Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 913



Ôn Ngôn bĩu môi: “Có vài người thích đặt cược, cược thắng thì được thì thắng lớn, thua cuộc, chính là không còn gì cả như vậy, còn có thể mát luôn tính mạng của mình.

Mặc kệ Tiểu Đoàn Tử náo làm sao, cũng đừng cho nó ra ngoài, chắc chắn là Kỷ Thừa Hoằng trốn qua đây, không có thân phận, sẽ không lưu lại tung tích, muốn tìm được cậu ta cũng không dễ dàng, chúng ta không thể không phòng.”
Vừa mới dứt lời, điện thoại di động của cô cũng vang lên, là Trần Mộng Dao gọi tới.

Cô không né tránh, bởi vì đang dùng cơm, tiện tay mở loa ngoài, điện thoại vừa thông, tiếng kêu bắt lực của Trần Mộng Dao liền truyền đến: “Tiểu Ngôn! Kính Thiếu Khanh bị người ta đâm một nhát! Bây giờ mình đang ở trên xe cứu thương 120 với anh ấy, đang chạy tới bệnh viện, mình không dám nói cho người nhà anh ấy biết, bây giờ cậu có thể qua đây ngay không? Một mình mình rất sợ hãi…”
Đầu Ôn Ngôn lập tức vang lên “ong” một tiếng: “Đâm chỗ nào rồi? Có phải chỗ nguy hiểm không? Mình lập tức qua đó, cậu đừng hoảng, cậu còn đang mang thai, đừng lo lắng quá, phải chú ý được tâm trạng của bản thân, mình lập tức đến đó ngay.”

Trần Mộng Dao bên cạnh khóc vừa nói: “Anh ấy ngất rồi, chảy thật là nhiều máu, mình rất sợ… cậu mau tới đây đi…”
Cúp điện thoại, Mục Đình Sâm cầm chìa khóa xe lên cùng Ôn Ngôn đến bệnh viện, Kính Thiếu Khanh còn đang trong phòng phẫu thuật, Trần Mộng Dao ở hành lang khóc đến sưng cả mắt.

Ôn Ngôn đi lên trước ôm cô ấy an ủi: “Không sao, chắc chắn anh ấy sẽ không sao đây, cậu chớ khóc, cậu nhìn mắt cậu sưng hết lên rồi kìa, chúng mình đều ở đây rồi.”
Mục Đình Sâm cau mày: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đang yên lành sao lại bị người ta đâm thế?”
Trần Mộng Dao nghẹn ngào nói: “Lúc đó tôi với anh ấy đang ở hầm để xe của trung tâm thương mại, bởi vì tôi mang mang thai không thoải mái, lên chuẩn bị về nhà sớm, tôi lên xe trước, anh ấy mang theo đồ đi ở phía sau, không biết từ nơi nào đột nhiên có người lao ra, đâm anh ấy từ phía sau một nhát, nhìn qua giống như là tên đó đang ôm anh ấy vậy, trong lúc nhất thời tôi không kịp phản ứng, đến lúc Kính Thiếu Khanh ngã trên mặt đất, tôi mới ý thức tới xảy ra chuyện gì.

Lúc tôi muốn xuống xe, anh ấy lại khóa cửa xe không cho tôi xuống, người kia nhìn tôi chằm chằm nhìn một hồi rồi chạy mắt! Lúc tôi xuống được xe thì anh ấy đã mắt ý thức rồi, chảy thật là nhiều máu!
Nếu anh ấy chết thì tôi phải làm sao đây? Trong bụng tôi còn một đứa bé nữa…”
Giọng nói của Mục Đình Sâm có chút run rây: “Hình dáng tên kia thế nào? Cô thấy rõ chưa?”
Trần Mộng Dao bắt lực lắc đầu: “Tên kia đội mữ lưỡi trai đen, còn đeo khẩu trang, mặt mũi cũng che rất kín, quần áo là màu đen, đèn ở hầm để xe cũng khá mờ, tôi chỉ nhìn thấy một bóng đen vọt đến sau lưng Kính Thiếu Khanh, nhưng là người kia mặc áo ngắn tay, cánh tay lộ ra hình như rất trắng, trên cánh tay hình như có hình xăm, tôi cũng thấy không rõ lắm, diện tích hình xăm có chút lớn, lúc đó đầu tôi giống như trống rỗng, nào có sức đề để ý những chuyện đó.”
Mục Đình Sâm kết luận: “Là Kỷ Thừa Hoằng, cánh tay anh ta có một hình xăm tương đối lớn, tôi không ngờ anh ta lại bắt đầu ở Thiếu Khanh, mẹ nó thật không phải con người!”
Ôn Ngôn có chút hoài nghỉ: “Không thể nào? Anh ta trốn qua đây lại bị anh phát hiện, nên giải quyết anh và Diệp Quân Tước trước, vì sao lại lãng phí thời gian ở Thiếu Khanh? Chuyện kia cũng không liên quan nhiều đến Thiếu Khanh, người đưa anh ta và tù cũng là anh và Diệp Quân Tước.”
Mục Đình Sâm có chút bắt lực đưa ra một lời giải thích: “Đừng quên thời điểm anh chưa trở lại Kỷ Thừa Hoằng ý đồ nuốt Mục thị, Thiếu Khanh đã cho em mượn tiền.

Lúc trước bề ngoài quan hệ của anh ta và Thiếu Khanh cũng rất tốt, khả năng bởi vì thế nên anh ta ghi hận trong lòng, nếu lúc trước Thiếu Khanh không cho em vay, có khả năng không giữ được Mục thị.


