Nhà Lao Chi Vương

Chương 179


“Tiêu Lệ Ngọc, anh gọt cho em quả táo nhé, có được không?” Tiêu Chấn Long nhìn Tiêu Lệ Ngọc vừa bình phục được một chút trên giường bệnh, âu yếm hỏi.
Tiêu Lệ Ngọc nhìn người anh lớn tràn đầy khí khái anh hùng trước mặt này, vui vẻ nở nụ cười: “Vâng ạ!” một tiếng, xem như đồng ý.

Tiêu Chấn Long yêu thương sờ tóc của Tiêu Lệ Ngọc, cầm một trái táo lên vừa gọt vừa trò chuyện với Tiêu Lệ Ngọc.
‘Tiêu Lệ Ngọc, lần này anh thật sự rất cảm ơn em!” Tiêu Chấn Long đưa quả táo vừa gọt xong cho Tiêu Lệ Ngọc, nhìn đôi mắt to tròn đẹp đẽ của Tiêu Lệ Ngọc nói ra lời từ tận đáy lòng.
Tiêu Lệ Ngọc nhận lấy quả táo, cấn thận nhìn hồi lâu, nhắm mắt đưa lên mũi khẽ ngửi thử, không kìm lòng nối thốt lên: “Từ bé đến lớn đây là lần đầu tiẽn em được ăn táo đó, hơn nữa còn là anh của em tự tay gọt, em thật sự rất trân trọng nó.” Tiêu Lệ Ngọc mở to đôi mắt trong như suối nhìn Tiêu Chấn Long, xúc động nói.
Tiêu Chấn Long vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn hơi tái nhợt của Tiêu Lệ Ngọc, gật đầu cười.

Tiêu Chấn Long không biết nụ cười này của mình ấn chứa thứ tình cảm gì, là quý trọng? Là thương hại? Hoặc những loại tình cảm khác, tuy nhiên Tiêu Chấn Long chắc chán rằng anh muốn đối xử với Tiêu Lệ Ngọc như em gál ruột của mình, không, còn tốt hơn so với em gái ruột.
“Nói cho anh nghe xem em có nguyện vọng gì nào? Cho dù là hái trăng sáng trên bầu trời xuống anh cũng nhất định sẽ làm cho em.” Tiêu Chấn Long kiên định nói.
Tiêu Lệ Ngọc cắn một miếng táo ngọt ngào, gối đầu lên vai Tiêu Chấn Long, nói: “Có quả táo này rồi, còn có thèm một người anh trai yêu thương em, em không cần gì nữa cả.”
“Ha ha!” Tiêu Chấn Long cười nói: “Cái này không tính! Anh cho mổi một người hiến máu năm triệu, còn có rất rất nhiều chuyện mà đời này bọn họ không bao giờ trải qua được.

Mặc dù bây giờ em là em gái của anh, nhưng cũng không có ngoại lệ.


Nói cho anh nghe đi, em thích cái gì, hay là muốn đi chồ nào? Có muốn chơi gì không?” Tiêu Lệ Ngọc nhìn vẻ mặt kiên quyết của Tiêu Chấn Long, biết mình không thế cãi lại được anh, thế là mím cái miệng nhỏ nhắn nghiêm túc suy nghĩ, Tiêu Chấn Long nhìn dáng vẻ đáng yêu của Tiêu Lệ Ngọc, hơi ấm gia đình đã lâu không thấy chợt nhộn nhạo trong lòng.
“Thật sự là có thế đi bất cứ đâu ư?” Tiêu Lệ Ngọc quay đầu hỏi Tiêu Chấn Long.

Tiêu Chấn Long thôi không cười nữa, hết sức nghiêm túc gật đầu.
“Em biết trên đời này có một nơi có ngọn núi rất đẹp, dưới chân núi có rất nhiều hoa anh đào, mồi khi hoa nở rộ, cánh hoa anh đào sẽ tung bay rợp trời, giống như trong thế giới cố tích vậy đó.” Tiêu Chấn Long lắng nghe Tiêu Lệ Ngọc miêu tả, đồng thời nhanh chóng tìm kiếm trong đầu những địa điểm tương tự.

Núi cao, hoa anh đào, Tiêu Chấn Long lấm nhấm trong lòng, bỗng nhiên nghĩ tới một quốc gia.
“Tiêu Lệ Ngọc, em có muốn đến Nhật Bản ngắm núi Phú Sĩ, xem hoa anh đào không?” Tiêu Chấn Long hỏi.
“Có ạ!” Tiêu Lệ Ngọc gật gật đằu.
“Được rồi! Không thành vấn đề! Chờ giải quyết xong chuyện ở đây, anh sẽ đưa công chúa nhỏ của Nam Thiên chúng ta đi Nhật Bản nhìn núi và hoa anh đào!” Tiêu Chấn Long lớn giọng nói.
“Thật sao! Chao ôi!” Tiêu Lệ Ngọc vui vẻ vỗ tay, ôm cổ Tiêu Chấn Long cười hạnh phúc.

