Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 930



Khi cô dồn ánh mắt về phía người phụ nữ này thì lập tức thấy sững sờ, cô ta quá là đẹp, đẹp đến mức khiến bản thân cô cũng cảm thấy có chút tự ti, nói chung là điều duy nhất mà cô có thể tự hào bây giờ là tuổi tác của mình mà thôi, đối phương nhìn có dáng vẻ mặn mà của một người phụ nữ đã trưởng thành tuổi chắc khoảng tầm hơn ba mươi.

Bộ đồ trắng bó sát trên người, ống tay áo là vải voan với thiếu kế xuyên suốt, đầu vai có đường mỏ, lộ ra bên ngoài bờ vai ngọc ngà đặc biệt quyến rũ, làn da trắng trẻo mịn màng, thân dưới thì là quần loe ống khiến cho chân dài càng thêm thon thả, rõ ràng là cả một bộ đồ màu trắng, nhưng mà mặc lên người thì lại vô cùng kiêu sa và quyến rũ, khiến cho người khác không thể nào rời mắt đi được.

Gương mặt người phụ nữ cũng trang điểm rất tao nhã, dùng tông màu khá là lạnh, chắc đó cũng là lý do mà tại sao gương mặt của cô ta có nở nụ cười ấm áp như thế thì cũng khiến cho người khác cảm thấy lạnh nhạt.

Ôn Ngôn vẫn còn chưa kịp có bất cứ phản ứng gì, thì Mục Đình Sâm đã vẫy tay gọi cô, nói: “Đến đây, anh giới thiệu cho em biết, đây là dì nhỏ của anh, bà ấy mắy chục năm nay không quay về nước ri, đừng nói là em chưa từng gặp qua, đến anh đây cũng không nhớ là bà ấy trông như thế nào nữa cơ.”
Dì nhỏ? Ôn Ngôn có chút kinh ngạc, người phụ nữ này nhìn thì không hề già đến như thế! Sao mà cô lại chẳng tìn được nhỉ? Nhưng mà nhìn thái độ Mục Đình Sâm thì không giống như là nói dối.


Cô ấy quay ra lễ phép mỉm cười: “DÌ nhỏ.”
An Tuyết Ly nhẹ nhàng gật đầu, coi như là đã đáp lại, sau đó đứng dậy đón lấy Tiểu Đoàn Tử trong lòng Mục Đình Sâm, bế về phía nhà ăn: “Chúng ta đi ăn cơm thôi…”
Không biết tại sao, Ôn Ngôn có cảm giác là thái độ của An Tuyết Ly khá là lạnh nhạt với cô, giống như là cố tình lạnh nhạt với cô vậy.

Cô tự an ủi bản thân là do cô nghĩ nhiều quá mà thôi, dẫu sao thì cũng là chưa gặp nhau bao giờ, An Tuyết Ly và Mục Đình Sâm dù sao thì vẫn là có quan hệ máu mủ, còn về lý luận mà nói thì cô là một người ngoài, lúc ban đầu không thân thiện được thì cũng là chuyện bình thường.

Cô đi lên tầng, về phòng thay quần áo, lúc đi xuống dưới tầng thì An Tuyết Ly đã bé Tiểu Đoàn Tử đút cho ăn, cô đi đến ngồi xuống: “DI nhỏ, Tiểu Đoàn Tử đã có thể tự mình ăn cơm được rồi, không cần phải đút cho ăn nữa, trẻ con không nên chiều như thé.”
Ánh mát của An Tuyết Ly lướt nhanh qua gương mặt của cô, sau đỏ lại qua lại nhìn Tiểu Đoàn Tử: “Không sao cả, trẻ con sao phải hiểu chuyện sớm như thế chứ? Lần đầu tiên gặp nhau, tôi chỉ là muốn tỏ ra thân thiện với thằng bé mà thôi.”
Mục Đình Sâm đưa mắt ra hiệu cho Ôn Ngôn, ý là muốn cô đừng bận tâm nữa, trẻ con thỉnh thoảng chiều chuộng một chút cũng không có vấn đề gì.

