Nhà Lao Chi Vương

Chương 134


Tổng Thanh Tùng giơ ly rượu đỏ trên tay lên, khẽ ra hiệu với Tiêu Chấn Long! “Nhất định! Dùng tiền của người thì phải giúp người làm việc mà!” Nói xong, Tiêu Chấn Long và Tống Thanh Tùng cùng uống cạn ly rượu đỏ trong tay.
Quá trình khởi đầu của Tập đoàn Nam Thiên diễn ra rất suôn sẻ, mọi thứ đang từng bước được tiến hành, do giai đoạn đầu chuấn bị rất suôn sẻ nên các công việc trong tập đoàn cũng được tiến hành rất suôn sẻ.

Các khách sạn, nhà hàng, khu giải trí, vật liệu và các ngành khác nhau thuộc Thiên Tân Võng Lạc, Tập đoàn Nam Thiên đang tiến hành kinh doanh trong các lĩnh vực tương ứng, đặc biệt là logistics Nam Thiên.

Với sự hợp tác của Lưu Minh Nghĩa và hai anh em Nam Bắc, các hoạt động bều cử của Đảng Dân chủ Tiến bộ phát triển nhanh như diều gặp gió.
Tiêu Chấn Long đang ngồi trong văn phòng căn cứ logistics Nam Thiên, nghe Lưu Minh Nghĩa lần lượt nói về các tin tức xây dựng tập đoàn, mỉm cười gật đầu, vô cùng vui mừng vì khởi đầu của tập đoàn rất thuận lợi.

Tệp đoàn đã đi vào hoạt động, điều đó có nghĩa là mỗi ngày đều sẽ tạo ra lợi nhuận, tạo ra lợi nhuận đồng nghĩa với việc có thế kiếm được tiền.

Mặc dù quy mô của tập đoàn vần còn yếu so với các nhóm doanh nghiệp có quy mô lớn khác ở Đài Loan, nhưng đây mới chỉ là bước khởi đầu, tương lai tập đoàn sẽ còn phát triển hơn nữa.
Tóm lại, Tiêu Chấn Long vô cùng tin tưởng vào sự phát triến trong tương lai của tập đoàn nam Thiên: “Đi thôi! Chúng ta đi xuống dưới!” Tiêu Chấn Long phất tay, dẫn một đám anh em hùng dũng đi tới quảng trường của căn cứ, bên kia của căn cứ là hàng trăm gara ô tô lớn nhỏ.

“Minh Nghĩa, để các anh em lái tất cả những chiếc xe tốt ra cho tôi!” Tiêu Chấn Long ra lệnh.
“Vâng!” Lưu Minh Nghĩa cầm điện thoại gọi đến trung tâm điều khiến phương tiện của căn cứ, yêu cằu bọn họ cử người lái tất cả những chiếc xe tốt dùng trong kinh doanh cho thuê của tập đoàn đến quảng trường của căn cứ.
Vài phút sau, hàng trăm cánh cửa gara màu trắng tuyết gần như mở ra cùng một lúc, những chiếc xe hơi hạng sang cao cấp không ngừng được lái ra khỏi gara; có đủ các loại xe con, xe thế thao, nên có đều có với nhiều màu sắc khác nhau, tất cả đều là những phong cách xe được ưa chuộng nhất trên thế giới trong năm nay.
Mấy trăm chiếc xe hơi ngầu với nhiều kiểu dáng khác nhau lần lượt được lái ra khỏi ga ra, xếp thẳng hàng trước mặt đám người Tiêu Chấn Long, xếp được hơn mười hàng, mồi hàng có hơn mười chiếc xe.


