Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 966

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Mục Đình Sâm nhíu mày không dễ nhận ra: “Anh đi tắm trước đây.”
Nhìn anh đến gần phòng tắm, Ôn Ngôn ngơ ngơ ngác ngác, tự cảm thấy lời nói lúc nãy của mình không ổn, giống như là đang ngấm ngầm nói xấu sau lưng người khác vậy.

An Tuyết Ly ngoại trừ Mục Đình Sâm ra thì vô thân vô cố, quản là nên quản, tránh khỏi miệng lưỡi thế gian, xem như là quá đáng một chúy, cô có ý kiến, chũng chỉ làm Mục Đình Sâm khó chịu, ngoại trừ chịu đựng, cô cũng không có biện pháp khác.

Ngày thứ hai, sáng sớm Mục Đình Sâm đã đi bệnh viện, Ôn Ngôn tự mình đón xe đến công ty.

Đường Xán có chuyện tìm Mục Đình Sâm, tới phòng làm việc không tìm được người, vô cùng lo lắng hỏi Ôn Ngôn: “Mục tổng đâu? Sao sáng sớm đã không thấy người đâu rồi? Khoảng thời gian hình như anh ấy luôn không ở công ty”
Ôn Ngôn vô cùng mệt mỏi, một tay nâng cằm lên, một tay cầm bút vẽ vẽ vài vòng lên giấy: “Anh tìm anh ấy làm gì?

Anh ấy đang bận rộn vì chuyện của dì nhỏ, hôn nay về công ty lúc nào cũng chưa rõ nữa, có việc gấp thì anh nói với tôi cũng vậy thôi.”
Đường Xán do do dự dự nửa ngày, mới nói ra mấy chữ: “Tôi… muốn dự chỉ ít tiền.”
Động tác trên tay Ôn Ngôn dừng lại, yéu ớt liếc mắt nhìn anh: “Chút tiền nhỏ khẳng định là anh có, căn bản không cần dự chi, dự chi đều là số tiền lớn, đột nhiên thiếu tiền anh thiếu tiền như vậy là chuyện gì thế? Nếu không hơn triệu, anh cũng không mở miệng.”
Đường Xán thở dài: “Cha mẹ Từ Dương Dương lại không kiên trì, muốn tôi và Từ Dương Dương chuyển đến ở cùng nhau, nhưng mẹ tôi khẳng định là không ở được, bà ấy và Từ Dương Dương không hợp, tôi không dám tưởng tượng hai người chung nhà sẽ thành thể loại gì, cho nên muốn sắp xếp cho mẹ tôi một chút, mua cho bà một căn nhà nhỏ, một mình mẹ ở là đủ rồi.

Tôi cũng đã thương lượng với mẹ, bà ấy đồng ý thì cũng đồng ý rồi, nhưng là cũng đã nói, nhỏ chút thì được, không thể nhỏ hơn 100 mét vuông, vị trí địa lý còn phải tốt.

Cô cũng rõ, Đề Đô này tắc đất tắc vàng, nhà có vị trí địa lý tốt sẽ không rẻ, xem như là nhà 100 mét vuông, cũng đủ cho tôi uống một bình (*) rồi, trong tay của tôi thực sự không có nhiều tiền như vậy.”
(*) Nghĩ thứ nhất nghe giống như uống trà, hay uống rượu nhưng ý tứ thật ra là từ “quá”.

Ý nói là quá khó chơi, rất nghiêm trọng.

Nghĩ thứ 2 uống một bình rượu liền 1 lúc nếu không bị say cũng bị sặc.

Ý là một lần chịu thiệt mới được 1 bài học.

Trước đó Đường Xán xảy ra chuyện khẳng định kéo theo không ít “nợ nằn”, bây giờ vừa có thời gian thở một hơi, lại muốn mua nhà.

Ôn Ngôn cảm thấy có chút không thích hợp: “Anh vừa được thở một hơi, sao lại phải tùy theo mẹ anh? Thực sự không được thì anh có thể đưa tiền cọc trước, tiền đặt cọc chắc là anh có đi? Say này mỗi tháng anh còn phải cho vay, thế sẽ nhẹ nhàng hơn một chút.


Bà ấy muốn ở nhà 100 mét, tôi cũng ngắt rồi, một phòng ngủ một phòng khách chẳng phải đủ rồi sao? Đến chết vẫn sĩ diện.”
Đường Xán vẻ mặt đau khổ nói: “Tôi nghĩ ngược lại, nhưng mẹ tôi không hài lòng, đừng nói đến diện tích, bà ấy không chỉ muốn tiền, mà căn nhà còn chỉ viết tên bà ấy, tôi cũng cân nhắc qua thế này có phải là không thỏa đáng hay không, còn thương lượng cùng Từ Dương Dương, hai người chúng tôi nhất trí là nghe theo mẹ tôi, chỉ cần mẹ tôi có thể yên tĩnh, máy thứ đó đều không là gì.

