Nhà Lao Chi Vương

Chương 103


“Tao nói lại một lân nữa, tao tới rồi, bây giờ giao người ra đây cho tao!” Tiêu Chấn Long cảm thấy đã dần dần không đè ép được lửa giận trong lòng, luồng hơi thở hung ác tàn nhẫn kia giống như có thế xông ra bất cứ lúc nào.

Tiêu Chấn Long biết, một khi luồng hơi thở hung ác này xé xác tràn ra, chắc chắn
mình sẽ có một khoản thời gian tinh thần mất khống chế, đến lúc đó rất có thể sẽ tốn thương tới Hương Di Lan, cho nên anh đang cố gắng đè nén.
Trân Kiệt Giai xòe hai tay nói: “Ok! Không có vấn đề gì, con người của tao nói chuyện là giữ lời! Tao đế cô ta đi!” Trần Kiệt Giai chỉ chỉ Hương Di Lan đang khóc thút thít trên đất.
Nghe thấy lời nói của Trần Kiệt Giai, Hương Di Lan ngấng đầu lên, không thế tin nhìn Trân Kiệt Giai, cũng nhìn khuôn mặt đầy vẻ mong đợi của Tiêu Chấn Long ở xa ca.
“Chạy mau! Chạy vào lòng người đàn ông cô yêu, nếu chậm có lẽ tôi sẽ đối ý!” Trần Kiệt Giai cười đểu nhìn Hương Di Lan trên đất.
Lúc đầu vổn dĩ đã bị Trần Kiệt Giai hành hạ không còn chút sức lực, cũng không biết lấy đâu ra một luồng sức mạnh, đứng lên rồi lặp tức chạy về phía Tiêu Chấn Long, mặc dù vết thương vẫn đang còn đau, ngực mình vẫn còn đang rỉ máu, nhưng dường như Hương Di Lan chỉ biết phải chạy vào lòng Tiêu Chấn Long, mọi thứ đều không quan trọng nữa, cho nên cô ấy phải chạy, nếu cô ấy không cố hết sức chạy đi, chạy về phía lồng ngực người đàn ông mình yêu, mặc dù từ trước đến nay cỏ ấy cũng chưa từng tỏ rõ đối với Tiêu Chấn Long.
Giờ phút này, ánh mắt Tiêu Chấn Long trở nên nóng bỏng, nhìn Hương Di Lan chạy về phía mình, Tiêu Chấn Long cảm thấy tất cả khố cực và mệt mỏi đều không quan trọng nữa, chỉ cần Hương Di Lan có thế trở về bên cạnh mình, nhất định mình sẽ không đế cho cô ấy phải chịu bất kỳ tốn thương nào nữa.

Nhưng mà trên thế giới này có rất nhiều chuyện không trọn vẹn như vậy.
Dần dần, ánh mắt nóng bỏng của Tiêu Chấn Long biến thành ánh mắt tràn đầy sợ hãi, đột nhiên Tiêu Chấn Long la lớn: “Đừng mà! Hương – Di – Lan…”
Bởi vì Tiêu Chấn Long đã thấy Trần Kiệt Giai đằng sau Hương Di Lan, gã ta đang từ từ giơ một khẩu súng lục đen nhánh đến tỏa sáng lên, nhắm thẳng vào lưng Hương Di Lan, chỉ nghe thấy một tiếng “đoàng”, khuôn mặt đang tràn đầy hy vọng của Hương Di Lan dần dần trở nên thống khố dị thường, bước chân cũng bắt đầu lảo đảo, từ từ ngừng lại, ngã xuống bãi cỏ, chỉ còn thiếu mấy bước nữa, Hương Di Lan đã có thế trở lại lồng ngực ấm áp của Tiêu Chấn Long, nhưng mà tất cả trở nên không còn thực tế sau khi tiếng súng kia vang lên.
“Hương-Di -Lan!”
Tiêu Chấn Long sải bước chạy tới, đón được Hương Di Lan sắp sửa té ngã trên bãi cỏ, đáng thương Hương Di Lan, lúc này Hương Di Lan đã đến lúc dầu hết đèn tắt.

