Nha Hoàn

Chương 19

Hai tay Khổng Hồng Ngọc càng lúc càng siết chặt hơn, mắt thấy chỉ còn thêm một chút nữa là nàng đã có thể bóp chết Liễu Chức Tâm! Nàng vốn cho rằng có người bên cạnh bảo vệ Liễu Chức Tâm, nhưng nàng không nghĩ tới sự việc lại tiến hành thuận lợi như vậy.

Lúc này Chức Tâm gần như đã sắp mất đi ý thức.

Cảnh vật trước mắt từ từ trở nên xám sẫm như tro bụi, Chức Tâm há miệng to muốn hít lấy không khí, nhưng cổ nàng đang bị siết quá chặt, giờ phúc này Chức Tâm mới thật sự tự mình trải nghiệm được cảm giác còn lại một hơi thở cuối cùng của con người chính là cái gì………

Thế nhưng vào lúc này Khổng Hồng Ngọc lại đột nhiên kêu lên một tiếng! Nàng vội vàng buông Chức Tâm ra, bởi vì lúc này bất thình lình có người ra tay đánh về phía sau lưng Khổng Hồng Ngọc, chưởng gió khiến nàng có cảnh giác, trước khi đối phương xuất chưởng tổn thương nàng, Khổng Hồng Ngọc đã nhanh chóng nhảy ra.

"Ngươi! Sao ngươi lại đi vào? !" Khổng Hồng Ngọc thối lui đến góc phòng trầm giọng hỏi.

"Nếu ta không đi vào, làm sao có thể bắt gặp được một màn giết người này của ngươi?" Lâu Dương đứng ở bên cạnh Chức Tâm, lạnh lùng nói.

Khổng Hồng Ngọc mặc dù căm hận, nhưng trong khoảng thời gian ngắn không thể nào phân biệt được ý đồ của Lâu Dương, nàng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Chức Tâm vừa thoát khỏi bàn tay hiểm độc của Khổng Hồng Ngọc liền kịch liệt ho khan, cho đến khi cổ tay của nàng chợt bị một người giữ thật chặt.

"Nàng đi theo ta!" Lâu Dương dịu dàng nói với Chức Tâm.

Chức Tâm tránh bàn tay của hắn, rồi ngừng một lát, tiếp tục hít thở.

"Ta sẽ không đi theo ngươi, cũng không có lý do gì để đi theo ngươi."

Lâu Dương lại lên tiếng cười. "Đến giờ phút này nàng còn không chịu đi theo ta, không sớm thì muộn cũng sẽ bị hạ độc thủ."

"Khổng cô nương, ngươi đi đi! Chuyện mới vừa rồi ta sẽ coi như chưa từng xảy ra, nhưng ngươi tuyệt đối không thể bước vào phường thêu một bước nào nữa."

"Coi như nàng ấy có đi bây giờ, ta cũng sẽ không tha cho nàng ta." Lâu Dương lại lạnh lùng nói.

Khổng Hồng Ngọc chợt bật cười.

"Nghe thấy chưa? Coi như bây giờ ta đi, ta nghĩ Lâu Dương Bối Lặc cũng sẽ không "Tha cho ta" ! Một khi đã như vậy, ta sao có thể đi đây?"

Nàng đã quyết định, nếu đã ra tay, thì sẽ không thu tay lại. Còn nữa, Lâu Dương Bối Lặc này là một Quý tộc, mới vừa rồi nếu không phải nàng không đề phòng, hắn căn bản không thể ép nàng dừng tay!

Huống chi, chủ nhân tất sẽ không thể nói không giữ lời, sắp có người ra tay giúp nàng, nàng còn gì phải sợ?

Nghĩ đến đây Khổng Hồng Ngọc lại ra tay. Tay phải nàng xuất chưởng, tay trái cũng đồng thời gia nhập vào, ra tay có vẻ nhanh gọn cay cú độc ác, nhưng tay trái lại chỉ là hư chiêu, vòng qua từ phía sau tay phải lần lượt bổ tới, năm ngón tay bàn tay trái liền chụp về hướng Chức Tâm. Ai ngờ Lâu Dương dường như đã sớm đoán được mục đích của nàng, vào thời điểm Khổng Hồng Ngọc bổ nhào về phía Chức Tâm lúc, hắn lập tức ôm lấy Chức Tâm. Khổng Hồng Ngọc mắt thấy hắn ngăn cản nàng tấn công nhiều lần, lại vẫn có thể còn để tâm ôm lấy Liễu Chức Tâm!