Bây giờ tôi tràn đầy lòng vui vẻ muốn nghênh đón gia đình mới cuộc sống mới, đại tỷ, cô giúp tôi đi.”
nha-co-manh-the-cung-chieu-966-0.jpg
Đợi anh cúp điện thoại, An Tuyết Ly mới giống như thuận miệng mà hỏi: “Ôn Ngôn gọi tới sao? Có chuyện gì thế?”
Mục Đình Sâm đỡ bà lên xe: “Không có gì, cháu đưa dì trở về trước, chút nữa cháu còn có việc.”
An Tuyết Ly im lặng, vừa rồi bà nghe rõ ràng, là vấn đề liên quan tới kinh tế công ty, Mục Đình Sâm lại yên tâm như vậy với Ôn Ngôn, chẳng khác gì để Ôn Ngôn nắm giữ quyền lực tài chính, chuyện này làm trong lòng bà rất khó chịu, dưới cái nhìn của bà, Ôn Ngôn chẳng qua chỉ là cô nhi được Mục Đình Sâm nhặt về nuôi, ngoại trừ máy phần tư sắc có thể làm Mục Đình Sâm mê muội, cái khác không có chỗ, sản nghiệp Mục gia, sao có thể giao đến tay một người phụ nữ như vậy?
Trở lại chung cư, chờ Mục Đình Sâm rời đi, An Tuyết Ly cho ngồi trên ghé sa lon gọi điện thoại cho Ôn Ngôn: “Bây giờ cô có thời gian không? Tôi muốn nói chuyện với cô, có tiện không?”
Ôn Ngôn không trả lời ngay, đầu tiên An Tuyết Ly chủ động liên hệ cô đã thấy rất quỷ dị rồi, chuyện này cô phải cân nhắc cẩn thận một chút.

Cô hỏi dò: “Mục Đình Sâm còn đang ở đó không? Anh ấy đi rồi?”
An Tuyết Ly không nói dối: “Đúng, nó đi rồi, nếu không tôi cũng không gọi điện thoại cho cô, tôi muốn gặp cô, là gặp riêng.

Nhất định là cô muốn biết sau khi Đình Sâm gặp tôi đã xảy ra chuyện gì đúng không? Trước đó tôi không muốn nói, hiện tại…”
Cớ lẽ chúng ta có thể tâm sự rồi.

Dù sao tôi không nói, Đình Sâm cũng không nói, cô lại muốn biết như vậy, nín nhịn nhiều sẽ hỏng mắt.”
An Tuyết Ly ném ra mỗi nhử đủ mê người, Ôn Ngôn hoàn toàn thật sự rất muốn biết sau khi Mục Đình Sâm tìm ra An Tuyết Ly đã xảy ra chuyện gì, chủ yếu là muốn làm rõ ràng vì sao sau đó Mục Đình Sâm khác thường như vậy.


Sau khi cúp, Ôn Ngôn do dự một hồi, vẫn quyết định đi gặp An Tuyết Ly, Mục Đình Sâm không cho cô gặp mặt An Tuyết Ly, khẳng định là An Tuyết Ly cũng biết Mục Đình Sâm tạm thời sẽ không về công ty, mới có thể liên hệ gặp mặt cô.

Đến chung cư An Tuyết Ly, Ôn Ngôn xe nhẹ đường quen tìm được vị trí, dù sao cũng từng rói một lần.

Sau khi vào cửa, vẻ mặt An Tuyết Ly phong khinh vân đạm: “Tôi đi lại không tiện, cô muốn uống nước hay gì đó tự mình rót đi.”
Ôn Ngôn đi đến sát cửa sổ dừng lại: “Tôi không uống nước, không cân khách khí, muốn nói cái gì bà cứ nói đi, chuyện công ty còn rất nhiều, tôi không có quá nhiều thời gian.”
An Tuyết Ly nhìn chằm chằm Ôn Ngôn một hồi, môi đỏ khẽ mở: “Trước khi trận tai nạn năm đó xảy ra, chị của tôi đã gọi điện thoại cho tôi.

Ở trong điện thoại, bà ấy khóc rất tuyệt vọng, bà ấy sợ sau khi mình chết những người phụ nữ khác nên làm chính thắt, uy hiếp đến Đình Sâm, bà ấy hỏi tôi… Nên làm như thế nào.

Tôi nói cho bà ấy, dù sao bà ấy cũng sắp chết, vậy thì hủy tất cả theo cùng đi, chôn cùng bà ấy.

Trận tai nạn máy bay tôi giúp bà ấy đưa ra ý kiến, nều không… bà ấy cũng sẽ không làm vậy.”
Ôn Ngôn hô hấp trì trệ, hơi cứng ngắc xoay người đưa lưng về phía An Tuyết Ly: “Cho nên? Bây giờ bà nói cái này với tôi, là có ý gì?”
Giống như là sẽ không nghĩ cô lại bình tĩnh thế này, ánh mắt An Tuyết Ly khẽ động: “Chẳng lẽ cô không tức giận sao? Nghĩ đến bố cô chết thảm, cái gì cũng không lưu lại, trong lòng cô không có oán hận sao? Thời điểm bố cô chết, cô mới tám tuổi, chính là độ tuổi cần chăm sóc, đột nhiên thành cô nhi, được Đình Sâm cứu rồi nuôi dưỡng, trong lòng cô không vui mừng nhảy cẵng lên vì được tiến vào hào môn chứ?”.


Bình Luận (0)
Comment