Hàng trăm chiếc xe dừng đỗ xong xuôi, giống như những binh lính trên trận địa đang chờ tướng quân duyệt binh, tất cả đều trông rất oai phong lẫm liệt.
Tiêu Chấn Long quay đầu, hét vào mặt các anh em đứng phía sau: “Mọi người đều đi chọn một chiếc xe cho mình đi, đây là món quà đầu tiên của tập đoàn dành cho các anh!” Mười mấy người nghe xong lời của Tiêu Chấn Long, nhất thời chưa kịp phản ứng, quay qua nhìn nhau: “Tôi phải nói cho các anh biết, còn chần chừ nữa là xe tốt sẽ bị người khác lấy mất!” Tiêu Chấn Long cười nói.
Lúc này, các anh em mới kêu lên một tiếng hoan hỏ, ai nấy chạy tới đoàn xe phía trước đế giành lấy kiểu xe mình thích, nếu có Vương Quang Khải ở đó, anh ấy nhất định sẽ là người xông lên đầu tiên, nhưng bây giờ Vương Quang Khải chỉ có thế đợi vết thương lành lại rồi mới tính đến chuyện này.

Nhưng, Tiêu Chấn Long lại nghĩ, Vương Quang Khải khỏng cần xe gì nữa, anh ấy là tài xế chuyên nghiệp của anh.

Anh ngồi xe gì thì
anh ấy sẽ lái xe đó.

Nghĩ đến đây, Tiêu Chấn Long liền trở nên yên tâm.
Có một chiếc Ferrari màu đỏ như máu, tỏa ra ánh sáng chói mắt dưới ánh mặt trời, giống như ngọn lửa thiêu đốt, mọi người nhìn thấy chiếc xe, ánh mắt đều sáng lên, Dương Tuấn Phương là người đầu tiên chạy tới phía trước chiếc xe đó, vươn tay định mở cửa.

“Bốp!” Một đôi tay ngọc tròn vo như củ hành tây đè cửa chiếc xe Ferrari màu đỏ lại, Dương Tuấn Phương ngẩng đầu, thì ra là Hỏa Phượng.
“Của tôi!” Hỏa Phượng dùng giọng điệu không thế bác bỏ nói chuyện.
Dương Tuấn Phương vừa thấy vậy, vội vàng cười lấy lòng nói: “Ồ! Tôi định lái xe ra cho cô thôi! Ha ha”
Nói xong, cuối cùng Dương Tuấn Phương cũng miên cưỡng liếc nhìn chiếc Ferrari màu đỏ rồi tức giận bỏ đi, tìm một chiếc xe khác.

Thấy dáng vẻ lúng túng của Dương Tuấn Phương,

Hỏa Phượng cười nhẹ, mở cửa chiếc Ferrari ngồi vào.
Tất cả anh em nhìn thấy cảnh này đều bật cười, trong lòng thầm nói, tranh xe nào không tranh, cứ phải đi tranh xe Ferrari.
Tranh xe Ferrari cũng được, nhưng đừng tranh cái màu đỏ chứ! Tên họ Dương già rồi mà còn ngốc.
Chú Lục chọn một chiếc xe Mercedes-Benz màu đen, thân xe thon dài, trông rất nổi bật, vững chắc và tinh tế, rất phù hợp với thân phận giám đốc bệnh viện Nam Thiên của chú Lục.
Phiêu Tuyết chọn một chiếc Citroen Cabriolet màu trắng bạc.
Thấy mọi người đã chọn được mẫu xe mà mình yêu thích, Tiêu Chấn Long mỉm cười, có điều anh thấy trong sổ những người này chỉ có hai người là Lý Thế Vinh và lão Băng đứng yên, biếu cảm nghiêm nghị, nhưthể những chuyện này không liên quan gì đến họ: “Hai người không chọn xe à?” Tiêu Chấn Long hỏi.
Lý Thế Vinh lắc đằu.

Lão Bảng nói: “ở đây không có mẫu xe mà tôi thích!” Tiêu Chấn Long rất thích tính cách thẳng thắn của Lão Băng.
“Anh thích kiểu xe nào?” Tiêu Chấn Long hỏi.
“Hummer”.
“Ồ?” Tiêu Chấn Long biết rằng đó là một mẫu xe thường được sử dụng trong quân đội, có khả năng vượt địa hình xuất sắc.

