diệp gia, đi làm việc mà cháu muốn làm, nếu không lại bị ông ràng buộc.”
Diệp Quân Tước dừng lại bình tĩnh trả lời: “Nghĩ tói, không chỉ một lần. Nhưng tôi cũng không ngốc như vậy, dù sao ông cũng sẽ không sống được mấy ngày, cũng không thể nóng nảy như vậy, coi như là trong lòng không còn trở ngại.”
Ông cụ cười: “Ha ha… nếu cháu thực sự là Diệp Quân Tước, ông sợ là ông đã chết từ lâu rồi. Cháu trai ruột của ông, ông biết rõ hơn ai hết, nó ghét ông, hận đến mức nghiến răng nghiền lợi ngay khi gặp, vì vậy nó sẽ không “lương thiện” như cháu, ở bên ông khi ông chỉ còn hơi thở cuối cùng.”
Diệp Quân Tước không nói gì, anh không hiểu con người thật của Diệp Quân Tước, cho nên anh không đưa ra bắt kỳ bình luận nào.
Một lúc sau, ông cụ đột nhiên hỏi: “Thanh Ca đâu? Sao ông không thấy nó? Nó bụng to, cháu phải cần thận, đừng để nó ra ngoài một mình.”
Diệp Quân Tước thản nhiên đáp: “Tôi không biết, cô ấy muốn đi đâu làm sao tôi có thể quản cô ấy được?”
Vẻ ông cụ lộ ra vẻ lo lắng: “Không phải cháu đợi đến lúc ông chết rồi li hôn với nó đấy chứ? Đứa con trong bụng nó, cháu cũng định xử lí nó nốt đấy chứ? Ông sẽ không cho phép chuyện như vậy xảy ra, ông đã nói rất lâu rồi, giống như Triển Trì đã chết, cháu chỉ có thể là Diệp Quân Tước trong suốt quãng đời còn lại, hãy làm tốt Diệp Quân Tước và đừng làm những gì Triển Trì sẽ làm. Một người phụ nữ, có thể có thể cho cháu chấp niệm sâu như thế nào? Luận gia thế dung mạo Thanh Ca tốt hơn Trần Mộng Dao, Thanh Ca còn mạnh mẽ hơn Trần Mộng Dao, Thanh Ca là người của Diệp gia chúng ta, đứa con trong bụng của nó cũng là đời sau của Diệp gia chúng ta, bao gồm cả cháu! Cháu không có quyền quyết định sự sống hay cái chết của đứa trẻ!”
Diệp Quân Tước im lặng theo quán tính, những chuyện phức tạp như thế này, anh lười tốn nước miếng, việc duy nhất anh phải làm là khoan dung hết mức có thể với chuyện cũ đang chết dần chết mòn trước mặt. Cho đến tối, Khúc Thanh Ca vẫn chưa xuất hiện, ông cụ lo lắng tới mức cũng không ăn nồi, đến thuốc cũng không uống, dùng hết lực của mình đập phá mọi đồ đạc trong phòng: “Nó đang ở đâu, tại sao lại không liên lạc được? Cháu đã làm gì nó rồi?”