Nhà Lao Chi Vương

Chương 158


Chú Lục nghiêm mặt, điều này càng khiến nổi bất an trong lòng Tiêu Chấn Long thêm sâu hơn, chú Lục nói: “Mới nãy các chỉ số sinh lý của Lão Băng xuất hiện bất thường, xem ra thuốc của bệnh viện không thế chống chọi được bao lâu nữa, dù sao thì thuổc cũng không thể thay thế máu được.

Bây giờ cần gấp máu thuộc nhóm hr, bằng không dựa theo tình trạng cơ thế hiện nay của Lão Băng e rằng không cầm cự nối đến sáng hỏm sau.”
Tiêu Chấn Long và Lưu Minh Nghĩa nghe chú Lục nói như vậy thì lông mày sẳp dính lại một chỗ, hai người đều cảm thấy nỗi lo trong tim mình giống như một nồi nước nóng sắp sôi vậy, hơi nóng bốc lèn nghi ngút, dù có cố gắng giải phóng luồng khí nóng ấy đi, nhưng vẫn cứ không làm được.
“Đúng rồi, việc tìm người có nhóm máu hr làm đến đâu rồi?” Chú Lục hỏi.
“Đến bây glờ chỉ mới tìm được một người, đã cử người đi đón rồi.” Lưu Minh Nghĩa trả lời.
Bệnh tình của Lão Băng chuyến biển xấu khiến cho mọi người ở đây đều cảm nhận được sự gấp rút của thời gian.

Cảm giác e sợ trước những điều không biết trên con đường phía trước khiến mọi người đều đây đều mang trong lòng một nổi bất an.
Thế nhưng loại bất an này không bao lâu sau sẽ bị một hồi chuông điện thoại dồn dập đánh tan.

“Alo!”
“Nói đi, chuyện gì?”
Tiêu Chấn Long nhìn Lưu Minh Nghĩa đang trả lời điện thoại bên cạnh, chỉ thấy đầu mi nhíu chặt của cậu ta dần dần thả lỏng, Tiêu Chấn Long biết đây nhất định là có tin tốt truyền đến rồi.
Quả nhiên, Lưu Minh Nghĩa quăng điện thoại đi, hưng phấn xông đến nói với mọi người: “Lại tìm thấy hai người có nhóm máu RH, hơn nữa một người trong đó các Cao Hùng không xa.”
“Quá tốt rồi!” Tiêu Chấn Long phấn khởi hô lớn.
Nghe Lưu Minh Nghĩa nói thế, tất cả những người trong hành lang đều vỡ oà trong tiếng hoan hô nhiệt liệt, khắp cả hành lang đều tràn ngập tình anh em sâu đậm…
Từ một hành lang nào đó trong bệnh viện Cao Hùng thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng reo hò, những tiếng reo hò này khiến cho đêm cuối thu ở Cao Hùng trở nên náo nhiệt lạ thường, đến cả không khí dường như cũng tràn ngập niềm vui nhàn nhạt.
Thế nhưng, niềm vui này lan truyền đến mọi người, lại bỏ sót hai người, một là Hoả Phượng, hai là Phiêu Tuyết.
Bởi vì Hoả Phượng và Phiêu Tuyết cùng với chín thành viên của tố chức Ảnh đang tiến hành một chuyện bí mật ở một góc khuất không ai biết trong Cao Hùng, chuyện này thậm chỉ đến Tiêu Chấn Long cũng không biết.
Đây là một căn biệt thự gần ngoại ô Cao Hùng, từng là một trong những nơi hai người Hoả Phượng và Phiêu Tuyết huấn luyện tố chức Ảnh.

Ánh đèn lúc tỏ lúc mờ, bức tường cũ nát còn có sàn gổ toàn vết máu loang lố kia, tất cả đều tạo cho người ta một loại cảm giác áp lực mạnh mẽ trên tâm lý.

ở một đầu khác của ánh sáng ảm đạm, một người trẻ tuối đang run lẩy bẩy trốn vào trong góc, trên người người trẻ tuổi nọ sớm đã rách nát, hơn nữa cả người đều tản ra một mùi hỏi kinh tởm khiến người khác buồn nôn.
Trong ánh mẳt nhìn đăm đăm về trước toát lẽn một nỗi sợ của con người đối với vận mệnh chưa biết, dường như cậu ta vẫn đang nhớ lại cảnh tượng mình cùng ba cái xác nằm chung trong một chiếc xe rác chật hẹp không tới hai mét vuông lại còn toàn mùi hôi hám.

