Nhà Lao Chi Vương

Chương 120


Chú Lục vừa thu dọn quần áo vừa nói: “Nếu như Vương Quang Khải thật sự sắp không được nữa, chú sẽ kéo dài thêm chút thời gian đế cho mấy đứa quay về gặp mặt cậu ấy lần cuối.”
“Cái gì?” Ba người nghe thấy tin tức này thì toàn bộ đều ngẩn người ra tại chồ.
Cảy kim trẽn đồng hồ đang chỉ về phía tám giờ sáng, thời gian này cũng chính là giờ đi làm cao điếm của các công ty lớn ở Đài Nam, nhưng mà những người đi làm hôm nay cùng phát hiện ra được một chuyện, đó chính là toàn bộ các tuyến đường chủ chốt xung quanh bệnh viện Ái Tâm đều đã bị cảnh sát phong tỏa rồi.

vẻ mặt của người dân sống tại thành phố Đài Nam lại càng ngỡ ngàng hơn, trong ấn tượng của bọn họ, hình như bọn họ chưa bao giờ biết rằng thành phổ Đài Nam vần còn có nhiều cảnh sát đến thế, thậm chí giống như là trong nháy mắt mọc từ dưới đất ra vậy.

Mỗi một người cảnh sát đều được trang bị súng đạn sẵn sàng, tất cả mọi người đều không thế đến gần bệnh viện Ái Tâm nửa bước, đương nhiên ngoại trừ người trong công ty logistics Nam Thiên của Tiêu Chấn Long.
Những người vây xung quanh ở bên ngoài vòng phong tỏa của cảnh sát liên tục chỉ chỉ chỏ chỏ về phía bệnh viện Ái Tâm mà bàn tán, có câu chuyện rằng bệnh viện Ái Tâm đang bị bọn cướp khống chế, lại có lời đồn cho rằng một nhản vật cấp cao nào đó của chính phủ Đài Nam bị ám sát, cũng có người lại nói bệnh viện Ái Tâm đang tiến hành cấp cứu cho một nhân vật vô cùng quan trọng, còn về việc người này là ai thì lại không có người nào biết được.
Bởi vì tin tức bị phong tỏa rất nhanh, cũng rất nghiêm ngặt.
Đến cả người đã ở trong bệnh viện Ái Tâm mà chưa được sự cho phép của cục cảnh sát thì cũng không được phép rời khỏi bệnh viện nửa bước, bao gồm cả những người mắc bệnh đã đến bệnh viện và khám xong.

Bây giờ toàn bộ bệnh viện Ái Tảm ngoại trừ tất cả cảnh sát của thành phố Đài Nam ra, còn lại chính là thành viên trong Xã đoàn Nam Thiên của Tiêu Chấn Long.

Tất cả mọi người đều đang tập hợp lại trẽn quảng trường ở trước mặt bệnh viện Ái Tâm, lúc này cảnh sát và bang phái xã hội đen đang chung đụng một cách cực kỳ hòa hợp, mặc dù không có nói chuyện trao đối, nhưng mà cũng không hề xảy ra mâu thuẫn, bởi vì tất cả mọi người tới đây đều có
chung một mục đích giống nhau, đó chính là bảo vệ Tiêu Chấn Long.

Mà lúc này, Tiêu Chấn Long với đôi mắt tràn ngập tia máu vẫn luôn canh giữ ở trước phòng phẩu thuật của bệnh viện suốt hơn ba giờ đồng hồ cũng không có thời gian đâu mà quan tâm đến sự an nguy và vết thương do đạn bắn của bản thân, bây giờ toàn bộ suy nghĩ trong đầu anh đều chỉ là không biết Vương Quang Khải có thể chổng đỡ qua được cửa ải này hay không.

Y tá và bác sĩ đi ra rồi lại đi vào phòng phẫu thuật, vô cùng bận rộn, trong số những bác sĩ này, có người là bác sĩ của bệnh viện Ái Tâm, có người là bác sĩ do Lý Hữu Khiêm mời đến từ những bệnh viện lớn khác của Đài Nam.

Lúc sáng sớm Lý Hữu Khiêm và Tống Thanh Tùng đã đi đến bệnh viện Ái Tâm, Tống Thanh Tùng nhìn thấy Tiêu Chấn Long không có chuyện gì, lại biết được là tài xế của anh trúng đạn bị thương thì ngay lặp tức yên lòng.