Nàng tự biết mình không phải là đối thủ của Lâu Dương Bối Lặc, dưới tình thế cấp bách Khổng Hồng Ngọc giơ tay bắn ra ám khí trong tay áo, dự định nhắm vào huyệt tê để có thể khống chế hắn.

Nào ngờ Lâu Dương vung ngược tay lên, ám khí của Khổng Hồng Ngọc đã phản hướng chính nàng, trong nháy mắt đã cắm trúng vào giữa đại huyệt trên ngực của nàng —— Khổng Hồng Ngọc thét lên một tiếng chói tai! Nàng không ngờ tới, nàng chỉ muốn bắn trúng huyệt tê của hắn, thế nhưng hắn lại ra tay muốn lấy mạng của mình! Thủ đoạn đối phương tàn khốc âm độc, khiến nàng kinh hãi.

Lâu Dương nhìn Khổng Hồng Ngọc nở rộ tươi cười, nụ cười đó không giống trong quá khứ, nhưng vẫn anh tuấn phóng khoáng, nhưng ánh mắt hắn lại lạnh lẽo còn ẩn chứa tơ máu tàn độc.

Gan mật Khổng Hồng Ngọc đều vỡ vụn, trong nháy mắt khí huyết tắc nghẽn, mạch đập chậm dần, nàng giống như phế nhân suy sụp ngã xuống đất. Chức Tâm không biết võ công, dĩ nhiên không nhìn ra được tình hình lúc này, nhưng mà Khổng Hồng Ngọc đột nhiên ngã xuống đất, khiến nàng hoảng sợ thất kinh, trong lúc nhất thời ngây ngốc đứng im tại chỗ.

Nhân cơ hộ này Lâu Dương ôm lấy nàng muốn chạy ra khỏi phòng.

"Nếu như vì một nữ nhân không thương ngươi, ngươi không chịu buông tay, sau này chỉ có thể tự mình chuốc khổ."

Một giọng nói trầm lạnh, bất ngờ vang lên.

Lâu Dương quay đầu lại nhưng không thấy bóng người, ánh mắt cùng sắc mặt của hắn chợt biến chuyển. . . . . .

"Nếu ngươi đã dám đến đây, tại sao không ra mặt?" Lâu Dương dường như đã sớm biết rõ đối phương là ai, khóe môi hắn thoáng hiện lên nụ cười quỷ dị.

Khi Chức Tâm nhìn thấy Ung Tuấn bước ra từ hậu đường, máu của nàng dường như nguội lạnh! Hắn thật vẫn luôn ở đây sao? Như vậy mới vừa rồi lúc Khổng Hồng Ngọc muốn rat ay giết nàng, tại sao hắn không ra tay cứu nàng?

"Lâu Dương Bối Lặc không ra tay, ta ra mặt quá sớm chẳng phải đoạt phong thái của ngươi sao?"

Ung Tuấn cười lạnh, đột nhiên ra tay bắt lấy bả vai trái hắn——Tay trái Lâu Dương đang giữ Chức Tâm, tay phải ngăn cản cánh tay ở phía sau nhảy vọt ra, từ đầu vai đến thắt lưng lập tức bị Ung Tuấn xé rách một mảnh vải, lồng ngực thoáng chốc lộ ra áo giáp tơ vàng.

Khổng Hồng Ngọc đang thoi thóp cũng trừng lớn mắt, nàng không thể tin được, Lâu Dương Bối Lặc lại chính là nam nhân được chủ nhân phái tới hiệp trợ nàng.

Lâu Dương lần này mặc dù nhảy ra tránh thoát được nguy hiểm, nhưng hắn chỉ nhếch môi, cả người trong chớp mắt cũng biến đổi, thần sắc bỗng trở nên âm trầm tà ác.

Chức Tâm chưa từng thấy qua biểu cảm này của hắn!

Vẻ mặt như thế không nên xuất hiện ở trên mặt một Bối Lặc Gia, dùng sự tàn nhẫn ác độc cũng không đủ để hình dung vẻ mặt hắn lúc này, mà đây cũng chỉ là hình dung của Chức Tâm đối với người xấu tính nhất.

