Nha Hoàn Phú Quý

Chương 6.2

"Cường đại ca, ca cũng đừng hỏi nữa, tóm lạ..... muội chúc ca và Cường Đại Thẩm thuận buồm xuôi gió."

"Không.... ... Tiểu Ảnh, ta phải nói chuyện rõ ràng, nhìn ngươi cái dạng này, ta sẽ không yên tâm với nương ta quay về phía nam!" Cường Chí Phong kéo tay Cung Tiểu Ảnh qua, khẩn cấp muốn biết nàng đến tột cùng xảy ra chuyện gì, "Cảnh phủ cũng coi như một nhà có danh vọng, vì sao lại có người khi dễ ngươi, chẳng lẽ không ai quan tâm ngươi”

Cường Chí Phong như là nghĩ tới điều gì, "Tiểu Ảnh nói cho ta biết, khi dễ ngươi phải chăng là chính là Cảnh gia thiếu gia?"

"Ta. . ." Cung Tiểu Ảnh muốn nói lại thôi.


Nhìn vẻ mặt Cung Tiểu Ảnh hắn biết mình đã đoán trúng, điều này làm cho Cường Chí Phong cực kỳ tức giận.

"Cái tên kia không có tình người sao? Nói như thế nào ngươi cũng là muội muội của hắn, làm thế nào hắn có khả năng đối với ngươi. . . Ta hiện tại liền đi vào tìm hắn tính sổ!"

"Không Cường đại ca....... không nên như vậy!” Cung Tiểu Ảnh cổ níu lại vẻ giận dữ của Cường Chí Phong "Mặc kệ ta, ngươi và cường đại thẩm hãy quay về phía nam đừng gây thêm rắc rối nữa."

"Tiểu Ảnh, ngươi buông ra ta phải tìm hắn tính sổ!"

"Cường đại ca, ta van cầu ngươi không nên như vậy, ta van cầu ngươi!" Cường đại ca đi tìm Cảnh Liệt tính sổ thì đã làm sao? Trong sạch của nàng đã mất, hắn liệu còn muốn nàng? Không muốn làm cho Cường đại ca vì loại nữ nhân như mình mà lãng phí thời gian.

"Tiểu Ảnh, ngươi. . . Ngươi với nương ngươi rất giống nhau, rất lương thiện!" Cường Chí Phong nhìn thấy nàng gắt gao lôi kéo hắn, lệ rơi đầy mặt khiến hắn thật sự đau lòng vì những gì nàng đã gặp.

Cung Tiểu Ảnh lau đi nước mắt trên mặt, "Cường đại ca, cám ơn ngươi đối với ta thật là tốt, mặc kệ ta, hy vọng ngươi và Cường Đại Thẩm có cuộc sống mới tốt đẹp, ta chúc phúc các ngươi."

"Tiểu Ảnh, chúng ta đi luôn thôi!" Cường Chí Phong ôm lấy Cung Tiểu Ảnh, hắn quyết định dẫn nàng rời đi, tuyệt không để nàng tiếp tục bị ngược đãi tại Cảnh phủ cho người ta khi dễ.

"Cường đại ca!" Coi như nàng mất trong sạch, hắn vẫn đang yêu nàng?

"Tiểu Ảnh, hãy quên đi thống khổ trước đây đi, cũng đừng nói tới vấn đề xứng hay không, ta không xuất thân hèn mọn sao? Cùng ta rời đi, chúng ta sẽ bắt đầu cuộc sống mới. Ta tin tưởng chúng ta sẽ gặp được hạnh phúc!" Hắn hoàn toàn không thèm để ý Tiểu Ảnh đã phi hoàn bích, hắn phỉ nhổ chính là Cảnh thiếu gia không có tình người.

"Cường đại ca!" Coi như nàng mất trong sạch, hắn vẫn muốn nàng?

"Cường đại ca, chínhlà ta. . ."

"Xuỵt, đừng nói nữa...... ta là thật tâm thương ngươi, cho dù quá khứ ngươi có chuyện gì, ở trong lòng ta, ngươi vĩnh viễn đều là Tiểu Ảnh hồn nhiên lương thiện. Hiện tại như vậy, sau này cũng là không thay đổi!" Hắn muốn dụng tâm nhiều hơn, khiến nàng quên những phát sinh không thoải mái tại Cảnh gia!

"Đi theo ta, Tiểu Ảnh!"

"Ta. . ." Đối mặt với Cường đại ca là nồng đậm tình yêu, nàng thế nhưng không cách nào nói ra lời đồng ý với hắn, bởi vì lòng của nàng phảng phất như đã có được . . . Một người để mong nhớ.

"Ta biết, ngươi sợ khi rời khỏi, Cảnh gia sẽ cho người bắt ngươi trở về. Tốt.... như vậy, ngày kia sớm hơn, khi trời vừa sáng tại Duyệt Lai Điếm ta sẽ chờ ngươi." Hắn cũng biết người Cảnh phủ thể sẽ không dễ dàng cho Tiểu Ảnh rời khỏi.

"Cường đại ca...... ta thật không thể đồng ý cái gì với ngươi. Ta. . ." Đột nhiên, lòng của nàng có một tia mờ mịt, nàng biết Cường đại ca nhất định rời khỏi, hắn là thành thật đối đãi với nàng, nhưng không biết làm sao nàng chính là vô phương khẳng định đồng ý!

"Tiểu Ảnh... đừng lo lắng, sau này ta sẽ thật tốt chiếu cố ngươi, sẽ không để bất luận kẻ nào khi dễ ngươi. Ta với ta nương hiện tại ở tại Duyệt Lai Điếm. Nhớ..... sớm ngày kia ta chờ ngươi!"

Đêm khuya.

