Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 894



Nhìn thấy con trai của mình hiểu chuyện như vậy, phận làm mẹ như Ôn Ngôn cảm thấy rất yên tâm và vui mừng, nhưng mà nếu như nhiều năm trước mà Mục Đình Sâm có thể hiểu biết được bằng một nửa của Tiểu Đoàn Tử thôi thì cô cũng sẽ không yêu anh ấy muộn như thé.

Quay về đến nhà họ Mục, Tiểu Đoàn Tử đã ngủ mắt rồi, được Mục Đình Sâm ôm lên tầng.

Ôn Ngôn nhờ má Lưu ra cốp xe, cầm giúp đồ mang vào nhà, Khương Nghiên Nghiên nhìn thấy cũng đi ra cầm giúp: “Em giúp chị.”
Ôn Ngôn chú ý đến bộ quần áo mà cô ta đang mặc trên người, cô có vẻ không vui, ngoại trừ Trần Mộng Dao ra, ai mặc đồ của cô, cô cũng không thích: “Tại sao cô lại mặc đồ của tôi?”
Khương Nghiên Nghiên hình như giờ mới nhớ ra chuyện này vậy: “À, em quên không nói với chị, lúc quay về đây em không mang theo đồ ngủ, thế nên mói lấy của chị mặc, chị không để bụng chứ? Em cũng không có vào trong phòng của chị, là má Lưu giúp em lấy ra.

Nếu mà chị không thích thì lát nữa em sẽ đi ra ngoài mua trả cho chị một bộ mới.”
Má Lưu cũng phụ họa theo: “Đúng thé, là má giúp cô ta lấy.”
Ôn Ngôn không tiện nói gì thêm nữa: “Không sao, cô cứ mặc đi, tôi lát nữa sẽ nhắc má Lưu mua thêm một bộ đồ ngủ nữa cho cô, thời gian này ít ra ngoài thôi, tránh sinh ra chuyện.”

Khương Nghiên Nghiên nghe xong cũng đồng ý, xông xáo giúp – cầm đồ mang lên tầng, đến trước cửa phòng ngủ của Ôn Ngôn thì dừng lại, không đi vào trong: “Vậy em đi ngủ trước đây, chị cũng nghỉ ngơi sớm đi.”
Khương Nghiên Nghiên nghe lời như vậy, Ôn Ngôn cũng quả thật là thấy không quen, trả lời qua loa rồi đóng cửa lại.

Mục Đình Sâm đã đặt Tiểu Đoàn Tử về phòng của trẻ con, Ôn Ngôn cũng mệt, không còn để ý đến gì nữa mà đi tắm trước.

Đợi Mục Đình Sâm từ trong phòng của trẻ con ra, nhìn thấy Khương Nghiên Nghiên, liếc nhìn bộ quần áo ngủ Khương Nghiên Nghiên mặc trên người, anh dừng lại nói: “Đồ ngủ của cô ấy không thích hợp với cô.”
Khương Nghiên Nghiên giải thích nói: “Em đã nói với chị rồi, chỉ là tạm thời mặc của chị ấy, em không mang theo đồ ngủ đến đây.

Anh…không vui vì em mặc đồ của chị ấy sao?”
Mục Đình Sâm không nói gì nữa, đi vòng qua cô ta về phòng.

Khương Nghiên Nghiên vẫn đứng ở đó trong chốc lát, cảm giác mắt mát trong lòng ập đến như sóng thần, cô ta cũng đã từng được anh ấy ôm trong lòng dịu dàng đối xử, nhưng mà bây giờ thì, đến nhìn anh thôi cũng cảm thấy là xa xi.

Ôn Ngôn tắm xong đi từ trong nhà tắm ra, Mục Đình Sâm ngồi ở trên ghế trước cửa số sát sàn ngơ ngác, không cho anh hút thuốc thì anh vẫn thích ngồi ở đó, cũng không biết là thói quen gì nữa.

Cô quấn khăn tắm giục anh: “Anh mau đi tắm đi rồi còn đi ngủ, không còn sớm nữa, ngày mai công ty còn có việc đây.”
Mục Đình Sâm chậm rãi đứng dậy đi về phía nhà tăm: “Anh không thích người khác mặc quần áo của em.”
Ôn Ngôn thở dài một tiếng: “Em biết phải làm thế nào? Cô ta lại còn đi mặc cái bộ đồ ngủ mà em thích nhất nữa chứ.”
Anh ấy quay đầu lại nhìn cô, giọng điệu cũng mang vẻ rất tủi thân: “Đấy cũng là bộ đồ anh thích nhát.”
Ôn Ngôn bật cười thành tiếng: “Anh không phải là thích viền ren trên cái váy đó đấy chứ? Trừ có chút viền ren đấy ra thì có chỗ nào là có thể khiến anh hứng thú được nào?”
Bộ đồ ngủ đó của cô lại còn khá là bảo thủ nữa, cộc tay, vạt váy dài trên đầu gối một chút, lại còn là cổ tròn nữa.


Anh nhướng mày lên: “Không phải, mà bộ đồ ngủ đó có vạt ngắn nhất trong các bộ đồ ngủ của em.”
Ôn Ngôn không thể hiểu nổi, sự chú ý của anh lại là ở điểm này, quả nhiên là sở thích của đàn ông luôn là…
Sau khi tắm rửa sạch sẽ sau một ngày mệt mỏi, hai người họ nằm ôm nhau trên giường, Ôn Ngôn đã bắt đầu buồn ngủ.