"Ngươi sớm đã biết ta là ai!" Lâu Dương nhếch mép cười quỷ dị, lời này không phải là câu hỏi, mà là câu khẳng định.

"Nếu đã biết ta là ai, thì cần gì phải đợi đến lúc ta động thủ trước? Ung Tuấn, ngươi làm việc quá cẩn thận, nên khó tránh khỏi bỏ lỡ tiên cơ."

Bị Ung Tuấn vạch trần thân phận, nhưng dường như hắn cũng chẳng thèm để ý.

Ung Tuấn cười lạnh.

"Ta biết rõ ngươi là ai, không phải là ngươi nói cho ta biết? Nếu không phải tự bản thân ngươi nói cho ta biết, thiên hạ sao có thể biết Lâu Dương Bối Lặc ngươi đến tột cùng là ai? Nhưng nếu ta thật sự có thể tự mình tra ra được thân phận của ngươi. Vì vậy có thể biết được ngươi không hề phòng bị, bởi vậy xuống tay với ngươi trước, chẳng phải quá oan uổng hay sao? Còn nữa, đối thủ ngu ngốc như thế, cũng không thể làm khó được ngươi?”

Nghe đến đó, Lâu Dương đột nhiên cười to.

"Thì ra là Ung Tuấn Bối Lặc lại là người thông minh biết điều như thế!"

Ung Tuấn lại thu hồi khuôn mặt tươi cười, lạnh giọng nói: "Buông nàng ra."

Lâu Dương cười đến không thể dừng được.

Hắn thích Liễu Chức Tâm, có lẽ chỉ vì ban đầu hắn không biết nàng là người của Ung Tuấn Bối Lặc!

Cho nên, giá trị của Liễu Chức Tâm còn cao hơn cả một con tin. Lâu Dương không phủ nhận, hắn vốn muốn dùng Liễu Chức Tâm để uy hiếp Ung Tuấn, nhưng rồi lại không biết nàng chiếm mấy phần quan trong ở trong lòng Ung Tuấn, vì vậy muốn thử dò xét lần nữa.

Nhưng cho đến giờ phút này, vẫn không thể dò xét được lòng của Ung Tuấn, chính bởi vì điểm này, sự thâm trầm của Ung Tuấn đã càng thêm thôi thúc Lâu Dương phải trừ bỏ quyết tâm của hắn.

"Nếu ta không buông, ngươi định làm thế nào?" Lâu Dương nói.

Lời hắn nói còn chưa dứt, Ung Tuấn đã ra tay đoạt lại người —— Lúc Ung Tuấn ra tay gần tới, Lâu Dương liền buông Chức Tâm ra, toàn tâm ứng chiến.

Lâu Dương biết rõ Ung Tuấn là đối thủ nguy hiểm, hắn tuyệt đối không dám khinh địch! Cướp đi Liễu Chức Tâm chính là ý đồ hiện tại của hắn, nhưng mục đích cuối cùng của Lâu Dương, chính là muốn đánh bại Ung Tuấn Bối Lặc.

Chỉ vì trên cõi đời này nếu có Lâu Dương hắn, thì không thể tồn tại Ung Tuấn, hai người đều muốn xưng vương ở quan trường, cuối cùng không phải ngươi chết, thì chính là ta vong!

Trong lúc Ung Tuấn và lúc Lâu Dương động thủ, ánh mắt Khổng Hồng Ngọc không chớp nhìn chằm chằm vào Chức Tâm. Tuy nàng chỉ còn có một hơi thở thoi thóp, nhưng nhìn thấy hai nam nhân xuất sắc như thế vì Liễu Chức Tâm mà liều mạng, nàng lại càng thêm căm hận.

Liều mạng một hơi thở cuối cùng, Khổng Hồng Ngọc từ từ bò đến gần chỗ Liễu Chức Tâm. . . . . .

Còn Chức Tâm vào lúc này vẫn mãi chuyên tâm ở trên người hai nam nhân đang giao chiến với nhau, nàng căn bản không hiểu lúc này trong phòng đã xảy ra chuyện gì, rốt cuộc là vì sao? Cho dù mới vừa rồi trong lúc nguy nan, Ung Tuấn không ra tay cứu nàng, vậy mà nàng vẫn một lòng lo lắng cho an nguy của hắn. . . . . .

