Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 939



Buổi tối, Ôn Ngôn và Trần Mộng Dao, Khúng Thanh Ca cùng ăn cơm ở bên ngoài xong mới trở về.

Lúc về đến nhà, là hơn chín giờ đêm.

Tiểu Đoàn Tử đang chờ cô trở về, một mực không chịu đi ngủ, trông thấy cô, cậu nhóc chạy từ trong lòng An Tuyết Ly ra, hướng thẳng về phía cô: “Mẹ ơi!”
Cô ôm lấy Tiểu Đoàn Tử, vô thức nhìn thoáng qua An Tuyết Ly, bởi vì bình thường lúc này An Tuyết Ly khẳng định sẽ nói muốn dẫn Tiểu Đoàn Tử đi ngủ, không cho cô đụng vào con.

Lần này An Tuyết Ly cũng không làm như vậy, còn thần sắc bình thường chào hỏi cô: “Về rồi à, cô đi tắm một cái rồi nghỉ ngơi đi, Tiểu Đoàn Tử không gặp cô không chịu đi ngủ, hiện tại an tâm rồi.”
Ôn Ngôn nhẹ gật đầu: “Dì cũng nghỉ ngơi sớm đi, cháu mang Tiểu Đoàn Tử lên lầu trước.”
Đoạn giao tiếp ngắn ngủi như vậy, làm Ôn Ngôn cảm thấy tinh thần An Tuyết Ly có vấn là thật, còn có chút nghiêm trọng, hôm nay và tối hôm qua hoàn toàn giống như là hai người, một cực đoan táo bạo, thậm chí có chút cay nghiệt, còn có ý định hãm hại, một xinh đẹp đoan trang, ưu nhã thân thiện, đây không phải hai nhân cách sao? Tận lực diễn cũng không thể ra hiệu quả này.


Người bình thường coi như hoài nghỉ cô có ý nghĩ và động cơ trả thù Mục Đình Sâm, cũng sẽ không biểu hiện ngay thẳng cùng cực đoan như vậy, người tinh thần có vấn đề, nhất định chỉ tiết nhỏ gì cũng sẽ biến ra to, dễ dàng suy nghĩ lung tung, lại không thể nhẫn nại.

Đem Tiểu Đoàn Tử về phòng dỗ ngủ, Ôn Ngôn mới về phòng ngủ.

Mục Đình Sâm đã nằm xuống, nhưng mà còn chưa ngủ, đang cầm điện thoại loay hoay.

Thấy cô trở về, anh hỏi: “Dì nhỏ ở dưới lầu bế Tiểu Đoàn Tử chờ em, dì không gây phiền phức gì cho em chứ?”
Ôn Ngôn lấy anh hỏi đáp lại: “Vừa đi khám bác sĩ đã tốt lên rồi? Đêm nay và tối hôm qua không giống, hi vọng về sau vẫn cứ bảo trì như thế, em cũng rất mệt mỏi, không có rảnh ứng phó dì.”
Mục Đình Sâm bát đắc dĩ nói: “Dì cũng không phải thật sự: có cái thói xấu gì lớn, chỉ là vấn đề trên tâm lý, dễ táo bạo, uống thuốc điều trị tinh thần một chút tình trạng liền lên, em chịu khó chút.”
Ôn Ngôn dừng một chút, hỏi: “Cuối cùng là dạng hôn nhân thế nào mới tra tấn dì đến dạng này? Để cho dì bóng ma tâm lý to lớn như thế? Dì vẫn không nói với anh sao?”
Mục Đình Sâm gật gật đầu: “Đúng, dì không chịu nói, loại chuyện này coi như có thể tra được anh cũng sẽ không tra, không cần thiết.

Em tranh thủ đi nghỉ ngươi sớm chút đi”
Sáng ngày thứ hai, ba người như cũ cùng đến công ty, Ôn Ngôn quen sau khi đến công ty sẽ tách ra với Mục Đình Sâm, dù sao cũng không cùng tầng.

An Tuyết Ly bước nhanh đuổi kịp cô: “Cái kia… chuyện lúc trước, dì xin lỗi, là thái độ dì không tốt, dì tin là Đình Sâm đã giải thích với cháu rồi, cháu cũng biết thành kiến của dì với cháu là bắt nguồn từ đâu.

Còn nhiều thời gian, nếu cháu thật sự không hài lòng, dì sẽ không làm khó cháu, hi vọng trong cuộc sống sau này, chúng ta có thể ở chung hòa thuận.”
Bước chân Ôn Ngôn thoáng chậm lại: “Vâng, còn nhiều thời gian, cháu cũng hi vọng tất cả mọi người có thể ở chung hòa thuận.”
Đến vị trí làm việc, Ôn Ngôn ngồi xuống thở phào một cái, điều chỉnh tâm tình tốt, trên tay còn có không ít chuyện phải làm.

Đường Xán đến sớm hơn cô, đã bắt đầu bận bịu.


Cô thuận miệng hỏi: “Gần đây anh thế nào? Mẹ anh còn làm anh sụp đỗ không?”
Đường Xán cười khổ nói: “Vẫn tốt đi, cũng không biết vì cái gì, mẹ Từ Dương Dương nhìn tôi không vừa mắt, mẹ tôi cũng nhìn Từ Dương Dương không vừa mắt, thật giống như trời sinh đối địch vậy.