Đối nghịch với bên ngoài lạnh lẽo, tuyết rơi mù mịt. Bên trong gian phòng vẫn có một cỗ khí tức nóng rực ngùn ngụt kéo đến.

"Ngô!"

Cảnh Liệt kêu thấp một tiếng, lại liên tiếp điên cuồng kịch liệt ra vào. Hai người đồng thời đạt tới cao trào, thân thể hắn chấn động mạnh một cái, tại nơi ấm áp sâu bên trong phóng thích nồng nhiệt của chính mình.

Hắn thẳng hướng giường bên kia kéo chăn lên, cuộn thân thể hai người lại. Tháng mười hai mùa đông lạnh run người, không cẩn thận có thể nhiễm phong hàn.

Trong chăn, hắn ôm thật chặt thân thể Cung Tiểu Ảnh vào trong ngực như thói quen khi ngủ, hơn nữa... ở cái loại khí trời này chẳng những giúp thoải mái lại ấm áp.

Thâm mâu dừng lại trên gương mặt xinh đẹp nhỏ nhắn kia. Trải qua hơn nửa năm nàng đã trổ mã xinh đẹp động lòng người hơn.

"Ngươi không có gì nói với ta sao?"

"Không có."

"Ta nghe nói xế chiều hôm nay có một người đàn ông tới tìm ngươi, hắn là ai vậy?" Cảnh Liệt trước sau như một cường thế tra hỏi Cung Tiểu Ảnh, bởi vì suốt cả tối hắn cũng là chờ chính nàng mở miệng nói với hắn, nhưng nàng không có.

"Là Cường đại ca." Nếu hắn biết có người đến tìm nàng, nói vậy cũng biết là Cường đại ca đi, như vậy nàng cũng không cần lừa hắn.

"Hắn tới tìm ngươi làm cái gì? Ngươi là lén lút đến gặp hắn sao?" Nghe được chuyện trước đây giữa nàng với Cường đại ca, nội tâm Cảnh Liệt không thoát khỏi một hồi đố kị.

"Từ sau khi ta vào Cảnh phủ, cũng chưa từng cùng Cường đại ca gặp mặt, hắn hôm nay tới tìm ta, là bởi vì hắn cùng Cường đại thẩm sẽ quay về phía nam." Suốt cả tối, Cung Tiểu Ảnh cũng mệt mỏi nên tinh thần có hơi không tập trung. Cũng bởi vì nàng một mực nhớ lại lời Cường đại ca.

"Hắn phải về phía nam, tại sao lại tới tìm ngươi, hắn phải chăng là vẫn còn gì đó chưa nói với với ngươi?" Hắn là phải biết mỗi câu mỗi chữa nàng và tên Cường tiểu tử kia nói với nhau.

Cung Tiểu Ảnh dừng lại

"Nói.... nói chính xác từng chữ cho ta nghe" Cảnh Liệt đem thân thể Cung Tiểu Ảnh lật qua cùng đương đầu.

"Hắn nói. . . Muốn ta sớm ngày kia đến Duyệt Lai Điếm tìm hắn, sau đó theo bọn họ quay về phía nam." Cung Tiểu Ảnh thẳng thắn nói, một đôi mắt trong veo yên lặng nhìnCảnh Liệt.

Suy nghĩ một lát, nàng rốt cuộc cũng biết từ xế chiều đến giờ sau khi trở về phòng Cảnh Liệt, nội tâm chính mình vô hình bận lòng là cái gì.

Nàng muốn biết Cảnh Liệt đối với nàng là như thế nào, nàng thậm chí muốn biết nàng và hắn có thể có tương lai hay không.

Sau khi biết đáp án thì ngay cả chính nàng cũng không thể tin nổi, thậm chí là buồn cười, bởi vì nàng đối với cái người đoạt đi trong sạch của mình hơn nữa cũng không để ý lễ nghi, nhiều lần khiến nàng bận lòng lại từ khi nào biến thành thói quen quan tâm đến hắn.... Cái loại quan tâm đó lại dần dần hóa thành tình cảm.

"Đáng ghét..... cái tiểu tử thúi họ Cường kia.... ...!" Cảnh Liệt hoàn toàn không ngừng kiềm chế lửa giận trong lòng mà ngồi dậy, thâm sâu nhìn chằm chằm Cung Tiểu Ảnh, "Ngươi trả lời hắn như thế nào?"

"Ta nói cái gì cũng không có nói."

"Ngươi thật là cự tuyệt hắn?" Mặc dù nàng không trả lời hắn, nhưng nàng cũng không hề cự tuyệt, đó chính là đồng ý? Nội tâm nàng có nghĩ muốn cùng cái tên tiểu tử thúi kia rời khỏi Kinh thành?

"Ngươi nghĩ muốn cùng hắn đi?"

Đáng ghét.... hắn làm nhiều như vậy, thân thể của nàng đã sớm là của hắn, nhưng lòng của nàng lại. . . Nghĩ muốn cùng Cường tiểu tử rời khỏi, điều này làm cho Cảnh Liệt đau lòng xiết chặt.

"Ta có thể hay không cùng Cường đại ca rời khỏi nơi này, đối với ngươi mà nói quan trọng sao? Ta chẳng qua là nha hoàn của ngươi, không phải sao?" Giờ khắc này, nàng muốn biết nàng ở trong lòng hắn là cái dạng địa vị gì? Đáp án của hắn có hay không đem quyết định của nàng thu lại.

"Ngươi!" Nàng như thế không thèm quan tâm, như thể xem nhẹ quan hệ thân mật giữa bọn họ, khiến ngực Cảnh Liệt dâng lên ngùn ngụt lửa giận.
Bình Luận (0)
Comment