Nếu như yêu một người, còn phải so đo đối phương có yêu mình nhiều hay không, yêu mà tính toán chi ly như vậy cũng thật sự rất đau khổ! Mà tại sao nàng phải để cho bản thân mình chịu khổ sở? Tại sao phải lãng phí quá nhiều thời gian như vậy?

Hai người so chiêu, Ung Tuấn dường như có thể đoán được các chiêu thức của Lâu Dương, tấn công phòng thủ hay tiến lùi đều vô cùng thong dong, ngược lại mỗi chiêu của Lâu Dương tuy rằng hung hiểm, nhưng đều bị vây trong thế phòng thủ, chỉ một lát sau đã bị bức lui tới cửa hậu đường.

Tuy Chức Tâm không biết võ công nhưng cũng có thể thấy được, Ung Tuấn đang chiếm thế thượng phong. Tim nàng bỗng chốc chùng xuống, rồi lại dâng lên cao, bởi vì nàng không biết rốt cuộc Ung Tuấn là người như thế nào, Hồng Đậu Tú Trang này cuối cùng là nơi như thế nào? Mặc dù trận chiến này có thể thắng, nhưng tương lai còn có biết bao nhiêu hiểm ác? Chức Tâm lo lắng trùng trùng, cho dù Khổng Hồng Ngọc đã đi tới phía sau lưng mình, thế nhưng nàng vẫn không hề hay biết.

Nhưng nhất động nhất tĩnh của nàng, Ung Tuấn vẫn luôn chú ý tới.

Khi nhìn thấy Khổng Hồng Ngọc đã đi tới phía sau nàng, Ung Tuấn chợt biến sắc, nhất thời hắn bị phân tâm, chiêu thức hơi chậm lại, trong khoảnh khắc sơ hở đó khiến cho Lâu Dương có cơ hội tung chưởng tới.

"Cẩn thận!" Ung Tuấn buộc phải quay người lại tiếp chưởng, chỉ có thể hô to một tiếng.

Chức Tâm vẫn chưa kịp phản ứng thì Khổng Hồng Ngọc đã ra tay —— Ung Tuấn trở tay đỡ chưởng, dùng cứng đối cứng, lật tay tung chưởng từ dưới lên nghênh đón, không cho Lâu Dương có cơ hội trở tay, dùng tư thế dốc hết toàn lực, Ung Tuấn sử dụng nội lực áp chế khiến cho thế cục xoay chuyển, bởi vì trong lòng Ung Tuấn đang phân tâm, nên mới để cho hắn nhân cơ hội ra tay.

Khổng Hồng Ngọc nghe Ung Tuấn hô to một tiếng, trong lòng giật mình chưởng lực của nàng chậm lại, nhưng chiêu thức đó cũng đủ để quật chết một người không hề biết một chút võ công như Liễu Chức Tâm.

Lúc này Lâu Dương thuận thế quay người lại đánh về phía Khổng Hồng Ngọc văng ra ngoài bảy thước.

Khổng Hồng Ngọc kêu thảm một tiếng! Nàng tự biết mình sắp chết, nhưng lại không cam lòng!"

"Ngươi. . . . . . Ngươi tới là để giúp ta , nhưng vì sao. . . . . . Vì sao phải lấy mạng của ta. . . . . ." Nàng cắn răng oán hận hỏi.

Lâu Dương im lặng nhếch khóe miệng, cười tà một tiếng, trầm tĩnh nói: "Ta đồng ý tới giúp ngươi, nhưng không có nói sẽ bảo vệ ngươi."

Khổng Hồng Ngọc trừng to hai mắt cũng đồng thời tắt thở.

Lúc này Ung Tuấn đã đến bên cạnh Chức Tâm, kéo tay nàng rồi lập tức chạy ra phía bên ngoài.

"Trốn được sao?" Lâu Dương đã đuổi theo ra.

Ung Tuấn đã ôm lấy Chức Tâm nhảy lên mái hiên nhà.

Ngay lúc này, nàng không còn e ngại nữa. Nàng rúc vào trong ngực hắn, chỉ sợ hãi cho an nguy của hắn, bởi vì nàng đã phát hiện, khóe miệng Ung Tuấn đã rướm tia máu, lồng ngực cũng đã bị nhuộm một vũng máu.

"Vừa rồi ngươi đã chịu một chưởng của ta, bây giờ lại mang thêm gánh nặng, ngươi thừa biết là sẽ chạy không thoát!" Lâu Dương tựa như loài ma quỷ hung ác đuổi theo sát phía sau.