Trong lòng của Ôn Ngôn cảm thấy có cái gì đó không được bình thường, về vấn đề dạy dỗ Tiểu Đoàn Tử thì cô rất khắt khe, lúc cần chiều chuộng thì sẽ chiều, nhưng lúc không nên chiều thì sẽ tuyệt đối kiên quyết không đồng ý, Mục Đình Sâm rõ ràng cũng là một người rất có nguyên tắc, tại sao trước mặt của An Tuyết Ly thì lại thay đổi đến như vậy? Lẽ nào là vì người thân đã quá lâu không gặp, nên cũng bao dung hơn so với mọi khi?
Trong suốt bữa cơm, đều là Mục Đình Sâm và An Tuyết Ly nói chuyện với nhau, Ôn Ngôn căn bản là không thể nói xen vào được, cô có cảm giác quái lạ như mình bị “cách ly” ra ngoài vậy.

Từ nội dung mà bọn họ nói chuyện thì có thể thấy được là, An Tuyết Ly quả thật là đì nhỏ của Mục Đình Sâm, hơn nữa còn là dì ruột, An Tuyết Ly nhỏ hơn mẹ của Mục Đình Sâm cũng chỉ có mắy tuổi, vậy mà nhìn vẫn trẻ như thế, cử như là thời gian đã bỏ quên người đẹp này vậy.


Ăn cơm xong, An Tuyết Ly đưa ra đề nghị muốn được đi lòng vòng, tiện thể làm quen với hoàn cảnh ở đây, sau này có khả năng là sẽ định cư lâu dài ở trong nước, lại còn cảm thán tốc độ phát triển trong nước quá là nhanh, thành phố này so với lúc bà ấy rời đi đã hoàn toàn khác xa rồi.

Ôn Ngôn đang định nói là cô cũng đi cùng, An Tuyết Ly lại đột ngột mở miệng nói: “Ôn Ngôn, cô cứ ở nhà nghỉ ngơi đi, bận rộn cả một ngày rồi, nhát định là rát mệt, để Đình Sâm đi cùng với tôi là được rồi.”
Trong lòng của Ôn Ngôn đột nhiên có một cảm giác kỳ lạ khó tả nồi, nhưng mà từ gương mặt của An Tuyết Ly và Mục Đình Sâm thì không hề nhìn thấy có gì khác lạ cả, trên gương mặt của An Tuyết Ly từ đầu đến cuối đều nở một nụ cười hiền hậu, chỉ là trong đôi mắt đó không hề nhuốm vẻ tươi vui mà thôi, từ tiềm thức đã khiến cho người khác có cảm giác muốn xa lánh.

Đợi Mục Đình Sâm và An Tuyết Ly đưa Tiểu Đoàn Tử đi ra ngoài, trong lòng Ôn Ngôn có chút hụt hãng, cô bám lấy má Lưu hỏi những gì có liên quan đến An Tuyết Ly: “Tại sao lại đột nhiên thò ra một bà dì nhỏ như thé này? Con vẫn tưởng là người thân của Mục Đình Sâm đều đã không còn nữa rồi chứ…”
Má Lưu bắt lực nói: “Nhà họ Mục thì đúng là không còn ai, dì nhỏ của cậu áy không chừng là người nhà mẹ đẻ của lão phu nhân? Cũng không thể nào mà người của cả hai nhà đều đã… như thế(*) hét đúng không? Nói thật lòng thì má cũng chẳng gặp bà ta được mấy lần, sau khi thiếu gia ra đời thì gặp một lần, trước khi ra đời thì gặp hai lần.

Con nói xem, người với người mà chẳng hề giống nhau gì cả, năm đó nhìn bà ta trẻ trung như thế, sau bao nhiêu năm rồi mà bà ta vẫn không hề già đi chút nào, bà ta chỉ nhỏ hơn lão phu nhân có mắy tuồi thôi.

