Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 840



Ánh mắt mọi người đều nhìn về đầu bậc thang, một vòng bóng hình xinh đẹp run run rấy rầy tiền vào tầm mắt của mọi người, tóc dài xõa ra, chặn nửa gương mặt, nhưng Ôn Ngôn vẫn là nhận ra, là Nhứ Như Linh.

Ngay từ đầu cô còn cảm thấy Nhứ Như Linh âm hồn bát tán, ở đây đều có thể gặp phải, nhưng nhìn khóe miệng Nhứ Như Linh có máu ứ đọng, cô mới phát hiện, sự tình không có đơn giản như vậy.

Kỷ Thừa Hoằng sau khi nhìn thấy hình dạng Nhứ Như Linh, cũng không đoái hoài tới mặt mũi, tức giận xách người đàn ông kia lên lầu.

Không ai biết ở phía trên xảy ra chuyện gì, Kỷ Thừa Hoằng cũng một mực không có xuống tới, rất nhiều người đều đang thì thầm nói chuyện.

Nhứ Như Linh đứng ở đầu bậc thang không hề rời đi, giống như con rối bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ cũng không phản ứng chút nào, ánh mắt của cô ta dừng lại ở trên thân Mục Đình Sâm, thật lâu không có rời chuyển khỏi…
Bởi vì nhạc đệm này, yến hội sớm kết thúc.

Trên đường trở về, Ôn Ngôn thấy Mục Đình Sâm còn bày mặt thối, thận trọng nói: “ Khúc Thanh Ca người ta cũng là theo lễ phép, huống chỉ vốn là nên gọi như vậy, anh sẽ không thật sự tức giận đi?”

Mục Đình Sâm lạnh nhạt nói: “Không đến mức, anh cũng chỉ là đơn thuần khó chịu đối với Diệp Quân Tước.”
Ôn Ngôn cầm tay của hắn: “Nhất mã quy nhất mã, con người Khúc Thanh Ca còn rất khá, anh không nên khó chịu với cô ấy, cô ấy cũng không phải Diệp Quân Tước.

Được rồi được rồi, không phải tới gặp lão bạn sao? Vui vẻ lên chút.”
Mục Đình Sâm không chịu nổi cô một phen quấy rầy đòi hỏi, cưỡng ép kéo ra một vòng tiếu dung: “Như vậy được chưa?”
Thấy anh không nghiêm túc, cô mới hỏi lên sự tình của Nhứ Như Linh: “Nhứ Như Linh tại sao lại ở chỗ này? Cô ta thế nào?
Người đàn ông kỳ quái kia và Kỷ Thừa Hoằng là quan hệ như thế nào?”
Mục Đình Sâm dừng một chút mới lên tiếng: “Người kia, là em trai lão Kỷ.

Nhân tính có thể xấu đến mức nào, anh liền có thể xấu đến mức đấy, bại gia tử điển hình, cái thói quen không tốt gì đều dính.

Anh cũng không nghĩ tới Nhứ Như Linh sẽ đi cùng với anh, bọn anh còn kết hôn, Nhứ Như Linh là vợ đời thứ năm của anh, mấy đời trước đều là không chịu nhục nổi mới ly hôn.

Người đàn ông kia có khuynh hướng bạo lực, nhất là… Trên giường.

Được rồi, em đừng hỏi nhiều như vậy, đi đến tình cảnh như thế này, đều là Nhứ Như Linh tự tìm, không ai buộc cô ta gả cho kẻ như vậy, chuyện của cô ấy, cũng không liên quan gì với anh.”
Ôn Ngôn không nói chuyện, chỉ là có chút thốn thức, lúc này mới bao lâu? Nhứ Như Linh qua loa như thế gả cho người khác, còn gả cho người như vậy.

Mục Đình Sâm có thể cùng Kỷ Thừa Hoằng quan hệ giao hảo, nói rõ nhân phẩm Kỷ Thừa Hoằng là không có vấn đề, làm sao lại có em trai như vậy?”
Trở lại Mục trạch, Tiểu Đoàn Tử đã ngủ, nghe má Lưu nói, Tiểu Đoàn Tử ban đêm náo loạn một hồi lâu mới ngủ.

Ôn Ngôn nhẹ chân nhẹ tay đi vào phòng hài nhi nhìn thoáng qua, lại cẩn thận lui ra ngoài.

.


ngôn tình sủng
Thời điểm Trở lại phòng ngủ thay quần áo, cô phát giác ánh mắt Mục Đình Sâm dừng lại ở trên người cô, liền ngượng ngùng chuyển thân: “Anh nhìn em chằm chằm làm gì? Anh đi tắm trước đi, em tắm rửa tương đối chậm, còn phải tháo trang sức.”
Mục Đình Sâm đi đến phía sau cô, đưa tay vòng lấy cô mảnh khảnh vòng eo: “Anh có chút… Ý nghĩ…”
Cô thân thể quả quyết: “Vậy… Cũng phải chờ em tắm rửa xong đi? Anh trước hết để cho em thay quần áo, mặc lễ phục không tiện…” Anh ôm lấy cô đi hướng tới giường lớn: “Anh không chờ được nữa, thật vất vả vật nhỏ mới không ở đây, cũng nên để cho anh phóng túng một chút đi? Hôm nay bộ lễ phục này rất thích hợp với em, đẹp đến mức để cho anh kìm nén không được.