"Thả ta xuống đi, hãy giao ta cho hắn." Chức Tâm đau lòng ôm lấy người đàn ông của mình mà nói.

"Không thể nào." Ung Tuấn lạnh giọng đáp, tự mình đã chạy đi hơn mười trượng.

Chức Tâm rất muốn hỏi hắn, tại sao không thả nàng ——

"Chẳng lẽ đến bây giờ người vẫn không chịu buông tay? Người phải sớm nên buông tay, đối với một nữ nhân người không yêu thương, căn bản không cần thiết phải đau khổ lưu luyến!" Nàng kích động hắn.

Sắc mặt Ung Tuấn chợt lạnh hẳn.

Hắn bỗng nhiên cúi đầu xuống, quái dị nhìn nàng chằm chằm.

Chức Tâm không hiểu ý nghĩa của cái nhìn này, nàng chỉ biết Lâu Dương càng đuổi càng đến rất gần. . . . . .

Ung Tuấn ôm nàng chạy như bay lúc cao lúc thấp ở giữa mái hiên và nhánh cây, Chức Tâm nhìn ra được đây là hướng đường đi về phòng trúc, không lâu trước đây Ung Tuấn đã từng dẫn nàng đến một lần, nàng hiển nhiên còn nhớ rõ con đường này.

Vào giờ phút này nàng chợt hiểu ra tâm ý của hắn, hiểu được nguyên nhân vì sao hắn đi con đường này.

Có điều Lâu Dương cũng không nói sai, Ung Tuấn đã bị thương còn ôm nàng cùng nhau chạy, chật vật lắm mới đến được bên ngoài phòng trúc, Lâu Dương cũng đã đuổi theo tới — Lâu Dương vừa đến nơi không nói lời nào liền đánh ra một chưởng, Ung Tuấn quay người tiếp chưởng, Chức Tâm ở trong lòng hắn cũng cảm nhận được nội lực của một chưởng đó kịch liệt đến cỡ nào.

"Buông nàng xuống, ngươi nhất định có thể tự vệ." Lâu Dương cười lạnh một tiếng, trên mặt hắn đang cười nhưng chưởng phong thì liên tục đánh tới, không bức Ung Tuấn vào bước đường cùng dường như sẽ không chịu bỏ qua.

Ung Tuấn không buông tay, ngược lại hắn càng ôm nàng chặt hơn, tựa như đề phòng Lâu Dương ra tay cướp người.

Lâu Dương đã nắm chắc thế thượng phong, thậm chí còn có thể thừa hơi sức mà thong dong nói chuyện.

"Không buông tay? Không nghĩ tới Ung Tuấn Bối Lặc lại chính là một người đa tình như vậy!"

Từng câu từng lời của Lâu Dương như khảm sâu vào lòng của Chức Tâm.

Vào giờ phút này, nàng hy vọng những lời này đều không phải là chân thật! Nếu như Ung Tuấn thật sự buông nàng xuống, nàng sẽ rất cảm kích, bởi vì nàng không muốn hắn bị thương tổn, cho tới giờ phút này nàng mới hiểu được, thì ra là nàng đã sớm xem sự sống chết của hắn còn quan trọng hơn sự sống chết của bản thân mình! Yêu một người, vốn không nên tính toán thiệt hơn, đây mới chính là tình yêu thật sự.

Bởi vì yêu là tình cảm sâu đậm vĩ đại thiêng liêng đến cỡ nào, còn hơn cả mỗi một việc thiện trong trần gian, bởi vì khi yêu người tâm mới có thể có được niềm vui, bởi vì hiểu được người yêu, tâm mới có thể phát triển thăng hoa.

Chức Tâm rất muốn mở miệng cầu xin hắn để mình xuống, nhưng nàng hiểu được tính cách của Ung Tuấn, nếu nàng cầu xin hắn, hắn nhất định không đồng ý, nhưng nếu nàng ích kỷ cay nghiệt, vậy thì, biết đâu hắn sẽ đồng ý thả nàng xuống!

"Cầu xin người đừng bỏ mặc ta!"