Nghe nói sau khi thiếu gia ra đời chẳng được bao lâu thì đã gả ra nước ngoài rồi, ở nước ngoài bao nhiêu năm như thế, giờ thì quay về đây cũng tốt, ít nhất thì bên cạnh của thiếu gia cũng có được người thân ruột thịt.”
(*) ý là chết hết.

Ôn Ngôn thở dài một hơi: “Được thôi, đã là dì ruột tôi: Vậy thì cũng không cần phải bận tâm gì nữa, tuy rằng An Tuyết Ly khiến cho cô ấy có một cảm giác khá khó chịu.

Đợi đến khoảng mười giờ tối thì Mục Đình Sâm và An Tuyết Ly mới đưa Tiểu Đoàn Tử về, hai người họ vừa nói vừa cười, lại còn mua không ít đồ, đương nhiên đều là hàng hiệu nỗi tiếng, có quần áo và đồ dùng, gần như là đủ cả, xem ra thì An Tuyết Ly sẽ tạm thời ở nhà họ Mục này một thời gian, Tiểu Đoàn Tử chơi mệt rồi, lúc về nhà thì đã ngủ luôn trong lòng của An Tuyết Ly, An Tuyết Ly bế thẳng thẳng bé về phòng của trẻ con, cả ngày hôm nay cô còn chưa được chạm vào con trai mình dù là một đầu ngón tay…
Đợi đến khi Mục Đình Sâm tắm xong, Ôn Ngôn ngồi ở trên giường nhìn anh ấy hỏi: “Dì nhỏ của anh sẽ ở lại đây à?”

Anh vừa lau khô tóc vừa nói: “Đúng thế, em sẽ không tỏ ra không vui chứ? Bà ấy đã nhiều năm không hè về nước rồi, tình hình trong nước đã thay đổi rất nhiều, bà ấy không quen với nhiều thứ, tạm thời ở lại đây, đợi một thời gian để thích nghi rồi sẽ rời đi.

Anh sẽ sắp xếp một công việc ở công ty cho bà áy.”
Ôn Ngôn sững sờ, nói: “Em không phải là không vui, dẫu sao thì cũng là dì ruột của anh, chỉ là trước đây chưa bao giờ nghe thấy anh nói đến, em vừa rồi còn nhìn ảnh của mẹ anh, hai người bọn họ quả thật là rất giống nhau…”
Động tác lau đầu tóc của Mục Đình Sâm cũng khựng lại một lát, sau đó liền nói: “Bà ấy đã quá lâu rồi không ở đây, cũng không nhớ ra để nói đến, hiện giờ chẳng phải là em đã biết rồi đấy thôi? Tuy rằng anh và bà ấy trước đây không thường xuyên gặp nhau, nhưng mà có một cảm giác rất thân thiết không nói rõ được, đột nhiên nhớ ra là lúc anh còn học tiểu học bà ấy có quay về đây hai lần, mỗi lần bà ấy đều đến trường gặp anh.

Ôn Ngôn đã thấy buồn ngủ rồi, kéo chăn ra leo lên giường: “Anh lau tóc khô nhanh lên rồi tắt đèn đi ngủ, anh muốn sắp xếp công việc cho dì nhỏ của mình thì tiện thể sắp xếp một vị trí thích hợp cho Từ Dương Dương nữa, như thế thì có thể được gần Đường Xán hơn, người ra cũng đã sớm nhờ em rồi.”
Mục Đình Sâm “ừm” một tiếng, rất nhanh cũng lên giường nằm xuống, dùng cả tay và chân ôm lấy cô, hoàn toàn coi cô là một cái gối ôm cỡ bự, nhẹ nhàng nói vào bên tai cô: “Trong nhà đột nhiên có thêm một người bề trên, em sẽ thấy không quen đúng không?
Không sao, bà ấy rất dễ gần, sau này quen thân rồi thì sẽ không có gì nữa.

Anh đã rất lâu rồi mới có cảm giác như thế này…”
Ôn Ngôn vẫn chưa nhắm mắt lại, nhìn lên trần nhà đen xì với đôi mắt trống rỗng, cô có thể lờ mờ cảm nhận được sự vui mừng trong lòng anh..


Bình Luận (0)
Comment