Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 87

Cắm đầu dọn dẹp sạch sẽ xong, Trần Mộng Dao mệt mỏi nằm trên giường không muốn nhúc nhích chút nào, một lát sau, cô vẫn gọi cho Giang Linh, điện thoại vừa thông cô liền nghe thấy âm thanh huyên náo ở đầu dây bên kia: “Ba con! Đợi xíu! Tôi hồ rồi!”

Không cần nghĩ cũng biết Giang Linh lại chơi mạt chược, cô khó chịu: “Mẹ đừng chơi mạt chược nữa được không? Đã máy giờ rồi mà mẹ không về nhà?”

Giang Linh còn tức giận hơn cả cô: “Không phải con không để ý đến mẹ sao? Con không quan tâm thì mẹ tự quan tâm mình thôi, ra ngoài ăn một bữa cơm, rồi thuận tiện chơi mạt chượt. Tối nay mẹ không về đâu, sẽ đánh cả đêm, con thích làm gì thích làm đi, khỏi phải để ý đến mẹ!”

Bà ngắt máy, Trần Mộng Dao muốn hét to lên để trút giận, nếu không phải cô sợ bị báo cáo làm phiền người dân thì cô có thể hét tận mười phút rồi! Nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cô cũng sẽ phát điên!

Ba ngày sau, Ôn Ngôn xuất viện trở về Mục gia. Theo lời Lâm quản gia, Mục Đình Sâm đã ba ngày không về nhà.

Ôn Ngôn muốn biết tình hình vụ tai nạn xe kia, liền hỏi: “Chuyện tai nạn xe, anh ấy xử lý thế nào rồi?” Lâm quản gia thành thật trả lời: “Người tông là tài xế Khương gia, là vô ý đụng phải, nên hòa giải bồi thường. Tôi nghe nói lúc đó người đứng ra giải quyết là Khương phu nhân.”

Ôn Ngôn ngắn người, gần như cắn gãy răng: “Chú nói gì cơ? Chú chắc chắn… là Trần Hàm ra mặt cho Khương gia sao? Mục Đình Sâm ra mặt cho con từ đầu đến cuối, lẽ nào anh ấy không điều tra cần thận sao?”

Nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cô cũng sẽ phát điên! Ba ngày sau, Ôn Ngôn xuất viện trở về Mục gia. Theo lời Lâm quản gia, Mục Đình Sâm đã ba ngày không về nhà.

Ôn Ngôn muốn biết tình hình vụ tai nạn xe kia, liền hỏi: “Chuyện tai nạn xe, anh ấy xử lý thế nào rồi?” Lâm quản gia thành thật trả lời: “Người tông là tài xế Khương gia, là vô ý đụng phải, nên hòa giải bồi thường. Tôi nghe nói lúc đó người đứng ra giải quyết là Khương phu nhân.”

Ôn Ngôn ngắn người, gần như cắn gãy răng: “Chú nói gì cơ? Chú chắc chắn… là Trần Hàm ra mặt cho Khương gia sao? Mục Đình Sâm ra mặt cho con từ đầu đến cuối, lẽ nào anh ấy không điều tra cần thận sao?”

Hay là nói… Trong lòng bọn họ đều biết rõ, lại không có khai Khương Nghiên Nghiên ra… Lâm quản gia thở dài: “Là thật, chuyện cụ thể thề nào thì cô phải hỏi thiều gia.”

Đúng vậy, cô nên hỏi Mục Đình Sâm! Mặc cho cơ thể còn yếu, Ôn Ngôn trực tiếp xông ra ngoài. Má Lưu vội vàng đuổi theo: “Ngôn Ngôn, con làm gì vậy? Chờ thiếu gia trở về không được sao? Bác Sĩ nói con cần phải nằm trên giường nghỉ ngơi máy ngày đấy?”

Thấy vậy, Lâm quản gia vội vàng lái ô tô từ trong gara đuổi theo: “Tiểu thư, nếu cô muốn tìm thiếu gia thì tôi đưa cô đi, bây giờ cô phải chú ý thân thể.”

