Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 986



Mục Đình Sâm nhìn thoáng về phía phòng khách, bất đắc dĩ để Lâm quản gia tiễn máy người Ôn Ngôn.

Anh ở chỗ cũ trầm mặc hồi lâu, mới cất bước đi tới phòng khách: “Cuối cùng là dì muốn thế nào? Trước đó tôi cũng đã nói rồi, đừng làm cho Ôn Ngôn khó xử, rốt cuộc dì còn muốn tôi phải làm gì nữa? Dì trở về chỉ để sắp đặt cho tôi sao? Dì cho rằng, nắm được điểm yếu của tôi là có thể khiến tôi ngoan ngoãn nghe lời sao? Tôi chịu đủ rồi!”
Lúc An Tuyết Ly giương mắt nhìn anh, ánh mắt đã óng ánh nước: “Ở trong lòng con, mẹ kinh khủng như thế nào?
Con cảm thấy mẹ chướng mắt, được, mẹ đi chỗ khác rồi, mẹ không quáy rầy các con, bọn họ cơm nước xong rồi đi về, con cũng trách mẹ, mẹ làm cái gì sao? Mẹ cũng không cản con tiễn nó, là tự nó không cho con tiễn mà? Tại sao.

chuyện gì cũng đổ hết lên đầu mẹ? Các con đã ly hôn, cũng đừng đi đi lại lại nữa, nếu con nhớ Tiểu Đoàn Tử thì để lão Lâm đón nó về đây ở hai ngày đi.”
Mục Đình Sâm hít sâu một hơi, quay người lên lầu, tiếng đóng cửa phòng mạnh đến đỉnh tai nhức óc, tất cả lửa giận của anh, đều trút lên cái cửa.


Tận đến sáng ngày thứ hai, anh cũng không đi ra phòng ngủ nửa bước.

Đột nhiên cửa phòng ngủ có tiếng gõ cửa, anh tưởng là An Tuyết Ly, rét căm căm nói: “Đừng phiền tôi!”
Ai ngờ ngoài cửa lại vang lên giọng nói của một người con gái trẻ tuổi: “Ây… Mục thiếu, tôi đắc tội anh chỗ nào rồi sao?”
Mục Đình Sâm cảm thấy nghi hoặc, mở cửa phòng xem xét, đứng trước mắt, là một người phụ nữ xa lạ hoàn toàn không có ấn tượng, ăn mặc tiểu gia bích ngọc, tóc dài đen thẳng lộ ra vẻ dịu dàng điềm tĩnh, lớp trang điểm trên mặt vừa đủ, ngũ quan không quá xinh đẹp, nhưng thanh thuần động lòng người, cho người khác một loại cảm giác rất thoải mái, xem toàn thể thì có vẻ cùng kiểu người giống Ôn Ngôn, nhưng lại không giống nhau một chút nào.

Nghĩ đến hôm nay An Tuyết Ly bảo sẽ dẫn anh đi gặp một người, anh không có ý định đi ra ngoài, bà liền đem người tới tận cửa? Không cần nghĩ cũng biết An Tuyết Ly có ý gì, anh lạnh lùng nói: “Không quen, đắc tội cái gì? Ai bảo cô đến thì cô đi tìm người đấy đi.”
Người con gái vậy mà có chút kinh ngạc, còn có chút xấu hổ, An Tuyết Ly kịp thời chạy tới: “Hiểu Văn, chúng ta xuống dưới lầu đi, chút nữa Đình Sâm sẽ xuống.

Tính khí của nó xấu như này, dì đã sớm nói với cháu rồi, cháu còn không tin.”
Người con gái nhẹ gật đầu, lại nhìn Mục Đình Sâm một chút rồi mới quay người rồi đi.

Mục Đình Sâm đang muốn đóng cửa phòng lại, thì bị An Tuyết Ly ngăn lại: “Con đồng ý với mẹ rồi, tối thiểu là khi người còn ở đây thì khách khí một chút, đừng làm khó người ta.

Có thích hay không ở chung với biết được, mẹ không tin, trên đời này chỉ có người con gái như Ôn Ngôn là hợp với con.

Khương Hiểu Văn là hào môn danh viện đường đường chính chính, bắt luận là gia thế hay bối cảnh thì đều là người xứng đôi với con, so với Ôn Ngôn phù hợp hơn nhiều, con tranh thủ thời gian sửa soạn một chút rôi xuông, nói chuyện với người ta.”
Không chỉ tìm cho anh một phụ nữ, còn hết lần này tới lần khác là họ Khương, An Tuyết Ly nhắm vào ai, rất rõ ràng.

Mục Đình Sâm cực kì không tình nguyện đến gần người con gái khác, đừng nói là tiếp xúc, đến nhìn một cái cũng không vui: “Người là dì mời đến, chính tự dì chăm sóc đi, tôi không rảnh.”

Ánh mắt An Tuyết Ly khẽ động: “Chỉ một lần, cho mẹ chút mặt mũi, khách khí với Hiểu Văn chút, nếu là cuối cùng thực sự không thích, mẹ cũng không bắt buộc, cũng sẽ không tìm người con gái khác cho con nữa, nếu không thì đi một Khương Hiểu Văn, lại đến một người khác, tự con suy nghĩ đỉ.”
Mục Đình Sâm cau mày, do dự một chút, hỏi: “Dì chắc chắn? Chỉ cần hôm nay tôi ứng phó xong người con gái kia thì không có lần sau nữa?”
An Tuyết Ly vui vẻ gật đầu: “Đúng, mẹ thề.”
Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, vì vĩnh viễn trừ hậu họa, Mục Đình Sâm do dự một chút, miễn cưỡng đồng ý.