Chức Tâm nắm chặt y phục trước ngực hắn, quyến luyến nói với hắn: "Cầu xin Bối Lặc Gia tuyệt đối đừng để Chức Tâm xuống, ta rất sợ chết, ta còn muốn sống, cin người hãy cứu ta, Chức Tâm nguyện gả cho người làm thiếp, từ nay về sau người nói cái gì Chức Tâm cũng đều đồng ý làm theo!"

Hắn nhìn nàng chằm chằm. . . . . .

Sau đó, mặc dù hắn có nới lỏng tay, nhưng ngay sau một khắc lại càng ôm chặt hơn.

Ánh mắt Ung Tuấn vẫn kỳ lạ quái dị, rồi lại có một chút chua sót. . . . . .

Chức Tâm trừng lớn mắt, ngước nhìn ánh mắt phức tạp khó hiểu của hắn, lòng của nàng giờ phút này nhíu lại thật chặt, nàng bỗng nhiên hiểu ra, hắn sẽ không bao giờ buông tay nàng nữa.

Ung Tuấn chợt nhìn nàng mỉm cười, khuôn mặt tươi cười anh tuấn của hắn giờ phút này xem ra lại có vẻ thê lương.

"Nhớ kỹ lời nàng hứa." Hắn vừa nói, vừa chật vật né tránh một chưởng của Lâu Dương đánh tới, vai trái lại vì bảo vệ nàng mà bị nhận lấy một đòn nghiêm trọng.

"Kiếp sau —— Kiếp sau nữa hãy làm vợ ta đi!" Hắn khụy một chân xuống, bởi vì một kích vừa rồi giáng xuống nên một lần nữa lại hộc ra máu.

Sắc mặt Chức Tâm trắng bệch.

Hắn nói chính là "Vợ", chứ không phải là "Thiếp" . . . . . .

Bởi vì hắn nói là vợ, không phải là thiếp, những lời này khiến cho nàng vô cùng khổ sở, cũng khiến cho nàng tan nát cõi lòng.

Ung Tuấn cũng đồng thời trở tay tung ra một chưởng, nhưng tay trái hắn đang ôm Chức Tâm, tay phải lúc này xuất chưởng không đủ sức hộ thân, phía sau lưng trái bởi vì vậy mà để lộ ra một khoảng trống,! Nhưng Chức Tâm rất thông minh, mặc dù nàng không biết võ công, nhưng lại biết lúc hắn phản kích tuyệt đối không bận tâm tới tánh mạng, nhưng Lâu Dương như hổ rình mồi không có khả năng bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để làm tổn thương hắn, vì vậy khi Ung Tuấn ra tay, Chức Tâm dứt khoát đẩy hắn ra. . . . . . Lúc tay phải Ung Tuấn tung chưởng, Chức Tâm cũng đã lách qua phía sau hắn, mái tóc dài như tơ của nàng nhảy múa tung bay trên không trung, mềm mại như tơ, trong khoảnh khắc đó như tằm kén tơ bao quấn trói chặt quanh người Ung Tuấn.

Vào lúc Ung Tuấn ra tay thì Lâu Dương lại cố tình ra vẻ như muốn nhảy ra, nhưng thời điểm trước khi nhảy ra hắn đã sớm nhìn thấy điểm sơ hở của Ung Tuấn, sau đó hắn quả nhiên quay ngược lại bổ một chưởng vào phía sau lưng Ung Tuấn! Ung Tuấn tấn công không trúng, hắn biết Lâu Dương nhất định sẽ tấn công chỗ trống phía sau lưng hắn, chưởng phong nọ cùng lúc bị bức tới, khoảng cách chưa đầy ba thước…………..

Mà lúc này canh giữ ở phía sau lưng cho Ung Tuấn, chính là Chức Tâm. Đi vòng qua sau lưng Ung Tuấn, Chức Tâm đã sớm xoay người trở tay ôm chặt lấy hắn, nàng dùng thân thể yếu ớt của mình mà bảo vệ ở phía sau lưng cho hắn.

Chức Tâm không biết, có phải lúc con người sắp chết thì sẽ cảm thấy tất cả mọi việc đều trở nên chậm chạp như trâu đi hay không? Cho dù xuất chưởng nhanh muốn đoạt mạng người như Lâu Dương, lúc này trong mắt Chức Tâm xem ra, cũng giống như đang phân tích một bản đồ khó hiểu chậm đến không thể tưởng tượng nổi! Vào giây phút sắp chết, khóe miệng nàng lại khẽ mỉm cười. . . . . .

