Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 872



Mục Đình Sâm cười lạnh lùng: “Áy náy? Đấy là phản ứng cảm xúc của một người bình thường mới có thể làm được, cậu là người bình thường sao?”
Diệp Quân Tước tức đến nghẹn họng: “Anh…! Được thôi, bỏ qua đi, tôi không muốn tính toán với anh chuyện này.

Nhưng mà…vẫn là, cảm ơn anh.”
Mục Đình Sâm sững người lại, nhưng mà rất nhanh chóng lại hồi phục lại như không có gì hết: “Tối tôi mời mọi người ở nhà hàng Bạch Thủy Loan, thêm cậu nữa cũng chẳng nhiều gì, đến hay không đến thì tùy cậu, có thể đem theo người nhà.

Nhưng mà cũng nói trước, cậu mà dám nhìn chằm chằm vào Trần Mộng Dao, tôi móc mắt cậu ra.”
Ánh mắt của Diệp Quân Tước lập tức trở nên ảm đạm: “Khúc Thanh Ca lẽ nào lại không xinh đẹp bằng Trần Mộng Dao sao?
Tôi hình như không có sở thích đi yêu vợ của người khác…”
câu nói này không biết là dùng để lừa dối người khác hay là dùng để lừa dối chính bản thân mình nữa, lần cuối cùng anh ta một mình gặp mặt Trần Mộng Dao thì có lẽ là đã hoàn toàn từ bỏ rồi.


Buổi chiều sau khi hết giờ làm, Mục Đình Sâm quay về nhà họ Mục đón Ôn Ngôn đến nhà hàng Bạch Thủy Loan, vốn dĩ là không hề có ý định đưa Tiêu Đoàn Tử đi theo, bởi vì trẻ con sẽ rất quấy, nhưng mà Tiểu Đoàn Tử nhát định đòi đi theo, anh ấy cũng không cách nào từ chối được cái thằng nhóc tỏ vẻ đáng thương ấy,thế là chỉ còn cách đưa đi cùng.

Lần này anh ấy không chỉ mời Kính Thiếu Khánh và Diệp Quân: Tước đến, còn đặc biệt nói Kính Thiếu Khánh đưa Hạ Lam theo, Hạ Lam đã giúp đỡ Ôn Ngôn quản lý tập đoàn Mục thị, công lao của bà ấy rất lớn.

Đến phòng ăn sang trọng đã được đặt từ trước, những người khác đều đã đến rồi, Diệp Quân Tước đưa Khúc Thanh Ca đi cùng, trùng hợp là Khúc Thanh Ca cũng đưa con đi theo, Trần Mộng Dao cũng mang theo trẻ con, toàn bộ gia đình của ba nhà đều đến đầy đủ.

Con trai của Trần Mộng Dao vừa mới bắt đầu tập đi, ở cùng với Tiểu Đoàn Tử cứ thì thầm nói chuyện không ngót, không ai hiểu được hai đứa chúng nó đang nói cái gì, nhưng mà so với việc hai đứa khi còn nhỏ chỉ cần gặp mặt là lại đánh nhau,thế hiện này như thế này là tốt hơn nhiều rồi.

Con gái của Khúc Thanh Ca còn quá nhỏ nên không chơi cùng với hai thằng nhóc này được.

Hạ Lam rất ngạc nhiên vì Diệp Quân Tước cũng đến, nhưng mà bà ấy cũng không hề nói gì, sau khi biết Diệp Quân Tước chính là Triển Chì, trong lòng bà tuy là vẫn còn chút chán ghét, nhưng mà nhìn thấy Kính Thiếu Khánh và Trần Mộng Dao cứ như là không có chuyện gì cả, bà ấy cũng chẳng việc gì mà phải vướng bận cả.

Trên bàn ăn, hầu hết mọi người đều muốn hỏi làm thế nào mà Mục Đình Sâm có thể sống sót quay về, Mục Đình Sâm cũng rất nhẫn nại kể lại toàn bộ mọi chuyện, anh ấy thỉnh thoảng bị ho khiến Ôn Ngôn càng cảm thấy xót xa, nhưng mà có thể quay về từ cõi chết, có mắc phải chút bệnh lặt vặt này thì đã là may mắn lắm rồi.