Nếu không phải thời gian eo hẹp, anh đã sớm làm như vậy…”
Ngoài cửa số gió cuồng gào thét lấy, đem nước mưa diễn tấu trên cửa sổ, không ngừng phát ra tiếng “Lốp bốp”, đem thanh âm mập mờ trong phòng che dấu rất khá.

Sau một hồi lâu, đợi tất cả bình ổn lại, Mục Đình Sâm đi tắm rửa, Ôn Ngôn sợ Tiểu Đoàn Tử bị âm thanh dông tố quấy nhiễu, qua đi thăm dò, xác nhận không có việc gì, mới yên lòng.

ả Diệp gia trang xa xôi, Diệp Quân Tước và Khúc Thanh Ca về tới, đã rất muộn.

Trở về trên đường ai cũng không nói chuyện, Khúc Thanh Ca lo lắng anh bởi vì trên yến hội cô gọi Mục Đình Sâm là “anh trai” mà không vui, cho nên không dám lên tiếng, vừa đến nhà liền tiền vào phòng tắm tháo trang sức.

Ai biết Diệp Quân Tước cũng gót chân tiến phòng tắm, không nhìn cô, trực tiếp cởi quần áo bắt đầu tắm rửa.

Cô có chút không được tự nhiên, dùng ngôn ngữ làm dịu sự xấu hỗ: “Anh đang tức giận sao?”
Diệp Quân Tước nhìn cô một cái: “Vì sao mà tức giận?”
Cô thấp giọng nói: “Bởi vì tôi ở trước mặt mọi người gọi Mục Đình Sâm là anh trai.”
Diệp Quân Tước thản nhiên nói: “Không có.

Cô qua đây.”
Cô đứng dậy đi về phía anh, trông thấy nơi nào đó của anh đã có phản ứng, ngờ tới anh muốn làm cái gì, lại ngừng lại bước chân: “Tôi… Tôi đi xem con một chút…” Không chờ cô quay người rời đi, anh một tay lấy cô lôi đến trước mặt, cúi đầu phong bề môi đỏ.


Cô kháng cự ở cường thế của anh không hề có tác dụng, dòng nước ấm áp đưa quần áo ướt đẫm cô, dán chặt lấy da thịt, thân thể mỹ lệ như ẩn như hiện.

Đọng lại hồi lâu khát vọng ở trong thân thể của anh phát ra, khẩn yếu quan đầu, Khúc Thanh Ca quyết tâm cắn nát đầu lưỡi của anh, thừa dịp anh bị đau phân thần lúc liền đẩy ra hắn: “Hiện tại không thê…! Anh lãnh tĩnh một chút đi, tôi đi xem đứa nhỏ!”
Nhìn cô hốt hoảng “Đào tẩu”, con ngươi Diệp Quân Tước ám chằm chậm chạp không có tán đi, nhưng cũng không có muốn cưỡng bách nữa cô, vừa mới chỉ là nhất thời cấp trên thôi.

Trước đó ở trên yến hội, trông thấy cô cùng Trần Mộng Dao quan hệ thật tốt không có chút sơ hở nào, anh cũng bắt đầu nghỉ ngờ, người con gái này, thật không có tâm cơ gì sao? Thật có thể tha thứ trong lòng của anh chứa người khác sao? Đây là người anh từng hiểu rõ, đại tiểu thư Khúc gia nuông chiều ương ngạnh sao? Giống như từ đầu tới đuôi, cũng chỉ có cô vừa mới cắn anh một chút tương đối mạnh mẽ, anh đau, lại một chút cũng không nóng giận, ngược lại cảm thấy có một phen hương vị đặc biệt.

Chờ anh tắm rửa xong ra ngoài, Khúc Thanh Ca không ở trong phòng.

anh từ trước đến nay không chú ý nhất cử nhất động của cô, không để ý cô đi nơi nào, tự mình đi ngủ.

Không biết qua bao lâu, cửa phòng bị người nhẹ nhàng đẩy ra, Khúc Thanh Ca lặng yên không tiếng động đi đến trước giường, nhìn người trong lúc ngủ mơ, cô do dự đem bàn tay tiến trong chăn.

Tìm tòi một trận, đột nhiên, Diệp Quân Tước mở miệng nói: “Thời điểm tôi muốn cô điên cuồng phản kháng, hiện tại tôi ngủ thiếp đi, cô lại tới trêu chọc, đùa giỡn sao?”
Khúc Thanh Ca bối rối rút về tay: “Không phải… Chiếc nhẫn của tôi không tìm được, tôi nhớ giống như đặt ở bên cạnh gồi đầu anh, anh có trông thấy không?”
Đó là nhẫn cưới bọn họ, sau khi phát hiện không thấy, cô tìm khắp cả mỗi một nơi hẻo lánh, hồi tưởng lại, chỉ có trên giường phòng ngủ không có tìm, tìm không thấy cô ngủ không được.

Diệp Quân Tước trong tiếng nói mang theo buồn ngủ cùng không kiên nhẫn: “Không nhìn thấy, không thể ngày mai lại tìm sao? Đi ngủ trước đi, đừng giày vò nữa.”
Cô có chút mất mác, anh cứ như vậy không thèm để ý? Phát giác đến cô đứng yên ở trước giường không có nhúc nhích, Diệp Quân Tước bực bội ngồi dậy, thuận tay mở ra đèn gian phòng: “Tìm đi tìm đi, tranh thủ thời gian tìm đi.”.


Bình Luận (0)
Comment