Đồng thời, Tiêu Chấn Long cũng nhận thấy rằng khi Lý Thế Vinh nghe Lão Băng nói xe Hummer, mắt anh ấy sáng lên.

Không phải Lý Thế Vinh cũng thích loại xe này đó chứ? Tiêu Chấn Long suy đoán.
Tiêu Chấn Long giơ tay gọi Lưu Minh Nghĩa qua nói: “Liên hệ với đại lý xe hơi địa phương, xem xem chỗ họ có xe địa hình Hummer không, có thì đặt hai chiếc, bảo họ giao qua đây luôn.”

“Vảng!” Nói xong, Lưu Minh Nghĩa lập tức gọi điện cho các đại lý xe hơi lớn ở Đài Nam đế liên hệ đặt xe.
“Đại ca, các đại lý xe hơi ở Đài Nam nói rằng loại xe này có giá
rất đât, thường chỉ bán trong các đại lý xe hơi lớn ở Đài Bắc.”
“Nhưng bọn họ có thế liên hệ với đại lý ô tô Đài Bắc để đặt hàng.” Lưu Minh Nghĩa trả lời.
“Ồ, như vậy sao! Được, không sao, bảo bọn họ làm như vậy luôn đi.” Tiêu Chấn Long nói.
“Vâng, tôi sẽ bảo họ làm ngay!” Lưu Minh Nghĩa nói.
Đối với các đại lý xe hơi lớn ở Đài Nam, Tập đoàn Nam Thiên là khách hàng lớn của họ, những chiếc xe mà tập đoàn Nam Thiên mua đều có giá trên mười triệu tệ, vì vậy bọn họ đều cố gắng hết sức đế đáp ứng nhu cầu của Tập đoàn Nam Thiên.
“Hai người cứ đợi vài ngày đi, Lý Thế Vinh, tôi thấy anh cũng khá thích xe Hummers, nên đã đặt cho hai người mỗi người một chiếc rồi.” Tiêu Chấn Long cười ha ha, nói.
Lý Thế Vinh gật đầu cười nhẹ, coi như đã cảm ơn Tiêu Chấn Long.

Tiêu Chấn Long không đế ý đến biếu hiện thờ ơ của Lý Thế Vinh, đã là anh em thì không cần phải quá khách sáo, nụ cười này là đủ rồi.
Còn về Lão Băng, Tiêu Chấn Long nói được làm đc, tính cách dám làm dám nhận của anh càng khiến anh ta càng cảm phục.
Nhìn thấy tất cả mọi người ngoại trừ Lý Thế Vinh và lão Băng đều đã chọn được chiếc xe yêu thích của mình, Tiêu Chấn Long bật cười ha ha, vẫy vẫy tay rồi lớn tiếng nói: “Đi! Chúng ta lái xe mới đi hóng gió!”
Quét sạch dư âm của quá khứ, Tiêu Chấn Long dẫn theo các anh em lái xe mới ra khỏi cổng căn cứ logistics logistỉcs Nam Thiên, đi về phía con đường rộng lớn bên ngoài Đài Nam.
Cả đường chạy như điên, cả đường ca hát vui vẻ, ở vùng ngoại ô Đài Nam những chiếc siêu xe thể thao xa xỉ mới tinh đạp ga chạy như bay trên đường cái rộng lớn, bởi vì đường cái ở ngoại ô ít người xe qua lại, cho nên từng chiếc người chạy ta đuối theo, sau đó lại biến đường cái thành bãi đua xe F1.

Hơn mười chiếc xe con lao nhanh như tia chớp không ngừng vượt qua xe phía trước, thu hút không ít ánh mắt tài xế, có người hâm mộ, có người nói lời cay cú.

