Nhà Lao Chi Vương

Chương 137


Phiêu Tuyết lễ phép mỉm cười đứng sang một bên.

Tiêu Chấn Long khoác áo gió lên người, dựa vào chiếc xe Lincoln của mình, từ từ tháo cặp kính vừa mua xuống, nhìn người đàn ông vốn đang đứng sững như trời trồng, chỉ tay về phía hàng trăm chiếc xe phía sau và nói: “Các anh trai à, cứ từ từ chọn nhé.”
Gió thu se lạnh đôi lúc thối qua mái tóc buông rũ của Tiêu Chấn Long, vạt áo bay múa trong gió khiến bề ngoài của Tiêu Chấn Long càng thêm phóng khoáng, đôi mắt đen láy sáng lấp lánh như những vì sao trên bầu trời đêm.

Tiêu Chấn Long đứng ở chính giữa tựa như trăng sáng được muôn ngàn ngôi sao ôm quanh, nụ cười lạnh nhạt nơi khóe miệng khiến cho cả người Tiêu Chấn Long lúc này tràn ngập hơi thở hắc ám bí ẩn và khí chất quyến rũ độc nhất vô nhị.

Anh giống hệt A Tu La của Hy Lạp cố đại, khoảnh khắc trước khi giết người cũng sẽ cho kẻ thù nhìn thấy khía cạnh mê đẳm nhất của bản thản.
Cái trán của gã đàn ông cầm đầu thỉnh thoảng lại tuôn ra mồ hôi lạnh toát, không chỉ bởi vì trong lòng hoảng sợ, mà còn vì cảm giác ngột ngạt mà thanh niên đối diện và những người phía sau mang lại: “Người này là ai? Tại sao từ trước đến nay tôi chưa từng thấy người này ở Đài Nam?”
“Anh… Cái này… Tôi” Dường như lời nói của gã ta có chút lộn xộn, cảu chữ thốt ra cũng ngắc ngứ không liền mạch.
“Anh có vẻ rất đau khố về chiếc BMW của mình?” Tiêu Chấn Long hỏi.

Gã đàn ông cằm đằu đơ ra như khúc gổ, gật đầu một cái, rồi đột nhiên lại lẳc đầu nguầy nguậy.
Tiêu Chấn Long thản nhiên cười nói: “Đập xe cho tôi!”
Trước khi tên đó kịp phản ứng, gã ta đã thấy hơn một chục người cầm gậy bóng chày xông lên từ phía sau Tiêu Chấn Long đập chiếc BMW của mình.

Âm thanh va đập chát chúa giữa gậy bóng chày và cửa kính ô tô không ngừng lan rộng ra xung quanh, kích thích thần kinh của những người qua đường trong phạm vi đó, thậm chí còn làm đau nhói màng nhĩ của người đàn ông cầm đầu.

Chỉ trong chốc lát một chiếc BMW hoàn toàn mới đã trở thành một đống sắt vụn, đến cả những cửa hàng 4S hàng đầu thế giới cũng không cách gì phục hồi nó trở lại như cũ.

Tiêu Chấn Long phất tay một cái, mười mấy người này lập tức rút lui.
“Anh… các anh … ôi! cảnh sát! cảnh sát!” Lúc này, người đàn ông nhìn thấy hai cảnh sát mặc sắc phục đi qua giữa người qua đường, như thể nhìn thấy phao cứu sinh, gã ta gào lẽn: “Họ đập phá xe tôi, mau bắt họ tới đòn cảnh sát đi!”
Hai cảnh sát bước tới xem xét, nhìn người đàn ông, lại nhìn Tiêu Chấn Long, bất lực nói: “Xin lỗi, chúng ta đã tan làm rồi.”
“Các anh?” Người đàn ông cầm đầu dường như sụp đố, nhưng điều mà gã không thế chấp nhận được nhất là khi hai cảnh sát rời đi, một người trong số họ cất tiếng nói: “Chúng ta đi tuần tra đường Nhị Đạo.”
Không phải đã tan ca rồi, sao còn đi tuần chứ? Điều này cho thấy hai cảnh sát kia không muốn can thiệp vào việc vớ vẩn này, cuối cùng người đàn ỏng cầm đầu cũng hiếu rằng mình đã đụng phải một đối thủ đáng gờm trong giới hắc đạo Đài Nam.
“Anh báo cảnh sát à?” Tiêu Chấn Long cười nói: “Sao không báo đi?” Tiêu Chấn Long nói xong, bước tới đá “bụp” vào bụng
dưới của người đàn ông cầm đầu một cái, gã ta ôm bụng rên rỉ thảm thiết, sau đó khuỵu gối xuống đất, thậm chí cũng chẳng còn thời gian băn khoăn cô bồ bên cạnh sẽ nhìn mình ra sao.