Giữa chừng, Tiểu Đoàn Tử muốn đi tè, Ôn Ngôn bèn đưa cậu bé đi đến nhà vệ sinh.

Trần Mộng Dao đưa con trai mình đi cùng: “Thế nào rồi? Mục Đình Sâm sau bao lâu mới quay về được, trận chiến tối qua thê nào?”
Ôn Ngôn chột dạ nhìn Tiểu Đoàn Tử, thấy thằng bé không đẻ ý gì đến lời nói của Trần Mộng Dao, mới nói nhỏ: “Cậu bớt nói mấy chuyện này trước mặt lũ trẻ con, chúng nó có thể nghe hiểu được đấy.”
Trần Mộng Dao thì vẫn cầu thả, cười: “Nghe hiểu được cái con khỉ ấy, nhóc nhà mình chẳng khác gì thằng ngốc vậy, nói gì cũng không hiểu, một câu nói cũng vẫn chưa hiểu được hết nghĩa, làm sao mà hiểu chúng ta nói gì được chứ? Cậu mau nói đi, mình cảm thấy tình hình trận chiến chắc chắn rất là ác liệt? Mục Đình Sâm thời gian qua đúng là quá khốn khổ, cả người đều gầy rộc đi rồi.”
Ôn Ngôn cũng không trả lời ngay lập tức, mà lại hỏi ngược lại: “Cậu và Kính Thiếu Khánh cũng không ở với nhau lâu như thế rồi, tình hình chiến trận của bọn cậu bên đấy cũng rất ác liệt chứ hả?”

Trần Mộng Dao thì chẳng hề ngượng nghịu như Ôn Ngôn, cười với vẻ mặt xấu hỏ: “Đấy là điều đương nhiên, mình đến bây giờ vẫn cảm thấy là hai chân không khép lại được đây này…”
Ôn Ngôn nghe thấy vậy cảm thấy đầu óc rối bời: “Cậu im mồm đi, còn nói nữa là mình phải đi rửa lỗ tai đấy!”
Trần Mộng Dao cười sằng sặc: “Đều đã là phụ nữ đã trưởng thành rồi, cậu còn ngại ngùng cái gì chứ? Hai chúng ta có gì mà không nói với nhau được chứ?”
Phục vụ xong cậu nhóc đi vệ sinh, quay lại phòng ăn thì thấy con gái của Khúc Thanh Ca đang khóc nức nở, Khúc Thanh Ca vừa ôm lấy dỗ dành con bé vừa tỏ ra e ngại.

Kỳ thực thì không có ai cảm thấy khó chịu cả, đều là những người đã quen với việc chăm sóc trẻ con.

Dỗ rất lâu mà vẫn không được, Khúc Thanh Ca đã hết chịu nỏi: “Hay là em đưa con bé về trước vậy? Chắn là do hoàn cảnh ở đây quá lạ lẫm, thế nên con bé mới khóc mãi như thế.”
Diệp Quân Tước đưa tay ra bề lấy con gái vào trong lòng mình: “Không sao đâu, em ngồi xuống ăn cơm đi, để anh dỗ cho.

Khó khăn lắm mới ra ngoài được một bữa, đến giữa chừng đi về làm gì?”
Khúc Thanh Ca cảm thấy vô cùng kinh ngạc, đây là lần đầu tiên Diệp Quân Tước giữ thể diện của cô ấy như thế trước mặt người khác, lần đầu tiên chú ý đến cảm nghĩ của cô ấy..

Con bé con ở trong lòng của Diệp Quân Tước sau một hồi được kiên nhẫn dỗ dành cũng bắt đầu không khóc nữa, có thể nhận thấy là anh ta dành thời gian với con cái không hề ít.

Nhìn thấy cảnh này, Hạ Lam cũng đã cảm thấy yên tâm được rồi, Diệp Quân Tước bây giờ hoàn toàn phù hợp với hình ảnh của một người chồng tốt, người bố có trách nhiệm, chắc chắn là không còn có ý định gì với Trần Mộng Dao nữa rồi.