Đôi mắt đẫm máu của bạn mình, xương trắng trần trụi, càng đáng sợ hơn là cậu ta không có quyền lựa chọn, vì ở trong không gian nhỏ hẹp đó, ba cái xác cùng cậu ta gần như sắp tan thành một thế, cảnh tượng ấy có lẽ cả đời này cậu ta cũng khỏng muốn trải qua một lần nữa, không! Là nhất định không thể.

Cậu ta liếc mắt nhìn chiếc xe rác cách đó không xa với vẻ mặt nghĩ lại mà rùng mình, tựa như đó chẳng

phải là xe chở rác nữa, mà là một chiếc “xe chở xác” chuyên chở xác, chỉ là không ai biết được bên trong chiếc “xe chở xác” này vần còn một người sống.
Người này chính là anh Trứng Cá của bang Hoa Thanh bị “Ăn Mày” trong tố chức Ánh bắt về, chỉ là đám người Hoả Phượng không hề biết chính vì tên này mà khiến cho Lão Băng phải chịu khố trong đêm hôm đó, cũng không rõ rốt cuộc tên này có địa vị gì trong bang Hoa Thanh, nhưng có một điểm lại rất rõ ràng, tên này biết nơi ấn nấp của bang Hoa Thanh.
Nhiệm vụ tiếp theo chính là làm cho cậu ta ngoan ngoãn nói ra nơi ấn nấp của bang Hoa Thanh.
ở nơi đối diện cách cậu ta không xa, Hoả Phượng với dáng người mềm mại ngồi vẳt chân ngay ngắn, mái tóc buông xõa tự nhiên như thác nước rũ xuống bên vai, đôi môi anh đào mê người lộ ra một nụ cười mỉm như có như không, khiến Hoả Phượng lúc bây giờ tràn ngập phong tình.

Nhưng đối với anh Trứng Cá mà nói, ý đồ đằng sau nụ cười này đã quá rõ ràng, trong tình cảnh người là đao thớt, ta là cá thịt trước mát này, bắt buộc cậu ta phải nói, bằng không chờ đợi cậu ta chỉ có một kết cục, đó chính là chết.
Chín người tố chức Ảnh và Phiêu Tuyết chia ra đứng sau Hoả Phượng, chín người tổ chức Ảnh lúc này đều bỏ đi ngụy trang ban ngày, trên người mặc bộ đồ đen bó sát, hai tay đeo găng tay cao cao su màu đen, nắm chặt nắm đấm, đôi mắt nhìn chăm chú vào tù binh phía trước, anh Trứng Cá của bang Hoa Thanh.
“Rốt cuộc các người là ai, vì sao lại bẳt tôi, còn giết anh em của tôi nữa?” Anh Trứng Cá cổ lấy can đảm mà hỏi.
Nhìn mười một người trước mặt, anh Trứng Cá cảm nhận được cảm giác áp bức đang ập đến từng trận, tựa như bọn họ không cần động tay, chỉ dựa vào cảm giác áp bức vô tận này là đã có thể ép anh ta đi vào khuôn khố rồi.

Nhất là người phụ nữ trẻ ở giữa kia, khuôn mặt như thiên sứ, nhưng trong mắt lại thỉnh thoảng loé lên ánh sáng lạnh lẽo khiến người ta kinh hồn bạt vía.

Đến lúc này anh Trứng Cá của bang Hoa Thanh vẫn chưa biết là rốt cuộc mình bị bang phái nào bắt về, nhưng trong lòng cậu ta vẫn luôn có sự dự cảm không tốt, đám người trước mặt này dường như là đặc biệt vì cậu ta mà tới, không!

Là vì bang Hoa Thanh mà tới.

Vào lúc này, người duy nhất bức thiết muốn biết nơi ở của bang Hoa Thanh thì chỉ có người của công ty Nam Thiên.
Chẳng lẽ bọn họ là người của Nam Thiên? Anh Trứng Cá bất chợt thấy da đầu mình tê rân lên, trái tim nhảy lên như sắp lọt ra ngoài.
Hoả Phượng không nói chuyện, mười một người sau lưng cô ấy cũng không nói năng gì.
“Rốt cuộc các người là ai? Đây là đâu?”
“Các người bắt tôi đến cùng là muốn làm gì?”
Một chuỗi câu hỏi, Hoả Phượng và tố chức Ánh sau lưng cô ấy đều khồng trả lời, thậm chí đến tư thế đứng cũng không thay đối chút nào, Hoả Phượng vẫn đùa nghịch với lọn tóc trong tay như cũ, thỉnh thoảng lại nhìn sang người đang trong cơn
cuồng loạn dưới đất kia..

Bình Luận (0)
Comment