Nhìn thấy đại ca của mình bị đánh ngã, hai tên côn đồ không dám nhúc nhích và cũng chẳng dám hó hé lời nào.
Tiêu Chấn Long chỉ vào người đàn ông đang quỳ trên mặt đất và lớn tiếng nói: “Ban ngày chính phủ là trời, đến ban đêm thì tôi chính là trời, luật lệ trật tự của thế giới ngầm Đài Nam do tôi quy định, tôi chính là trời của xã hội đen Đài Nam.”
“Anh là ai?” Người đàn ông ôm bụng hỏi.
“Tôi họ Tiêu, tên đầy đủ là Tiêu Thiên Long.”

“Cái gì, anh là Tiêu Thiên Long sao?” Sắc mặt gã đàn ông tái đi, trong lòng nghĩ sao bản thân lại xui xẻo gặp phải người này.
“Tuy nhiên, tôi nói lời sẽ giữ lời! Đã tuyên bố đền cho anh một chiếc xe, thì chắc chắn sẽ đền cho anh một chiếc.” Tiêu Chấn Long phất tay, đàn em lập tức dâng ra một chiếc chìa khóa xe.

Tiêu Chấn Long ném chìa khóa xe đến trước mặt người đàn ông và nói: “Chiếc BMW ở phía sau là của anh.

Chúng ta đi!”
Trên con đường lớn ở đầu đường Tam Đạo của Đài Nam, hàng trăm người đi theo sự chỉ đạo của một thanh niên đang thong thả dạo bước, còn có hàng trăm chiếc xe hơi sang trọng chầm chậm lái theo đằng sau, giống như là đang diễn ra triển lãm ô tô nổi tiếng thế giới.
“Anh Tiêu, anh có phải là người của thế giới ngầm không?” Quý Tân ở bẽn cạnh dè dặt hỏi Tiêu Chấn Long.
“Quý Tân, những người chúng tôi không có quyền lựa chọn đường đi cho mình, nhưng cậu thì có thế.” Nói xong, Tiêu Chấn Long khoác lẽn mình chiếc áo gió, giang hai tay và ngửa mặt lên trời: “ở Đài Nam, địa bàn của tôi do tôi thống lĩnh!”
“Thống lĩnh!”
“Thống lĩnh!”
Những người anh em đi sau đều giơ nắm đấm hướng thẳng lên bầu trời đêm đen kịt và u ám, tiếng gầm rú của hàng trăm người thi thoảng vang vọng khắp thành phố Đài Nam.

Giọng điệu thế hiện niềm tin cố chấp và sự bền bỉ theo đuối, mặc dù sự theo đuối này và lý tưởng này đều bị khắc chặt trên nền tảng tổ chức hắc đạo.

Gã đàn ông nửa quỳ trên mặt đất lau vết máu nơi khóe miệng, đứng lên tát “bốp, bốp” vào hai tên đàn em mồi người một cái.

Cả hai đưa tay chạm vào khuôn mặt sưng đỏ, không ai dám hé răng lấy nửa lời.
“Tiêu Thiên Long! Chuyện này chúng ta chưa tính xong đâu.” Nói xong, người đàn ông cầm đàu căm hận nói.
“Cậu chủ! Cậu chủ xem …” Một người trong số họ bạo dạn lên tiếng hỏi.
“Hãy đợi đấy! Hừ! Chúng ta đi!” Nói xong, bốn người bước tới chiếc BMW màu đen Tiêu Chấn Long đưa đến, ngồi vào trong, đặt tay vào vô lăng và khởi động xe, chiếc xe nhanh chóng lao đi vun vút.
Người qua đường thấy chiếc BMW đen dần mất hút thì bẳt đầu tản ra.

Đột nhiên phía xa có tiếng phanh gấp, sau đó là vài tiếng chửi bới vang lên: “Con mẹ nó, xe hết xăng à?”
“Tiêu Thiên Long, thằng chó khốn kiếp này…”

Bình Luận (0)
Comment