“A…a…a…” Tiêu Chấn Long ôm Hương Di Lan, ngửa mặt lên trời thét dài, là gào rống giận dữ, cũng là hét đầy bi thương vì người đẹp trong lòng gặp bất hạnh, dường như chỉ có gầm thét ra thì mới có thể biếu đạt tất cả sự áy náy và nhớ nhung trong lòng Tiêu Chấn Long đối với Hương Di Lan.
Từng tiếng gào thét của Tiêu Chấn Long như rồng ngâm hố gầm, vang khắp ngóc ngách công viên Tĩnh Vân vốn yên tĩnh, cây cối um tùm.

Tiếng gào thét kia quá bi thương, những người có mặt ở đây đều không rét mà run.

Tất cả mọi người đều biết rằng Tiêu Chấn Long đang lâm vào thống khố cùng cực, nhưng đây cũng là hiệu quả mà đám người Trân Kiệt Giai muốn đạt đến.

Đối với Trần Kiệt Giai mà nói, làm cho một người ngỏm củ tỏi là chuyện hết sức dễ dàng, nhưng đế một người có thế cảm nhận được cảm giác sống chết chia lìa trước khi ngỏm mới là một chuyện khó khăn.
Đối với kẻ cô độc mà nói, có lẽ mất đi tính mạng cũng không đáng sợ, ít nhất đối với Tiêu Chấn Long là vậy.

Từ ngày đầu tiên bước lên con đường trở thành xã hội đen, anh đã sớm coi nhẹ sống chết của mình, không còn quan trọng như vậy nữa.

Bây giờ anh đang thực hiện một loại trách nhiệm, một loại đạo nghĩa.

Anh sẽ phụ trách đối với các anh em của mình, đối với tính mạng mấy ngàn con người dưới tay anh.
Có lẽ từ cái ngày bước lẽn con đường trở thành xã hội đen, mạng sống của anh đã không thuộc về bản thân anh.

Nhưng mà từ khỉ gặp được Hương Di Lan, Tiêu Chấn Long biết rằng ngoại trừ các anh em của mình, cỏ một người phụ nữ đáng để anh càng quý trọng sinh mệnh của bản thân, vì phần tình cảm có lẽ rất hư vô mờ mịt này mà quý trọng.

Hương Di Lan càng giống như một trạm dừng chân ấm áp cho Tiêu Chấn Long sau những đường xá xa xôi, càng giống như một bến cảng tránh gió của Tiêu Chấn Long trong mưa bão giới xã hội đen.

Mặc dù hai người qua lại không lâu, có lẽ ờ cạnh nhau còn chưa đầy hai tháng.

Nhưng trong khoảng thời gian này, Tiêu Chấn Long cảm nhận được từ Hương Di Lan sự an tâm và hài hòa mà trước nay chưa từng có.

Phần an nhàn hiếm thấy này hết sức trân quý khó tìm đối với Tiêu Chấn Long, nó giống
như một món báu vật của Tiêu Chấn Long.

Nhưng dù thế nào đi nữa, Tiêu Chấn Long cũng không ngờ sẽ có một ngày báu vật này sẽ vỡ nát bởi vì anh không cấn thận.
Nước mắt Tiêu Chấn Long rơi từng giọt từng giọt lên gương mặt Hương Di Lan.

Nước mẳt nóng hổi xuyên thấu qua da thịt Hương Di Lan, mang lại cho Hương Di Lan một chút ấm áp cuối cùng.


Tiêu Chấn Long dùng sức Ồm chặt thân thế xinh đẹp và mềm mại của cô ấy, dùng bàn tay che vết thương sau lưng, đang không ngừng trào máu tươi của cô ấy, định ngăn không cho nó trào ra nữa, bởi vì Tiêu Chấn Long biết rằng cứ trào ra thêm một giọt nghĩa là Hương Di Lan lại đến gẫn thần chết thèm một bước.

Nhưng Tiẽu Chấn Long phát hiện tất cả chỉ là phí công vô ích.