Ôn Ngôn không từ chối, mở cửa xe ngồi vào. Má Lưu thở phào nhẹ nhõm: “lão Lâm, tôi không theo được, ông chăm sóc con bé chút nhé!”

Quản gia đáp lời rồi lái xe đến tập đoàn Mục thị.

Nửa giờ sau, xe dừng ở dưới tập đoàn Mục thị, Ôn Ngôn xuống xe trực tiếp lao vào cổng, cô lễ tân ngăn cô lại: “Cô làm gì?”

Lâm quản gia sầm mặt tiến lên nói: “Đây là phu nhân của Mục tổng các cô!”

Sắc mặt cô lễ tân thay đổi, vội vàng cúi đầu: “Rất xin lỗi, rất xin lỗi, lúc nãy tôi không nhận ra… Mục tổng ở phía trên, cần tôi đưa cô lên…”

Cô chưa kịp nói hết lời thì người đã vọt vào thang máy.

Thấy dáng vẻ của cô không đúng lắm, nhân viên lễ tân vội vàng nhắc điện thoại gọi cho thư ký của Mục Đình Sâm: “Ngải Lệ, phu nhân của Mục tổng đến rồi, cô ấy đang tìm Mục tổng, trông dáng vẻ như đang rất tức đó… Còn có người đi cùng, tôi chưa từng gặp, nhìn qua như quản gia…”

Thư ký đáp lời, sau khi cúp điện thoại, cô ấy đứng dậy gõ cửa phòng làm việc của Mục Đình Sâm:

“Mục tổng, phu nhân đến.”

Phòng làm việc truyền ra giọng nói hờ hững của Mục Đình Sâm: “Ừ.”

Không bao lâu, thang máy đã lên đến tầng bốn mươi sáu, thư ký Ngải Lệ đợi ở ngoài cửa thang máy, vừa nhìn thấy Ôn Ngôn thì trên mặt nở nụ cười chuyên nghiệp: “Mục phu nhân, Mục tổng đang ở văn phòng.”

Ôn Ngôn liếc đôi dép lê lông mềm không hợp với bộ đồ công sở của Ngải Lệ, chợt nhớ ra lúc làm việc Mục Đình Sâm ghét nhất bị làm ồn, tầng này nhất định phải yên tĩnh tuyệt đối, lần trước cô đến còn phải đi chân trần.

Nhưng lần này cô không cởi giày, trực tiếp đẩy cửa phòng làm việc ra đi vào: “Mục Đình Sâm, anh điều tra xong chuyện tai nạn xe rồi sao? Vì sao anh không hỏi ý tôi liền quyết định giải quyết riêng?”

Mục Đình Sâm không rời mắt khỏi tài liệu: “Loại chuyện này không cần cô quyết định, chuyện đứa trẻ, cô cũng chưa từng cho tôi quyền quyết định mà nhỉ? Ò… quyền cảm kích cũng chưa từng cho tôi.

Cô nắm chặt hai tay thành nắm đấm: “Được rồi, trước hết gạt những chuyện này sang một bên, nếu tôi nói với anh là Khương Nghiên Nghiên tông tôi thì sao? Loại tình huống đó rõ ràng là cố ý, không thẻ là vô ý được!”

Hành động lật xem tài liệu của Mục Đình Sâm tạm dừng một lúc, rồi nhanh chóng tiếp tục như thường lệ: “Chuyện tai nạn xe đã giải quyết xong rồi, nhắc lại cũng không có ý nghĩa gì, người gây ra chuyện cũng đã được định đoạt rồi, cô hiểu ý tôi không?”

Cô sững người, ngay cả hô hấp cũng ngừng lại, dường như trong tận sâu trái tim đang khoét ra một lỗ hồng lớn.