Nhưng có ai đó thì không định để cho cô cứ thế mà ngủ được: “Nói trước là buôi tối sẽ có rất nhiều thời gian, giờ đã muốn ngủ rồi sao? Vẫn còn chưa làm gì hết mà.”
Cô áp mà lên ngực anh dụi dụi: “Nhưng mà em thật sự là buồn ngủ rồi.”
Đối với đàn ông mà nói, một khi đã có suy nghĩ ấy thì không thể nào mà chịu bị dễ dàng cắt ngang như thế.

Mục Đình Sâm với ngón tay linh hoạt đã tháo bỏ khăn tắm trên người của cô ra: “Không sao, em rất nhanh sẽ có tinh thần lại thôi, anh không tin là như thế này mà em vẫn có thể ngủ được.”
Cô giả vờ từ chối mà chiều anh, anh nói đúng, rất nhanh sau đó cô đã có tinh thần.

Lúc bầu không khí trở nên mặn nồng, anh lại đột ngột dừng lại, ánh mắt như rực lửa nhìn dáng vẻ ý loạn tình mê của cô.

Cô bị anh nhìn đến cảm thấy ngượng ngùng, đưa tay lên che ngực: “Anh nhìn cái gì chứ?”
Anh đè người xuống, áp sát lên người cô, giọng khàn đặc: “Thật là muốn bắt chấp tất cả để điên cuồng một lần, em không biết là dáng vẻ của em hiện giờ quyến rũ đến mức nào đâu.”
Cô không hiểu, lẽ nào hiện giờ vẫn còn chưa đủ điên cuồng sao? Cô cảm thấy đã là đủ lắm rồi, nhưng mà từ trong đáy mắt của anh rõ ràng là hiện lên vẻ không được thỏa mãn.

Cô ngượng ngùng cắn môi nói: “Anh thử xem nào… Cho em xem anh có thể điên cuồng đến mức nào nào…”
Có được sự chấp thuận của cô, anh không còn phải bận tâm đến gì nữa.

Sáng sớm hôm sau.


Lúc Mục Đình Sâm tỉnh dậy đi đánh răng rửa mặt thì không ngừng hoạt động gân cốt, hình như là có chỗ nào đó khó chịu vậy.

Ôn Ngôn miệng ngậm bàn chải đánh răng, giúp anh ấy bóp bóp vai: “Có phải là mệt quá nên thấy vai bị đau mỏi không?”
Anh dùng ánh mắt ám muội nhìn cô: “Cái bộ vuốt mèo của em rồi có ngày anh sẽ cắt hết, anh cảm thấy sau lưng cứ đau rát, không biết có phải là xước da không nữa.”
Ôn Ngôn mặt đỏ bừng, vỗ một cái không nặng cũng không nhẹ vào sau lưng anh: “Cái anh này, ai bảo anh…” Ai bảo anh tối hôm qua điên cuồng đến thế? Anh không có chừng mực cũng khiến cho cô không có chừng mực theo, cào mấy phát chắc cũng không quá nghiêm trọng đâu.

Nhưng mà khi cô vén áo của anh lên thì nhìn lưng anh thì không khỏi như hít phải một hơi lạnh, anh ấy đây là da dẻ kiểu gì vậy? Mỏng chẳng khác gì với giấy gió vậy, mới cào có vài phát mà giờ từng vệt từng vệt máu cào nhìn rất đáng sợ, giống như là bị chịu cực hình gì vậy.

Rất dễ nhìn thấy là các vết thương sâu hay nặng đến thế nào, mà chỉ là vì da dẻ quá nhạy cảm nên mới nhìn đáng sợ như vậy.

Nhìn thấy vẻ mặt của cô không ôn, Mục Đình Sâm vội hỏi: “Sao thế? Có phải là cào rất nghiêm trọng không? Không sao, kỳ thực thì cũng không đau lắm, qua vài ngày là có thể tự khỏi thôi.”
Cô liền khéo léo dẫn dắt, không dám sự thật: “Kỳ thực cũng không nghiêm trọng…” Chỉ là nhìn rất đáng sợ thôi.

Ôn Ngôn nhìn thấy lúc anh thay quần áo cũng phải rất cần thận dè dặt, đôi lông mày níu lại, biết là mình có lẽ là đã hơi quá tay, chủ yếu là anh không chịu được sự quăng quật, da anh còn nõn hơn cả da cô, cô có thể làm gì được chứ? Cô thăm dò hỏi: “Hay là em bôi thuốc cho lưng anh nhé?”
Anh không cần nghĩ đã từ chối luôn: “Bôi thuốc gì chứ? Trên người đầy mùi thuốc khó ngửi chết được.”
Nói xong, anh cũng cảm thấy phản ứng của cô không được bình thường cho lắm: “Em không phải là đang lừa anh đấy chứ? Anh không thể tự nhìn thấy được đằng sau… Có phải là nhìn rất nghiêm trọng không? Em nói thật đi, anh cũng sẽ không làm gì em hết mà.”
Cô cầm một cái gương giơ lên để cho anh tự mình nhìn, chỉ liếc mắt một cái, mặt anh đã sầm lại: “Lúc đấy không hề cảm thấy đau đón gì, tác dụng này quả thật là chậm… anh hôm nay còn phải đi giám sát ở ngoài, thời tiết thì nóng như thế này, anh thật là không dám nghĩ đến việc ra mồ hôi thì sẽ thế nào, em đúng là muốn giày vò anh mà.”.


Bình Luận (0)
Comment