Vì người mình yêu mà chết, nàng không oán, chỉ có an tâm.

Vì vậy, nàng lẳng lặng nhắm mắt lại chờ đợi giây phút đó, nàng mỉm cười thong dong trước cái chết.

Nhưng mà, ý trời thường không chiều theo lòng người.

Khoảnh khắc Chức Tâm vừa mới nhắm mắt lại, Ung Tuấn đột nhiên nằm rạp ngã xuống đất, Lâu Dương đánh hụt một chưởng lại tiếp tục hung ác tung chiêu, nhưng Ung Tuấn đã thừa dịp này lật người lộn mấy vòng trên đất tới trước bệ cửa sổ phía sau phòng, ngoài bệ cửa sổ này chính là sườn đồi thẳng đứng. Mặc dù hắn muốn ôm Chức Tâm nhảy xuống sườn núi, nhưng chưởng phong của Lâu Dương đã đuổi theo tới nơi, giờ phút này Chức Tâm đang được hắn bảo vệ ở dưới người, sau đó hắn liền mở rộng cửa, quay lại đối phó với một chưởng hiểm của Lâu Dương – Lâu Dương lường trước được một kích này sẽ thành công, nên lúc ra tay, mặc dù âm tà như hắn cũng không kiềm được mà khóe miệng khẽ nhếch cười, cho rằng đã nắm chắc thắng lợi trong tay! Hắn không vội bắt Liễu Chức Tâm, chờ giết xong Ung Tuấn, hắn sẽ có thể dễ dàng mang nàng đi.

Nhưng đắc ý thông thường cũng sẽ đồng nghĩa với việc sơ ý!

Khi một người tự cho rằng mình đã nắm chắc phần thắng thường mất đi sự đề phòng, cũng đồng nghĩa với việc hắn tự tìm đến cái chết! Vào lúc Lâu Dương xuất chưởng, khoảnh cách của hai người đã rất gần, dưới sự uy hiếp cũng như tấn công của Lâu Dương, hắn nghĩ rằng Ung Tuấn đã không còn khả năng phản kháng, vì vậy hắn càng không hề kiêng kỵ nôn nóng muốn lấy mạng Ung Tuấn, nhưng lại không một chút đề phòng! Lúc Lâu Dương tung chưởng, Ung Tuấn cũng đồng thời dùng tay trái đối đầu với hắn.

Lâu Dương quên rằng Chức Tâm ở dưới người Ung Tuấn, tay trái hắn không cần bảo vệ Chức Tâm nữa, đủ để tự do hoạt động, khi tay phải Lâu Dương tấn công gần đến thì hắn trở tay lại chống trả, tay trái có thể tự nhiên ra tay dẫn dụ hắn đến cửa! Tuy nhiên Ung Tuấn cũng bị trúng một kích của hắn, một chiêu này đã đả thương tâm mạch của hắn.

Lâu Dương thuận lợi xuất chiêu, nhưng bản thân cũng bị trọng thương, hắn không ngờ Ung Tuấn còn có thể ra tay đánh trả, cùng với kinh ngạc và thối lui trở về, tuy vết thương này không làm tổn thương đến đại huyệt cơ thể của hắn nhưng sự thương tổn đó cũng không nhẹ, vẫn đứng tựa vào trước cửa, như đang chờ đợi động tĩnh của địch thủ, nhưng thật ra nội tức hắn đã rối loạn, đang lặng lẽ điều khí dưỡng khí.

Nhưng Chức Tâm ở dưới người Ung Tuấn một chút cũng không hề bị thương, nàng từ phía sau lưng Ung Tuấn chui ra thì nhìn thấy bệ cửa sổ, nàng lại ôm một tia hy vọng.

"Người đứng lên! Đứng lên đánh nữa đi, không thể nhận thua." Nàng cố ý nói như thế ở trước mặt Lâu Dương.

Rõ ràng là khích lệ hắn, nhưng thật ra đó chỉ là chiến thuật lừa bịp kẻ địch chờ cơ hội nhảy xuống vách đá, bởi vì chỉ cần có thể nhảy xuống vách núi đá bọn họ nhất định có thể được cứu, ít nhất Lưu Dương không biết trong lòng núi có hang động, hắn nhật định không dám đi theo nhảy xuống vách núi đá.