Quan trọng nhất chính là, lúc An Tuyết Ly nhắc đến Khương Hiểu Văn là danh viện hào môn, anh đột nhiên nhớ tới một đối tác hợp tác lâu dài họ Khương, An Tuyết Ly rõ ràng là đang hạ bẫy liên hoàn cho anh, vì công ty, anh cũng không thể trực tiếp đuổi Khương Hiểu Văn đi.

Vì không muốn để lại ấn tượng tốt cho Khương Hiểu Văn, anh không có sửa soạn mình đàng hoàng, ăn mặc rất tùy ý, nếu người ta không nhìn trúng anh, vậy thì không còn gì tốt hơn.

Đi xuống lầu, anh tùy ý ngồi xuống ghé sa lon ngồi xuống, cố ý dùng ánh mắt lỗ mãng đánh giá Khương Hiểu Văn một lát, lại có máy phần giống của máy tên ăn chơi: “Cô đến một mình?”
Khương Hiểu Văn bị ánh mắt của anh làm cho đỏ mặt, ngại đối mặt với anh, rõ ràng có chút động lòng: “Đúng…
Tôi và dì cùng uống trà máy lần, dì ấy hẹn tôi tới nhà chơi một chút, cho nên…”
Mục Đình Sâm ngay thẳng nói: “Bà ấy bảo cô đến xem mắt, đến chơi? Tôi đã kết hôn, con hơn hai tuổi, còn là con trai, sau này không có ý định sinh thêm con, cô hài lòng?”
Ngụ ý, Mục thị sau này đều là của con trai độc nhát Tiểu Đoàn Tử.

Khương Hiểu Văn thẹn thùng đưa tay vén tóc bên tai, đến động tác này, cũng tương tự Ôn Ngôn: “Những điều này tôi đều biết, dì đã sớm nói cho tôi biết, tôi… Không phải rất để ý… Chuyện để ý duy nhất, là anh có liên hệ thân thiết với vợ cũ hay không, bố tôi và quý công ty hợp tác nhiều năm, hẳn là anh cũng có ấn tượng.

Lúc trước khi chưa gặp nhau, tôi vẫn luôn rất hiếu kỳ với anh, hôm nay gặp một lần, lại không giống với tưởng tượng của tôi lắm.”
Mục Đình Sâm châm điếu thuốc, theo anh biết, con gái đều có điểm giống nhau là không thích mùi khói: “Có chỗ nào không giống?”
Khương Hiểu Văn liếc trộm anh một chút: “Lúc trước tôi cho là anh giống như người khác nói, tính tình rất lạnh nhạt, hôm nay mới biết, cũng không phải thế, mặc dù tính khí không tốt, nhưng… Đủ chân thực, tôi… rất thích…”

Thích?
Mục Đình Sâm không bình tĩnh nổi nữa: “Đầu óc cô không có vấn đề gì chứ?”
An Tuyết Ly trốn ở bậc thang “nhìn lén” suýt nữa ngã sắp xuống, sao Mục Đình Sâm có thể nói chuyện với con gái như vậy? Hỏi người ta đầu óc có phải là có vấn đề không… Nếu chuyển thành người tính tình không tốt thì có thể trực tiếp tức giận luôn.

Sau khi Khương Hiểu Văn gõ cửa đã có tâm lý chuẩn bị, không chỉ không tức giận, còn cười cười: “Đầu óc tôi rất bình thường, không có người con gái nào thích anh đúng không? Có lẽ tôi cũng không có gì đặc biệt so với người con gái khác, nhưng tôi có tự tin, có thể khiến anh nhìn tôi với ánh mắt khác.”
Mục Đình Sâm không lưu tình: “Cô tự tin quá mức rồi.”
An Tuyết Ly nghe không nổi nữa, nhanh chóng chụp ảnh hai người, cất điện thoại đi lên trước: “Hiểu Văn, dì đã cho người pha trà rồi, là loại lần trước cháu đề cử cho dì, phí không ít công sức mới mua được đó.”
Khương Hiểu Văn lễ phép cười cười nói: ‘Cám ơn dì.

Mục trạch thật đẹp, nhát thảm thực vật ở bên ngoài sân đình, đều là loài hoa mà dì thích đúng không?”
An Tuyết Ly yêu thích Khương Hiểu Văn từ đáy lòng: “Phải không? Là dì sắp xếp, vừa mới sửa chưa được mấy ngày, xem ra phong cách của chúng ta không khác nhau lắm, thật là hợp nhau.”
Khương Hiểu Văn biết làm như thế nào mới có thể được trưởng bối yêu thích, ngữ khí yếu đuối nhẹ nhàng: “Dì, Đình Sâm có dì nhỏ tốt như di, thật khiến người khác ngưỡng mộ.”
Đương nhiên An Tuyết Ly sẽ không nói chuyện mình là mẹ ruột của Mục Đình Sâm ra, đây là chuyện xấu Mục gia mà, chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, mặc dủ bà nằm mơ cũng muốn cả thế giới biết Mục Đình Sâm là con trai bà.

Sắc mặc bà không đổi, chuyển chủ đề: “Hiểu Văn à, cháu và Đình Sâm nói chuyện đi, dì đi xem chậu hoa kia thế nào, sợ là không nuôi sống được.”.


Bình Luận (0)
Comment