Không phải anh không biết người tông là Khương Nghiên Nghiên, mà là anh không muốn để Khương Nghiên Nghiên… đến cùng anh vẫn che chở cho cô ta, cho dù Khương Nghiên Nghiên suýt nữa đâm chết cô, còn khiến cô sảy thai…

Sau một hồi im lặng, cô quật cường nói: “Nếu tôi muốn lật ngược bản án thì sao? Tôi phải truy cứu thì sao? Tôi không quan tâm Khương Nghiên Nghiên có phải là người tình của anh hay không, che chở cô ta là việc của anh, nhưng tôi là nạn nhân, tôi có quyền truy cứu!”

Mục Đình Sâm lúc này mới đóng hồ sơ lại nhìn về phía cô, trên mặt anh không lộ ra chút biểu cảm: “Cô cũng nói rằng bao che cô ấy là việc của tôi, cô nghĩ, việc truy cứu lật lại bản án của cô có ích sao?”

Cô bị lòi anh chặn lại, đúng vậy, anh ta là Mục Đình Sâm, là nhân mặt có mặt mũi ở Đề Đô, mà cô, bên ngoài là Mục phu nhân người người hâm mộ, nhưng thật ra lại là món đồ không hề có giá trị của anh, bất cứ lúc nào anh muốn vứt là có thể vứt. Người anh muốn bảo vệ, cô làm sao có thể thắng được?

Mười mấy năm tình cảm, chung quy cũng chỉ xây nên bởi thù hận chồng chất, cho nên cô mới chẳng thể chịu nổi hành động tàn nhẫn ấy của anh.

Cô bật cười, cười đến thê lương: “Nếu như vậy… tôi không nợ anh nữa. Đứa trẻ anh muốn, tôi đã có rồi, là anh muốn che chở người muốn giết chết con mình, là mấy người không để nó sinh ra! Mọi chuyện dừng ở đây đi, có thể kết thúc rồi, khi nào làm thủ tục ly hôn?”

Lâm quản gia không thể đứng ngoài được nữa: “Thiếu gia, chuyện này không phải vợ cậu sai, ngài suy nghĩ kỹ đi.”

Mục Đình Sâm không ngờ rằng cô lại nói đến ly hôn, đôi mắt anh hơi híp lại, lộ ra hơi thở nguy hiểm, anh mặc kệ Lâm quản gia: “Tôi nói rồi, sau khi sinh con thì cô mới có thể rời đi. Đứa trẻ kia còn chẳng sinh ra được, cô lấy tư cách gì mà nói hai chữ ly hôn? Huống hồ, đứa nhỏ đó là của tôi sao?”

Đôi mắt Ôn Ngôn đỏ hoe, cô vẫn cười như cũ: “Mười ba năm nay, mỗi ngày tôi đều phải sống dè dặt từng li từng tí, trong lòng luôn tràn ngập sợ hãi, anh đáng giá cao sự dũng cảm của tôi rồi. Anh ở trong mắt tôi, đáng sợ hơn bát kỳ vật nào. Anh thông minh như thế, đứa trẻ chết ngày đó, anh có thể bảo người làm giám định ADN, hoặc là anh ly hôn buông tha tôi, hoặc là, một ngày nào đó tôi sẽ khiến anh hồi hận!”

Lần đầu tiên Mục Đình Sâm nhìn thấy dáng vẻ này của cô, cũng là lần đầu tiên anh nghe cô nói chân thật như vậy. Anh có hơi luống cuống không rõ, ngón tay nổi rõ khớp xương nhẹ xoay bút máy, như thể làm vậy mới khiến anh có thể giữ được tỉnh táo: “Mỏi mắt mong chờ.”

Đến cùng nhận được câu trả lời này, Ôn Ngôn cũng không ở lại thêm một giây một khắc nào nữa, khi rời đi, cô giãm mạnh chân xuống sàn không chút lưu tình, đây là lần đầu tiên sau mười ba năm cô sống không dè dặt như vậy, sống theo lòng mình như thề.

Trở lại xe, Lâm quản gia hỏi: “Tiểu thư, cô về Mục gia không?”
Bình Luận (0)
Comment