Ăn cơm xong, đám phụ nữ đưa lũ trẻ con đi về nhà trước, còn Mục Đình Sâm, Kính Thiếu Khánh và Diệp Quân Tước thì đi đến quán bar.

Mục đích đi đến quán bar không phải là uống rượu chơi bời mà là vì muốn bàn công việc, bầu không khí trong quán bar rất phức tạp, bàn chuyện gì cũng không sợ có người khác nghe lén, hôm nay ở đây cũng sôi nổi vừa đủ.


Vừa ngồi xuống, Kính Thiếu Khánh đã hỏi luôn: “Đình Sâm, cậu dự định sẽ làm thế nào? Kỷ Thừa Hoằng hiện giờ đã trốn ra nước ngoài rồi, chắc là sẽ không còn định lộ diện nữa đâu, sợ là sẽ bị cậu xử lý gã ta.”
Mục Đình Sâm nhấp một ngụm rượu, nhắm nháp một lát mới mở miệng nói: “Hắn ta có ở đâu thì cũng không quan trọng, kỳ thực có thể sống sót xuống khỏi con thuyền đó không chỉ có tôi và Diệp Quân Tước, còn có người mà Kỷ Thừa Hoằng đã phái đi nữa.

Con thuyền đó và cả thuyền cứu sinh đều bị phá hoại khi ở trên biển, sau khi tất cả mọi người bị rơi xuống nước thì người mà Kỷ Thừa Hoằng phái đến đã ngồi trên con thuyền cứu sinh còn nguyên vẹn duy nhất ấy rời đi, chính mắt tôi đã nhìn thấy chuyện này.

Lúc đó ánh sáng ở vùng biển đó quá tối, thời tiết của ngày hôm đó cũng không tốt, tôi chỉ biết đó là một người đàn ông phục phịch, chỉ cần điều tra tư liệu của tất cả những người đã lên thuyền hôm đó, chắc chắn có thể lôi cổ được tên đó ra.

Người chết rồi thì không vớt lên được, người còn sống lẽ nào lại không vớt lên được sao?”
Thuyền là của nhà Diệp Quân Tước, điều tra tư liệu của những người trên thuyền tất nhiên là việc của anh ta, biết được là vẫn còn người còn sống, anh ta liền đập tay xuống bàn, nói: “Sao tôi lại không nhìn thấy vẫn còn người sống sót mà bỏ chạy nhỉ?
Vẫn còn người sống sót vậy thì sẽ dễ giải quyết thôi, tôi sẽ cho người đi điều tra một cách nhanh nhát, chỉ cần tìm được nhân chứng, Kỷ Thừa Hoằng có chạy đi đâu thì cũng không thoát được, trừ khi anh ta vì muốn sống sót mà từ bỏ thân phận hiện này và không cần bắt cứ thứ gì cả!”
Kính Thiếu Khánh xoa bóp ấn đường: “Bạn bè bao nhiêu năm như thế, đúng là đủ để khiến cho người khác ghê tởm mà.”
Mục Đình Sâm thì đã trở nên vô cảm về sự phản bội của Kỷ Thừa Hoằng: “Loại người đó không xứng đáng để gọi là bạn bè, tôi sẽ để cho anh ta phải trả giá gấp bội về những việc đã làm ra với tôi.”
Sau khi ai thì về nhà người đấy, Diệp Quân Tước lập tức cho A Trạch điều tra danh sách những người đã lên thuyền trong lần xuất hải đó, trừ đi danh sách những thi thể đã được vớt lên thì chỉ còn lại một nửa, trong số những người này chỉ có một người là nhân chứng mà thôi, những người còn lại thì đều mắt xác trong vùng biển đó.

Không có cách nào có thể chuẩn xác tóm cỗ được người đó, chỉ có cách là đi đến từng nhà hỏi thăm điều tra, người đó vẫn chưa chết, nhất định là sẽ liên lạc với người nhà, chỉ có thể từ manh mối đấy mà tìm kiếm..


Bình Luận (0)
Comment