Ngoại trừ máu tươi đang phun trào là ấm áp, Tiêu Chấn Long cảm nhận được nhiệt độ cơ thể Hương Di Lan đang dần dần biến mất.
Có lẽ nước mắt nóng bỏng của Tiêu Chấn Long đã thiêu đốt ngọn lửa trong tim Hương Di Lan, cũng có lẽ là nhờ tiếng kêu của Tiêu Chấn Long, tóm lại là đã gọi được một chút tỉnh táo của Hương Di Lan.

Hương Di Lan khó khăn mở hai mắt ra, nhìn Tiêu Chấn Long đã đỏ bừng mắt hố.
“anh Long, đừng đau lòng… đừng nẽn khổ sở…”
Tiêu Chấn Long cúi đầu nhìn Hương Di Lan đang nằm trong ngực mình, buồn bã nói: “Là anh có lỗi với em!”
Hương Di Lan khép hờ đôi mắt đẹp, lắc đầu một cái rồi tiếp tục nói: “Không hề, từ trước đến nay đều… không có!” Có lẽ nói quá dồn dập, hít thở quá mạnh, trong miệng Hương Di Lan lập tức phun ra một ngụm máu tươi.

Tiêu Chấn Long vội vàng dùng tay lau đi máu tươi trên khóe miệng cô ấy, nhưng không
ngăn cản Hương Di Lan nói tiếp, bởi vì Tiêu Chấn Long biết, có lẽ đây là những lời cuối cùng mà Hương Di Lan đế lại cho anh.

Không biết Hương Di Lan góp nhặt sức lực từ đâu ra, lập tức nắm tay Tiêu Chấn Long.
“Anh Long, tất cả thời gian…ở bên anh… là khoảng thời gian… vui sướng nhất… trong cuộc đời em… em sẽ mãi mãi không quên…”

Tiêu Chấn Long rơi lệ, dùng sức gật đầu, trong ánh mẳt toát ra vẻ nhớ nhung vô hạn đối với thời gian lúc trước.
“Anh… Long, hãy hứa với em, phải sống… sống cho thật tốt… Em biết… là em sâp không ốn…”
“Không! Em sẽ sống rất tốt!” Tiêu Chấn Long hô to.
Hương Di Lan nhẹ nhàng mỉm cười bi thương, yếu ớt lắc đầu một cái, cô ấy biết Tiêu Chấn Long chỉ là đang an ủi cô ấy.
“Trước khi đi, em có một… một vấn đề muốn hỏi… anh Long bằng lòng với em… nhất định phải… nói thật với em…”
Tiêu Chấn Long nắm tay Hương Di Lan, gật đâu.
“Anh Long, anh có yêu em không?” Hương Di Lan tràn đầy nghiêm túc hỏi.
“Anh yêu em!” Tiêu Chấn Long không hề do dự dù chỉ một chút.

Trong giây phút này, Tiêu Chấn Long mới thật sự phát hiện ra, thật ra bấy lâu nay anh vẫn luôn yêu Hương Di Lan
sâu đậm, chắng qua từ trước đến nay anh chưa từng nói với Hương Di Lan.”
Nhưng mà hôm nay Tiêu Chấn Long phải nói cho cô ấy, với vì anh biết, nếu như hôm nay anh không nói, sau này cũng không còn cơ hội đế nói nữa.
Trong lúc bất chợt, Tiêu Chấn Long phát hiện bàn tay Hương Di Lan đang nắm tay mình dần dần buông lỏng, vô lực rơi xuống bãi cỏ công viên.

Mọi thứ chính là đột nhiên như vậy, bởi vì anh còn chưa kịp nghe Hương Di Lan nói cô ấy có yêu anh không, cỏ thích anh không.
Em không thế cứ vậy mà đi, anh còn phải cùng em đi dạo tất cả trung tâm thương mại ở Đài Nam, mua cho em quần áo đẹp nhất nữa mà! Tiêu Chấn Long cuông cuồng hô to trong lòng.
“Hương – Di – Lan của anh!” Tièu Chấn Long lại ngửa mặt lên trời thét dài một lần nữa..

Bình Luận (0)
Comment