Dù sao, đối với một chính khách điến hình giống như Tống Thanh Tùng mà nói, bảy giờ người quan trọng nhất đối với ông ta, đối với Đảng Dân chủ Tiến bộ cũng chỉ có một mình Tiêu Chấn Long mà thôi, tính mạng của những người khác về cơ bản không phải là vấn đề.

Nhưng mà dựa theo lễ phép thường tình, Tổng Thanh Tùng vẫn phải có mặt ở nơi này một lát, an ủi Tiêu Chấn Long đôi câu, cũng cam kết nhất định sẽ trợ giúp anh tìm cho ra kẻ chủ mưu đứng đằng sau chuyện này.
Nếu như không phải là vì xem xét đến một trăm triệu đô la Mỹ kia cùng với sự phát triển sau này của tập đoàn Nam Thiên vẫn còn cần đến sự nâng đỡ của Đảng Dân chủ Tiến bộ, Tiêu Chấn Long mới lười phải để ý đến đám chính khách ăn thịt người không nhả xương giống như Tống Thanh Tùng này.

Ngay khi Tiêu Chấn Long đang câu được câu mất nói chuyện với Tống Thanh Tùng, cửa phòng phẫu thuật đã bị đấy ra, sau đó một bác sĩ đầu đầy mồ hôi đi ra.
Tiêu Chấn Long sải bước đi về phía trước, vội vàng cất tiếng hỏi: “Bác sĩ, người anh em của tôi như thế nào rồi?”
Bác sĩ bất đắc dĩ lắc đầu, uế oải nói: “Bây giờ tình trạng của bệnh nhản rất nguy cấp, viên đạn bẳn vào vị trí rất gần với tim, chúng tôi không dám mạo hiếm phẫu thuật đế gắp đạn ra, sợ làm tốn thương đến tim.

Nhưng mà dựa theo kỹ thuật phẫu thuật và trình độ chữa bệnh hiện giờ của bệnh viện Ái Tâm, thực sự là không thế nào gắp viên đạn ra được, nhất định phải chuyển tới bệnh viện Trung Sơn ở Đài Bắc, nơi đó có bác sĩ ngoại khoa giỏi nhất trên toàn Đài Loan”

Tiêu Chấn Long không còn sức lực nhẳm hai mắt lại, bây giờ anh đã cảm giác được sự mệt mỏi đến vô cùng, đã sức cùng lực kiệt rồi, còn có loại cảm giác sắp mệt lả, đột nhiên trước mát Tiêu Chấn Long tối sầm, ngã về phía sau, may mắn Dương Tuấn Phương ở sau lưng kịp thời đỡ lấy Tiêu Chấn Long.
Một hồi lảu sau Tiêu Chấn Long mới tỉnh táo hơn đôi chút, ra lệnh nói: “Lập tức tìm cho tôi một chiếc trực thăng, đồng thời liên lạc với bệnh viện Trung Sơn ở Đài Bắc.”
“Vâng! Đại ca!” Dương Tuấn Phương đáp.
Ngay đúng vào lúc này, các anh em ở trên hành lang hô lên: “Chú Lục! Chú Lục quay trở lại rồi!”
Nghe thấy tin chú Lục đã trờ lại, Tiêu Chấn Long lập tức cảm thấy trong lòng thư giãn hơn một chút, giống như người chết đuối đột nhiên bắt được một cây rơm rạ cứu mạng vậy.
Tiêu Chấn Long đấy mọi người ra, lập tức tiến lên đón chú Lục mặc kệ đường xá mệt nhọc chạy về, vội vàng đưa hai tay ra nắm lấy tay của chú Lục, trừng lớn cặp mắt đỏ ngầu nhìn chú
Lục nghẹn ngào nói: “Chú Lục, Vương Quang Khải anh ấy…’
Mới nói được nửa câu, Tiêu Chấn Long lại không thể nói tiếp phần phía sau nữa, nước mắt một lần nữa không tự chủ được chảy xuống.

Chú Lục khẽ gật đầu rồi vổ nhẹ một cái lên trên bả vai của Tiêu Chấn Long, không nói câu nào.

