Nhà Hàng Dị Giới Của Ông Bố Bỉm Sữa

Chương 1

Translator: Nguyetmai

"Cha… Cha ơi…"

Nghe thấy giọng nói trong trẻo non nớt hình như đang gọi mình, ngón tay Thẩm Mạch Cách thoáng cử động, nhanh chóng túm được một thứ gì đó vô cùng mềm mại. Khát vọng sinh tồn bùng nổ mãnh liệt trong lòng, gã chợt ngồi bật dậy, mở choàng mắt ra, không khỏi ngây người trước cảnh tượng trước mắt.

Đây là đâu?

Mình được cứu hay đã xuyên không thế này?

Thẩm Mạch Cách còn nhớ rất rõ, ban nãy bản thân còn đang câu cua hoàng đế trên du thuyền nhà mình, còn cố ý mời mấy đầu bếp chính lên thuyền. Không ngờ, chưa câu được con cua nào, sóng biển đã ập đến, khiến người vốn đang ngồi ở đuôi thuyền là gã cứ thế rơi tõm xuống biển. Trong lúc mông lung, gã nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của phụ nữ cùng với tiếng thứ gì đó rơi xuống nước, cuối cùng, mọi thứ đều trở về yên tĩnh.

Đến khi tỉnh lại, gã phát hiện mình đang nằm trong một gian phòng đậm nét châu Âu, còn trong tay gã chính là bàn tay bé xinh của một cô nhóc loli chừng bốn năm tuổi.

Song, Thẩm Mạch Cách còn chưa kịp lên tiếng, thì vô số thông tin đã hiện lên trong đầu, ngăn cách gã với thế giới bên ngoài, mang đến cảm giác choáng ngợp tương tự như những giây phút cuối cùng mà gã từng trải qua.

Kiếp trước, Thẩm Mạch Cách cũng được coi là một cậu ấm con nhà giàu khá nổi tiếng. Chẳng qua, gã không hề hứng thú với chuyện kế thừa công ty của gia đình, mà lại tự nhận mình là một nhà phê bình ẩm thực, thích nếm những món ngon nổi tiếng khắp thế giới, rồi viết bài đánh giá về những nhà hàng mà gã đã từng đến trải nghiệm trên Weibo. Với phong cách bình luận sắc bén và mức độ càn quét rộng khắp ở hầu hết các nhà hàng có gắn sao Michelin*, chỉ trong vài năm, người hâm mộ của gã đã lên đến con số hàng chục triệu.

(*) Sao Michelin: biểu tượng để đánh giá chất lượng của một nhà hàng. Hằng năm, các nhà hàng nhận được sao Michelin sẽ được vinh danh trong cuốn cẩm nang ẩm thực hàng đầu thế giới – The Michelin Guide – ra đời từ năm 1900.

Tuy rằng phong cách quen thuộc của gã là nhấn mạnh khuyết điểm, cách dùng từ hơi cường điệu một chút, nhưng gã vẫn cảm thấy mình chỉ đánh giá đúng thực tế mà thôi. Do đó, khi mỗi ngày nhận được cả nghìn tin nhắn nguyền rủa gã rơi xuống biển chết đuối, kiếp sau phải làm đầu bếp cả đời các kiểu, gã vẫn cảm thấy khó chịu khôn tả.

Bây giờ ngẫm lại, chẳng lẽ lần này mình rơi xuống biển thật sự đã hoàn thành ý nguyện của mấy kẻ đó rồi ư? Ông trời muốn chơi khăm gã thật rồi!

Dẫu vậy, khi còn chưa kịp nghĩ xa hơn, đầu óc gã đã bị hấp dẫn bởi luồng thông tin vừa ập đến. Gã như được tận mắt chứng kiến cuộc đời thăng trầm của một kẻ kiên cường giàu lòng hy sinh. Lúc này đây, gã chắc rằng mình đã xuyên không rồi, xuyên vào thân thể của một gã kỵ sĩ nghèo túng không cách nào cầm kiếm lên được nữa.

Một phần thông tin và tình cảm chậm rãi dung nhập vào cơ thể gã, khiến gã không cách nào chống cự được.

Đây là một đại lục kỳ ảo được chung sống bởi rất nhiều chủng tộc như rồng, ma quỷ, người thú, tiên, người lùn, nhân loại vân vân…

Một trăm năm trước, các chủng tộc trên đại lục Nolan đã cùng ký kết hiệp định đình chiến, tạm thời chấm dứt cuộc chiến tranh đa chủng tộc kéo dài suốt hàng nghìn năm qua. Từ đây, các chủng tộc đều tự lùi về, an cư lạc nghiệp trong lãnh địa riêng đã được phân chia của mình.