Ung Tuấn tuy đã bám vào bệ cửa sổ đứng lên, nhưng khóe môi hắn vẫn không ngừng chảy ra máu tươi. . . . . Hắn nhìn nàng cười, nhưng nụ cười đó lại vô cùng thảm hại.

Hắn làm sao không hiểu được ý của nàng? Ngay cả mới vừa rồi nàng cố ý biểu hiện sợ chết, muốn hắn buông tha nàng, hắn cũng hiểu ý của nàng.

Khi nhìn thấy nụ cười này của Ung Tuấn, Chức Tâm cũng đã lệ rơi đầy mặt.

Bởi vì nàng biết, hắn đã hiểu rõ bản thân cũng không còn đường cứu. . . . . .

Nụ cười của hắn, giống như đang sắp ly biệt với nàng.

Giờ khắc này, Chức Tâm rốt cuộc hoàn toàn sụp đổ, rốt cuộc tan nát cõi lòng! Nàng rốt cuộc không còn chịu đựng nổi những khổ sở đè nén này nữa, sự tiếc nuối của tình yêu ly biệt, sự bất đắc dĩ của việc không nói lên lời, cùng với sự bức bách thảm thiết chẳng khác nào bị giết chết.

"Tại sao? Tại sao không chịu buông ta xuống? Tại sao lại bảo vệ ta? Tại sao không để ta chết đi?" Nàng liên tiếp hỏi hắn mấy cái tại sao, dùng sức lớn tiếng mà hỏi ra những điều đáng lẽ nàng phải nên hỏi từ lâu.

Nhưng mà tất cả những điều này dường như đều đã đã muộn rồi.

Hắn trả lời lại nàng cũng chỉ có khuôn mặt tươi cười, chỉ nhẹ nhàng bang quơ mà nói một câu: "Làm sao ta có thể để nàng chết?"

Chức Tâm nghe vậy trong lòng đau đớn vỡ vụn. . . . . .

Hắn không nói, hắn vẫn không chịu nói, cho đến giờ phút này khi gần như đã bị bức đến cận kề cái chết, thế nhưng hắn vẫn không chịu nói!

"Nếu như ngay cả bản thân cũng không hiểu mình có thể yêu một nữ nhân nhiều như thế nào. . . . . . Nhưng nếu, có thể vì một nữ nhân mà liều mạng, vậy mình nhất định đã yêu nàng vô cùng sâu đậm rồi. . . . . ."

Hắn chợt mở miệng, giống như đang tự lẩm nhẩm một mình, từng câu từng chữ nói rõ ràng, vào giờ phút này lại giống như đang tự nguyện uống rượu độc.

Nàng đã biết đáp án của hắn, nhưng cho dù bây giờ nàng đã hiểu tâm ý của hắn, niềm vui sướng của nàng cũng ngắn ngủi giống như pháo hoa trên bầu trời! Lòng của nàng cũng giống như pháo hoa sau khi bị dập tắt, đã nát càng thêm nát, giống như vừa mới trải qua cảnh khổ của một trận hỏa hoạn, còn lại cũng chỉ là một đống tro tàn cùng sự đau đớn sâu sắc.

Dứt lời, Ung Tuấn đột ngột phun ra một ngụm máu.

Thể lực trên người hắn dần dần suy yếu, Chức Tâm cũng nhìn thấy được hơi thở của sự chết chóc.

Vào lúc này, Lâu Dương dường như đã điều tức trở lại bình thường, mặc dù hắn bị thương không nhẹ, nhưng cũng có thể kéo lê hai chân từng bước đi tới . . . . . .

Trong nháy mắt, Chức Tâm đã hạ quyết định.

Nàng nắm chặt tay Ung Tuấn, đồng thời cũng ôm hắn thật chặt. . . . . .

"Nếu kiếp này không thể yêu nhau, vậy thì, chúng ta hãy cùng nắm tay nhau, cùng hẹn ước, gặp lại nhau ở kiếp sau đi!" Nàng đau buồn thê lương mỉm cười với hắn, dịu dàng nói với hắn.

Mặt Ung Tuấn liền biến sắc.

Trước khi Lâu Dương còn chưa kịp ra tay ngăn cản, Chức Tâm đã ôm lấy Ung Tuấn lui về phía sau nhảy xuống vách núi đá. Trong nháy mắt, hai người liền cùng nhau rơi xuống vực sâu.
Bình Luận (0)
Comment