Nhưng khi nhìn thấy tình cảnh này, chú Lục cũng biết tình hình đã rất nghiêm trọng rồi, không quan tâm đến việc mình vừa đi một quãng đường dài mệt mỏi, lập tức kéo bác sĩ điều trị chính đến hỏi về tình huống của Vương Quang Khải ở bên trong phòng phẫu thuật.

Bác sĩ điều trị chính kia hoàn toàn không biết rốt cuộc người đàn ông trung niên vừa mới từ bên ngoài xông vào này đang muốn làm cái gì, nhưng mà mổi một vấn đề mà chú Lục hỏi lại đều vừa vặn chính là những vấn đề mấu chốt nhất mà Vương Quang Khải ở trong phòng phẫu thuật đang phải đối mặt lúc này, thậm chí khi thảo luận sâu hơn với chú Lục về một vài phương pháp điều trị đối với tình huống tương tự, người làm bác sĩ điều trị chính như ông ta cũng chưa từng nghe qua những phương pháp này.


Sau khi nghe bác sĩ điều trị chính nói sơ qua về tình trạng của Vương Quang Khải, chú Lục quả quyết nói: “Lập tức chuần bị đồng phục phẫu thuật cho tôi, cuộc phẫu thuật sẽ tiếp tục tiến hành, bắt đầu từ bây giờ tôi là bác sĩ điều trị chính của bệnh nhân, còn ông làm người trợ giúp cho tôi.

Có hiếu không?” Chú Lục dùng ngón tay chỉ vào bác sĩ điều trị chính vừa mới tóm tẳt lại tình trạng bệnh nhân vừa rồi.
“Cái gì? Ông dựa vào đâu?” Bác sĩ điều trị chính nâng cao tông giọng lẽn nói.

õng ta không tin người đàn ông trung niên nhìn qua chỉ thấy quá đỗi bình thường này biết gì về y học, vừa mới ở đâu tới mà đã dám cướp mất vị trí bác sĩ điều trị chính của ỏng ta, còn giáng cấp ỏng ta xuống làm trợ lý.
“Dựa vào việc tôi giỏi hơn ông!” Chú Lục nghiêm nghị nói: “Còn
dài dòng cái gì?” Chú Lục mở trừng hai mẳt, không giận mà tự có uy nghiêm, thằn kinh của bác sĩ điều trị chính kia đột nhiên căng lẽn, cuối cùng cũng gật đầu thuận theo.
Sau khi mặc xong bộ đồng phục phẫu thuật, chú Lục quay đầu lại an ủi Tiêu Chấn Long: “Yên tâm!”
Tiêu Chấn Long khẽ gật nhẹ đầu với chú Lục, sau đó đưa mắt nhìn theo đoàn người của chú Lục đi vào bên trong phòng phẫu thuật một lần nữa.
“Cậu Tiêu, người này có được không?” Tống Thanh Tùng dùng giọng điệu nghỉ ngờ hỏi.
“Nếu như ông ấy còn không được, tin chắc rằng toàn bộ Đài Loan này cũng không còn một bác sĩ nào được nữa.” Tiêu Chấn Long lấm bấm nói, nói xong thì lập tức đặt mông ngồi xuống hàng ghế dài ởtrên hành lang bệnh viện, nhắm hai mắt lại.
“Ồ?” Nghe được những lời này của Tiêu Chấn Long, Tống Thanh Tùng lại lần nữa tiến hành đánh giá đối với thực lực của Tiêu Chấn Long, bởi vì ông ta biết rằng cho tới bây giờ, Tiêu Chấn Long chưa bao giờ nói láo, nhất là chuyện có liên quan đến sống chết của anh em mình.
Bây giờ Tiêu Chấn Long cũng coi như là đã từ bỏ việc đến Đài Bắc đế tiếp tục chữa trị cho Vương Quang Khải đã gửi gắm hết toàn bộ hy vọng lên trên người chú Lục, anh tin tưởng chú Lục sẽ mang đến niềm vui bất ngờ cho mình, sẽ mang đến vận may cho Vương Quang Khải.
Sau khi cánh cửa phòng phẫu thuật được đóng kín lại một lần nữa, trong hành lang tiếp tục rơi vào không gian yên tĩnh, ai
cũng không ngờ tới được, toàn bộ hành lang lúc này có đến hơn trăm người, thế nhưng một tiếng động nhỏ cũng không có, thứ duy nhất có thế nghe thấy được chính là tiếng tim đập không ngừng vì lo cho an nguy của Vương Quang Khải…
Kim đồng hồ không ngừng tích tắc tích tắc chạy đi, từ sau khi chú Lục tiến vào phòng phẫu thuật đến giờ đã hơn ba giờ đồng hồ trôi qua, Tiêu Chấn Long ngồi trên băng ghế dài bên ngoài hành lang, hai tay khoanh ở trước ngực nhắm mắt nghỉ ngơi, y tá cũng đã tiến hành sơ cứu đơn giản và băng bó vết thương cho anh từ lâu, vốn dĩTiêu Chấn Long cũng nên lập tức tiếp nhận phẫu thuật đế điều trị vết thương, nhưng Tiêu Chấn Long lại cố chấp muốn đợi đến khi cuộc phẫu thuật của Vương Quang Khải được tiến hành xong rồi anh mới chữa trị, tất cả mọi người đều không thế xoay chuyến được anh, cuối cùng đành phải thuận theo anh.