Có điều, sau gần nghìn năm chinh chiến, lòng thù hận giữa các chủng tộc nào có thể bị xóa nhòa chỉ bằng một bản hiệp định. Những cuộc xung đột cục bộ vẫn diễn ra liên tục, nhưng lại đều ăn ý diễn ra ở khu vực biên giới nối tiếp các lãnh địa, chứ không hề bùng nổ chiến tranh chủng tộc với quy mô lớn.

Người đàn ông mà Thẩm Mạch Cách xuyên vào tên là McGonagall Alex. Dòng họ Alex đã từng là một dòng họ hiển hách lâu đời trên đại lục này suốt mấy trăm năm, vẫn luôn nắm vai trò canh giữ biên cương đế quốc nhân loại bao lâu nay, chưa từng cho người thú lấn lướt qua biên giới dù chỉ là nửa bước.

Nhưng ba trăm năm trước, dưới thế tấn công như vũ bão của đội quân đồng minh giữa tộc ma quỷ và người thú, dòng họ Alex gần như bị diệt vong, chỉ còn mấy chi nhỏ may mắn sống sót, mãi đến thời của McGonagall Alex, gã chính là dòng độc đinh.

Tuy vậy, từ khi nhập ngũ, McGonagall Alex đã bắt đầu thể hiện tài năng hơn người của bản thân. Bằng khả năng quân sự và sự hùng mạnh trời phú, gã nhanh chóng được thống lĩnh thưởng thức, đạt được vô số chiến công hiển hách, chỉ trong mấy năm ngắn ngủi đã trở thành kỵ sĩ điểu sư* trẻ tuổi nhất, là thanh niên nổi danh bậc nhất đế quốc, được gọi là người kế thừa của thống soái đế quốc, có khả năng tái hiện lại vinh quang vốn đã tàn lụi của dòng họ Alex.

(*) Điểu sư: là một sinh vật huyền thoại với thân, đuôi và chân sau của sư tử; đầu và cánh của đại bàng và móng vuốt đại bàng ở chân trước. Theo truyền thống, sư tử được coi là vua của các loài thú và đại bàng là vua của các loài chim, do đó, điểu sư được xem là một sinh vật đặc biệt quyền lực và cao quý, được mệnh danh là vua của mọi loài sinh vật.

Nếu không gặp phải đêm tối ác mộng ba năm trước, McGonagall Alex nhất định sẽ trở thành người đàn ông đứng trên đỉnh vinh quang cao nhất của đại lục này.

Đêm hôm đó, tộc tiên, tộc ma quỷ và pháp sư nhân loại đều đồng thời ra tay với gã, hủy hoại hai tay cầm kiếm của gã, chém đứt gân chân gã, sau đó ném cho gã một đứa bé chỉ mới vừa tròn một tuần tuổi.

Đây là đứa con mà công chúa tộc tiên đã sinh hạ cho gã. Giữa những mâu thuẫn căng thẳng không thể giải quyết giữa các chủng tộc, gã bị bán đứng bởi người đồng đội mà mình một mực tín nhiệm, dẫn đến kết cục rơi xuống vực sâu vạn trượng.

Tay chân bị đánh gãy của gã được tạm thời chữa lành nhờ một người bạn cũ, nhưng sau này, gã không còn cầm kiếm được nữa. Gã thay đổi tướng mạo, đưa theo con thơ đến thành Chaos làm lại từ đầu, sống nương tựa với nhau.

Cuộc sống của họ rất khốn khó, một trận cảm lạnh cũng đủ khiến chàng kỵ sĩ nghèo xác nghèo xơ này ra đi trong tiếc nuối, cũng tạo cơ hội cho Thẩm Mạch Cách xuyên không đến nơi này.

Đúng là người anh hùng khí phách đến đâu cũng có lúc rơi vào đường cùng không lối thoát, Thẩm Mạch Cách nghĩ thế mà bùi ngùi không thôi. Tuy vậy, gã lại không cảm nhận được chấp niệm báo thù của anh chàng kỵ sĩ này, mà đa phần vẫn là nỗi niềm lo lắng đối với sự sống còn của con gái.

"Yên tâm đi, thù hận xem như hết, nhưng tôi sẽ giúp anh nuôi con tử tế." Thẩm Mạch Cách thầm hứa hẹn, tất cả tin tức thoáng cái đã rút lui như thủy triều, ngay cả chút chấp niệm cuối cùng còn sót lại cũng tan thành mây khói.

Gã vẫn là Thẩm Mạch Cách, nhưng lại có tất cả ký ức và một phần tình cảm của McGonagall Alex.

"Từ nay trở đi, tên ta là McGonagall." Gã tự nhủ.

Đến khi mở mắt ra, ánh mắt McGonagall đã trở nên tỉnh táo hẳn, cũng cảm nhận được thân thể suy yếu của bản thân.

"Cha… Cha sao rồi?" Nhóc loli vẫn đang bị gã cầm tay, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ lo lắng.