Bên này tôi thật vất vả công lược mẹ Từ Dương Dương gần xong, mẹ tôi lại gia tăng độ khó cho tôi, vừa nghĩ tới sau khi tôi và Từ Dương Dương kết hôn lâu như vậy cũng còn không có ở chung, – muốn có con cũng không biết bao giờ mới thực hiện được, tôi sắp đau đầu không chịu nỏi rồi.

Cô là phụ nữ, phương diện mẹ chồng nàng dâu cô hiểu hơn tôi, nếu như nói mẹ Từ Dương Dương đối với tôi có ý kiến là bởi vì quá khứ của tôi, còn Từ Dương Dương người con gái tốt như vậy, vì sao mẹ tôi lại nhìn cô ấy không vừa mắt? Cô giải thích cho tôi một chút.”
Ôn Ngôn có chút dở khóc dở cười: “Anh hỏi tôi? Tôi nào.

biết? Phương diện này tôi còn không hiểu bằng anh, chính tôi hiện tại cũng hãm ở trong bùn tự thân khó đảm bảo.

đây.

Nhưng mà bây giờ cũng khá tốt, Từ Dương Dương cùng làm việc với anh, hai người các anh còn không đến mức không gặp mặt, muốn có con… Lén lút cũng có thể mà, đợi cô ấy mang bầu, hẳn là rất nhiều chuyện đều có thể nước chảy thành sông, anh có lên.

Đúng rồi, gần đây tôi thấy anh không mang bông tai?”
Đường Xán sờ lên vành tai của mình: “Chuyện này à… mẹ Từ Dương Dương không thích, nói như lưu manh, tôi lười giải thích, cũng không nắm chắc có thể thay đổi quan điểm của bà, dứt khoát liền không đeo nữa, cùng lắm thì chính là từ bỏ một cái sở thích nhỏ, vần đề không lớn.”
Ôn Ngôn không khỏi cảm thán nói: “Con người ấy mà, có đôi khi thật sự bị áp bức bỏ yêu thích của mình mà theo ý người khác.”
Lúc xế chiều, Ôn Ngôn làm xong công việc trong tay, cùng Đường Xán nâng cốc sữa trà giao lưu thiết kế tâm đắc, lúc đang trò chuyện hăng háo, Từ Dương Dương hoảng hoảng hót hót chạy tới: “Chị Ôn Ngôn, không xong…”
Ôn Ngôn nhìn Từ Dương Dương lỗ mãng, suýt nữa đâm vào góc bàn, vừa cười vừa nói: “Làm gì thế? Em cần thận.

một chút, trời còn chưa có sập đâu, coi như trời sập, cũng phải bình tĩnh.


Nói đàng hoàng xem, sao thế?”
Từ Dương Dương thở lấy hơi, ném ra một tin tức động trời: “Vừa nãy ở hội trường bố trí sàn catwalk, đèn trên trần nhà rớt xuống! Khi đó Mục tổng đứng ở phía dưới, là An tổng thanh tra đẩy anh ấy ra, nhưng An tổng thanh tra bị đập trúng, chảy rất nhiều máu, hiện tại người đang ở bệnh viện, còn không biết thế nào!”
An Tuyết Ly vì cứu Mục Đình Sâm mà để đèn rơi vào bản thân mình?
Sàn catwalk bởi vì yêu cầu ánh đèn tương đối cao, đèn cũng không phải lớn bình thường, đổi lại ai bị đập cũng không thể bình an vô sự, làm không tốt sẽ mất đi tính mạng.

Ôn Ngôn vội vã tiền đến bệnh viện, An Tuyết Ly còn đang ở phòng cấp cứu, Mục Đình Sâm đang canh giữ ở hành lang.

Từ xa nhìn lại, sắc mặt anh ảm đạm không rõ, môi mỏng mím chặt, có thêm máy phần khí tức lạnh lẽo, phảng phất như đang kháng cự người khác tới gần.

“Di nhỏ sẽ không sao đâu…” Ôn Ngôn đi lên trước, không biết nên an ủi làm sao, trước đó không lâu cô còn cãi nhau với An Tuyết Ly, ngoài sáng trong tối biểu lộ không hợp với An Tuyết Ly, hiện tại người xảy ra chuyện, cô có nói chuyện dễ nghe đi chăng nữa thì cũng giống như giả tình giả ý.

Cảm xúc Mục Đình Sâm không tốt, nhìn cô một chút, trên mặt không có bắt kỳ cảm xúc gì: “Không sao, em về công ty đi, nơi này anh trông chừng là được rồi.”
Ôn Ngôn cắn cắn môi cánh, dừng lại chốc lát, vẫn rời đi.

Cô không muốn đi, bởi vì chuyện này lộ ra cô giống như là người ngoài, loại thời điểm này cô canh giữ ở bệnh viện không phải rất bình thường sao? Vì sao Mục Đình Sâm bảo cô rời đi? Là cảm thấy cô không muốn vì An Tuyết Ly ở bệnh viện, hay là chuyện khác?
Một chuyến tay không, trở lại công ty, Đường Xán thầy Ôn Ngôn rũ cụp lấy bả vai, vô thức cảm thấy tình huống không tốt, hỏi: “An tổng thay tra thế nào rồi?”.


Bình Luận (0)
Comment