Bởi vì Lưu Minh Nghĩa bị thương nghiêm trọng hơn so với Tiêu Chấn Long, cho nên đã tiếp nhặn việc điều trị của bệnh viện, tạm thời vần chưa có gì nguy hiếm, hiện tại người duy nhất khiến cho nhóm người Tiêu Chấn Long phải lo lắng chỉ có một mình Vương Quang Khải.

Tiêu Chấn Long biết nếu như không có Vương Quang Khải, mấy người bọn anh có thế đã chết từ lâu rồi, một quả tên lửa kia cũng đủ đế khiến cho cả ba người bọn họ đi gặp Diêm vương.
Vừa đảo mắt đã sáu bảy tiếng trôi qua, Tiêu Chấn Long đã một ngày một đêm không có chợp mắt, không uống một giọt nước, cũng không ăn lấy một hạt cơm, lúc này trên mặt anh đã tràn đầy vẻ tiều tụy và bất lực, anh không ngừng dùng hai tay đấm bóp huyệt Thái dương đế duy trì sự tỉnh táo của chính mình.

Càng vào những thời điếm mấu chốt như thế này, càng cần phải kiên trì đến cùng.

Nhất định phải kiên trì, Tiêu Chấn Long không ngừng tự nhủ trong lòng, anh cũng hy vọng Vương Quang Khải cũng có thế tiếp tục kiên trì, để lại nhìn thấy mặt trời ngày mai mọc lên như thường lệ.
Khi cây kim giờ chỉ thẳng vào con số mười hai, cánh cửa màu bạc trắng của phòng phẫu thuật lần nữa bị đấy mở ra.
Nghe thấy tiếng cửa bị người đẩy ra, Tiêu Chấn Long lập tức đứng dậy khỏi băng ghế, bởi vì đứng lên quá vội vàng, đột nhiên Tiêu Chấn Long cảm thấy đầu hơi choáng váng.

Hỏa Phượng lập tức đỡ lấy Tiêu Chấn Long, Tiêu Chấn Long áy náy cười một tiếng: “Tôi không sao!”
Người đầu tiên đi ra khỏi phòng phẫu thuật là chú Lục đầu đầy mồ hôi, chú Lục đi tới bên cạnh Tiêu Chấn Long, tháo khấu trang trên mặt xuống, thả lỏng thở dài một hơi rồi gật đầu với Tiêu Chấn Long nói: “Vương Quang Khải không sao rồi!”
Bởi vì hành lang rất yên tĩnh, khi sau khi nghe được tin tức này, hơn một trăm người ở trong hành lang đều đồng thời cất lên tiếng hoan hô vang dội.

Trên khuôn mặt gần như không còn màu máu kia của Tiêu Chấn Long cuối cùng cũng hiện lẽn dáng vẻ tươi cười đã lâu không thấy, Tiêu Chấn Long vui mừng giang hai cánh tay ra, dùng sức ôm lấy chú Lục một cái, nói: “Cảm ơn chú Lục!”
Chú Lục cũng dùng sức vỗ một cái lên trên lưng của Tiêu Chấn Long, nói: “Đại ca, quá lời rồi.”

Bình Luận (0)
Comment