Cộng thêm bây giờ Thiếu Khanh không có phòng bị, anh và Diệp Quân Tước đều đã biết anh ta ở Đế Dô, anh cũng vừa biết, chưa kịp nói cho Thiếu Khanh, anh cũng không ngờ anh ta lại bắt đầu ở Thiếu Khanh.”
Trần Mộng Dao sắp khóc không ra hơi nữa rồi, ánh mắt có chút đình trệ: “Kỷ Thừa Hoằng… Bởi vì Thiếu Khanh giúp mọi người bảo vệ Mục thị? Cho nên anh ta muốn giết Thiếu Khanh? Tại sao anh ta không chết đi? Cái tên khốn nạn ấy!”
Mục Đình Sâm trầm mặc không nói, chuyện bây giờ đã xảy ra, chỉ có thể cầu nguyện Kính Thiếu Khanh không sao.

Lúc lâu sau, cửa phòng phẫu thuật cũng mở ra, một bác sĩ mặc áo blouse trắng đi ra: “Ai là người nhà bệnh nhân?”
Trần Mộng Dao lau nước mắt tiến lên đón: “Là tôi! Anh ấy thế nào rồi?”
Bác sĩ lấy khẩu trang xuống thở một hơi: “Không bị thương phần quan trọng, thận bên phải bị thương nhẹ, vấn đề không lớn, chỉ là có chút mất máu quá nhiều, truyền máu vào là không sao.

Tình huống này tính là hình sự rồi đúng không? Mọi người đã nghĩ đến báo cảnh sát chưa?”
Trần Mộng Dao xin giúp đỡ nhìn về phía Mục Đình Sâm, Mục Đình Sâm lắc đầu: “Chuyện này chúng tôi sẽ xử lý, làm phiền bác sĩ rồi.”
Báo cảnh sát khẳng định là không thể, tin tức ở bên ngục nước ngoài là Kỷ Thừa Hoằng đã chết, bây giờ đột nhiên báo cảnh sát nói rằng người không chết, điều tra vượt quốc tịch, độ khó vượt quá tưởng tượng, xem như cuối cùng bắt được Kỷ Thừa Hoằng, đưa về nước cũng là tiếp tục ở tù mà thôi.

Phẫu thuật xong, Kính Thiếu Khanh bị chuyển đến phòng bệnh bình thường, người còn chưa có tỉnh, sắc mặt như trắng bệch như không có chút huyết sắc nào, Trần Mộng Dao ở bên cạnh ngồi lau nước mắt, không dám khóc gây âm thanh quá lớn.


Mục Đình Sâm ở bên ngoài hành lang gọi điện thoại, đoán chừng là sắp xếp người mau chóng tìm được Kỷ Thừa Hoằng.

Ôn Ngôn luôn luôn sát theo Trần Mộng Dao, chuyện này rất phức tạp, trời mới biết mục tiêu kế tiếp của Kỷ Thừa Hoằng là ai.

Một lát sau, Diệp Quân Tước và KhúcThanh Ca cũng tới bệnh viện, Diệp Quân Tước ở hành lang nói chuyện với Mục Đình Sâm, không vào phòng bệnh, Khúc Thanh Ca mang theo bữa tối cho Trần Mộng Dao: “Khẳng định là cô chưa ăn gì đúng không? Còn đang mang thai, không thể để bụng đói, Ôn Ngôn, cô ăn chưa? Lúc ra ngoài tôi không nghĩ đến, nên chỉ mang có một phần ăn đến.”
Khóe môi Ôn Ngôn giật giật, tâm tình nặng nề, cười không nổi: “Tôi ăn rồi, cô thật chu đáo, tôi lo lắng quá còn chưa hỏi Dao Dao đã ăn cơm chưa, nhận được tin liền lập tức chạy đến đây, tâm tình loạn không chịu được.”
Khúc Thanh Ca thở dài: “Đúng vậy, chuyện này xảy ra, trong lòng ai cũng khó chịu, may mà người không sao.”
Trần Mộng Dao vẻ mặt đau khổ nói: “Bây giờ tôi nuốt không trôi, cảm ơn cô, Thanh Ca.”
Khúc Thanh Ca vỗ vỗ vai Trần Mộng Dao: “Với tôi còn nói cảm ơn cái gì? Ăn không vào thì uống chút nước đi, tôi có mang canh tới, ít nhiều lót dạ một chút, không thể để đứa bé trong bụng đói được.

Lúc xảy ra chuyện là cô và Kính Thiếu Khanh ở cùng nhau đúng không? May mà Kỷ Thừa Hoằng không ra tay với cô, lúc tôi nghe tin Diệp Quân Tước nói cũng bị doạ, còn sợ cô cũng xảy ra chuyện nữa.”
Trần Mộng Dao lại che miệng khóc lớn: “Lúc ấy bản thân Kính Thiếu Khanh còn đứng không được, còn nghĩ đến khóa cửa xe không cho tôi xuống, lúc ấy khóa cửa xe rôi còn sợ anh ấy một thân một mình lại bị đâm thêm mấy nhát, làm tôi sợ muốn chết… Còn may Kỷ Thừa Hoằng sợ bị người khác phát hiện, đâm một nhát rồi liền chạy đi, chắc chắn anh ta cũng muốn giải quyết luôn tôi rồi, còn cách cửa sổ xe nhìn tôi chằm chằm một lúc, đoán chừng phải đến nửa phút, đó là nửa phút dài nhất tôi từng trải qua, bây giờ nghĩ lại còn thấy sợ hãi!”.


Bình Luận (0)
Comment