Nhìn nhóc loli ngồi quỳ bên giường, ánh mắt gã thoáng chốc dịu dàng hẳn. Cô nhóc có mái tóc màu bạc xõa sau lưng, đôi mắt xanh thẳm rực rỡ động lòng người, đôi tai nhọn bị tóc che mất một nửa cùng với làn da mịn màng được kế thừa từ công chúa tộc tiên. Tuy trên người cô nhóc chỉ là một bộ quần áo bằng vải đay màu xám hơi sờn cũ, nhưng điều đó vẫn không thể làm phai nhờ dáng vẻ xinh đẹp đáng yêu như búp bê, khiến người ta không nhịn được muốn hôn một cái.

Đây chính là con gái của McGonagall Alex - Amy, bây giờ cũng chính là con gái của gã.

Kiếp trước, gã còn chưa kết hôn, hơn nữa không có con cái, hoàn toàn không biết chung sống với trẻ con như thế nào. Nhưng sau khi dung hợp với ký ức và cảm xúc của thân thể hiện tại, nhìn vẻ mặt tràn đầy lo lắng của Amy, cảm xúc muốn thân thiết như đang nhìn con của chính mình khiến gã hoảng hốt. Kiếp trước, vì thiếu thốn tình thân do cha mẹ luôn bận rộn chuyện làm ăn, nên giờ đây, gã lại càng mong chờ được trải nghiệm cảm giác của một người cha.

"Cha… Cha không sao đâu. Amy bé nhỏ đừng lo lắng." Amy bé nhỏ là xưng hô bình thường giữa McGonagall với Amy, gã nhẹ nhàng vuốt tóc cô nhóc một cách vụng về, giọng khàn khàn.

Xúc cảm thoải mái khi chạm vào mái tóc mềm mại của cô nhóc khiến trái tim gã run rẩy. Đây là con gái ruột thịt của gã! Cảm giác máu mủ tình thâm này quả thật hết sức kỳ diệu.

"Vâng, cha không sao là tốt rồi." Amy dụi đầu vào tay McGonagall, khẽ híp mắt lại, trông như một con mèo nhỏ đáng yêu, còn chu miệng làm nũng: "Nhưng cha ơi, Amy đói bụng rồi, cha nấu cơm cho Amy đi."

McGonagall cảm thấy trái tim mình như tan chảy vì sự đáng yêu này. Dù là sao trên trời cũng muốn hái xuống cho cô nhóc, nhưng nhắc tới nấu cơm, gã lại thấy nhức đầu quá đỗi.

Kiếp trước, gã đã nếm qua rất nhiều món ngon, nhưng về phương diện nấu nướng, ngay cả dao gã còn chưa chạm vào bao giờ. Trong trí nhớ, chủ nhân của thân thể này cũng chỉ biết nấu mấy món sơ sài mà đến gã cũng lười phải ra tay.

Khi gã đang nghĩ có nên ra ngoài kiếm món ngon hay không, đúng lúc này, một giọng nói trung tính bỗng vang lên trong đầu gã: "Hệ thống nuôi dạy thần bếp khởi động!"

McGonagall sợ đến hồn vía lên mây. Cái quái quỷ gì vậy? Hệ thống nuôi dạy thần bếp? Tại sao thứ này lại chạy vào đầu mình chứ? Chẳng lẽ nó có liên quan đến việc xuyên không này?

Giọng nói trung tính tiếp tục vang lên: "Bởi vì kiếp trước ký chủ bừa bãi hủy hoại danh tiếng tích lũy bao năm thậm chí là hơn trăm năm của các nhà hàng, tích tụ oán khí của quá nhiều đầu bếp, do đó ông trời mới tạo ra hệ thống nuôi dạy thần bếp, giám sát ký chủ học tập nấu nướng ở thế giới này, cuối cùng trở thành thần bếp tiếng tăm lẫy lừng. Xét thấy năng khiếu nấu nướng của ký chủ quá thấp, hệ thống sẽ thông báo nhiệm vụ ngẫu nhiên để thúc đẩy ký chủ tiến bộ. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, ký chủ có thể nhận phần thưởng từ hệ thống, ngược lại, nếu thất bại, ký chủ sẽ phải chịu trừng phạt."

Nghe giọng nói trong đầu, McGonagall sửng sốt hồi lâu mới dần hoàn hồn. Mọe nó! Thế này là sao? Gã xuyên không đến thế giới này chỉ vì kiếp trước gã đã đánh giá những nhà hàng kia quá cay nghiệt ư? Cho nên mới kéo gã đến thế giới này để học cách đối nhân xử thế, còn cố ý tạo ra hệ thống nuôi dạy thần bếp để bắt gã học nấu ăn?

Gã sực nhớ, kiếp trước, tin nhắn mà mình nhận được nhiều nhất chính là: "Chúc mày kiếp sau làm đầu bếp!"

Một câu nói chợt hiện lên trong đầu McGonagall: "Đúng là nghiệp quật không chừa một ai mà…"
Bình Luận (0)
Comment