Nhưng mà cũng may tốc độ xe rất nhanh, người đang lái xe không nghe được, nếu như trong bọn họ có vị nào nghe được có người dám mắng mình, thì người tài xế dám mắng chửi kia chắc là rất thảm.
Tiêu Chấn Long và mọi người một đường ung dung trên địa bàn Đài Nam của mình, tung hoành ngang dọc, cảm xúc đè nén đã lâu hỏm nay có thể giải phóng ra tất cả.
Bóng đêm buông xuống, tiếng rao hàng của người bán hàng ở trẽn phổ Đài Nam thỉnh thoảng lại truyền vào lỗ tai Tiêu Chấn Long, đèn neon đỏ rực trên đường phố khiến đường phố Đài Nam vô cùng sổng động, Tiêu Chấn Long đã điên với các anh em của mình đủ rồi bảy giờ một thản một mình lái xe vào đường phố Đài Nam, đi hưởng thụ thời gian rảnh rỗi khó có được.


Tiêu Chấn Long mặc một bộ quần áo màu thắng thoải mái, đôi giày kiếu dáng đơn giản.
Ban đầu Tiêu Chấn Long không đem theo kính mắt, nhưng hỏm nay bỗng nhiên Tiêu Chấn Long nối hứng mua một cái kính thường ở cửa hàng mắt kính bên đường, tròng kính mỏng viền vàng làm giảm phần nào khí chất hung ác và cảm giác kiêu ngạo trên người Tiêu Chấn Long, khiến cho người ta nhìn thấy còn tưởng chàng trai hàng xóm, nhã nhặn dề gần.
Vào lúc đó, Tiêu Chấn Long mới cảm thấy bản thân đã trở về làm một người bình thường, mình thật bình thường trong sự
nhộn nhịp của đám đông, cảm giác đã lâu không thấy này không hiếu sao khiến Tiêu Chấn Long cảm thấy xúc động.

Ai có thể nghĩ đến một chàng trai giống như sinh viên đó lại là một nhân vật hắc đạo lật tay thành mây, trở tay thành mưa đâu? Ai có thế ngờ rằng người trẻ tuối này chính là người một tay thúc đầy dân bầu cử Đảng từ đó gián tiếp quyết định chính trị, kinh tế, cuộc sống của người dân trong đảo Đài Loan chứ?
Hường thụ yẽn bình trong chốc lát, trẽn gương mặt Tiêu Chấn Long xuất hiện nụ cười và cảm giác yên bình đã biến mất từ lâu khi Hương Di Lan chết.

Mình muốn cuộc sổng như thế nào? Tiêu Chấn Long lại tự hỏi lòng mình một lần nữa.

Nếu như được nói, anh thà rằng lựa chọn không bước vào con đường xã hội đen này, anh cũng sẽ nói suy nghĩ này cho người nối nghiệp trẻ tuối hoặc nói cho người trạc tuối anh.

Chính bản thân đã tự trải nghiệm con đường này khiến Tiêu Chấn Long cảm nhận được cuộc sống tàn khốc của hắc đạo, cảm giác giãy dụa trên con đường tử vong không chỉ khiến Tiêu Chấn Long mất đi cuộc sống anh nẽn có, cũng đã làm anh mất đi người mà anh yêu quý, những người này bao gồm cả ba mẹ của mình, cũng có cả Hương Di Lan, còn có bạn bè của mình.

Lưu lạc ở Đài Loan, cũng lưu lạc ở hắc đạo.

Sự chém giết tàn nhẫn ở hắc đạo có đôi khi khiến Tiêu Chấn Long cảm thấy không đành lòng, bởi vì bản chất của Tiêu Chấn Long vốn dĩ không phải một người thích giết chóc, chỉ là bởi vì nhiều khi kẻ địch dùng cách anh ghét nhất đi kích thích thần kinh nhạy cảm của anh, vì vậy gợi ra sự thờ ơ đối với cái chết trong sâu thẳm bản chất con người.
Nói đến cùng, người cũng là một loại động vật, chẳng qua lấy một cái tên đẹp là động vật cao cấp..

Bình Luận (0)
Comment