Sự ấm áp nồng nàn này lập tức xua đi không ít cảm giác đè nén mà phòng chăm sóc đặc biệt mang lại.
ở ngoài phòng chăm sóc đặc biệt, xuyên qua ô cửa kính có thế nhìn thấy Tiêu Lệ Ngọc và Tiêu Chấn Long đang trò chuyện bên trong, lời nói mang theo vui sướng thỉnh thoảng còn truyền ra lọt vào tai một người phụ nữ mặc đồ màu đỏ đang đứng ngoài cửa số.


Hỏa Phượng nhìn Tiêu Lệ Ngọc đang dần hồi phục, trên mặt cũng xuất hiện một nụ cười chân thành.
Nhưng còn anh ta thì sao? Mắt nhìn Tiêu Lệ Ngọc, nhưng trong lòng Hỏa Phượng lại đang nghĩ đến một người khác, là Lão Băng.
Không biết bao giờ anh ta mới có thể tỉnh lại? Suy nghĩ hỗn loạn không ngừng lóe lên trong đầu Hỏa Phượng, cô ấy từng bước từng bước tiến về phòng bệnh của Lão Băng mà có lẽ ngay cả Hỏa Phượng cũng không nhận ra điều này.
Tới gần cửa phòng bệnh của Lão Băng, Hỏa Phượng chợt ngấng đầu, phát hiện ra trước cửa phòng Lão Băng thấp thoáng một bóng người, chỉ là trong nháy mắt người đó đã bước vào trong phòng.

Hỏa Phượng nhìn thấy mấy người quân
Cờ Đen làm nhiệm vụ canh gác đều nằm gục trẽn đất, gần như ở giữa chân mày mỗi người đều có một vết máu, không gây ra bất kỳ âm thanh nào, hiến nhiên là khấu súng được trang bị giảm thanh, đây là sát thủ chuyên nghiệp!
Tiêu rồi! Lão Băng! Hỏa Phượng nhanh chóng đi tới cửa số thủy tinh trước phòng bệnh thì nhìn thấy một người nước ngoài mặc âu phục màu đen đeo kính râm đang cầm một khấu súng lục giảm thanh, chậm rãi giương họng súng nhắm ngay ấn đường của Lão Băng.
Hỏa Phượng chợt nâng người lên, đấm vào tấm kính một chiều của phòng bệnh, bật người nhảy vào bèn trong.

Tên sát thủ người nước ngoài đứng bên giường Lão Băng đã phát hiện ra Hỏa Phượng từ khi cỏ ấy bước tới trước cửa sổ, vốn định giải quyết người trên giường xong mới quay lại xử lý Hỏa Phượng.

Nhưng anh ta không ngờ rằng tốc độ của Hỏa Phượng lại nhanh như vậy, không còn cách nào khác đầy quay súng lại nhắm vào Hỏa Phượng đang phá cửa số xông vào.

Sát thủ người nước ngoài cảm thấy trước mắt chợt lóe lên một cái bóng đỏ, phản xạ theo điều kiện bắn ra mấy phát, vì dựa theo cảm giác nên không bắn trúng Hỏa Phượng.

Bồng nhiên anh ta cảm thấy cố tay mình đột ngột căng ra, giống như sắp bị xé toạc, ngay sau đó là một tiếng khớp xương bị trật.
Sát thủ người nước ngoài đau đớn hừ một tiếng, cố tay cầm súng bị Hỏa Phượng cứng rắn bẻ gãy.

Hai bên trái phải của Hỏa Phượng bị nhuộm đỏ bởi máu thịt be bét và những mảnh xương vụn từ cố tay của sát thủ người nước ngoài, sát thủ người nước ngoài bị đau đớn hành hạ nhất thời mất đi năng lực phản kháng, chính là lúc này.
Cơ thế Hỏa Phượng chợt chuyến động, tay trái nắm chặt bàn tay của sát thủ người nước ngoài, tay phải ấn xuống đầu đối
phương, xoay tròn quăng sát thủ người nước ngoài tới trước cửa số thủy tinh.

Hỏa Phượng nhìn những mảnh lớn kính vụn như dao nhọn cắm trước cửa số, nhắm ngay cố họng của tên sát thủ người nước ngoài rồi ấn xuống, chỉ nghe thấy một tiếng “phụt”, máu tươi ở cố họng bẳn ra tung tóe nhuộm đỏ cả bức tường ngay cửa số thủy tinh.

Sát thủ người nước ngoài vùng vẩy chân vài lần mang tính tượng trưng, vô vọng thở hốn hến mấy hơi, sau đó không nhúc nhích nữa.
Hỏa Phượng buông tên sát thủ người nước ngoài xuống, lập tức đi tới bên cạnh giường bệnh của Lão Băng, hỏi han tình hình sức khỏe của Lão Băng.

Thật ra ngay từ lúc tên sát thủ kia bước vào cửa thì Lão Băng đâ biết nguy hiểm đang đến gần, nhưng bởi vì vết thương quá nặng, anh ta chỉ có thế trở mắt nhìn sát thủ rút súng ra nhắm ngay vào trán mình.

May mắn là Hỏa Phượng đã xuất hiện kịp lúc.

“Anh thấy thế nào rồi?” Ánh mắt ân cần của Hỏa Phượng khiến cho mặt hồ vốn tĩnh lặng trong lòng của Lão Băng nổi lẻn chút gợn sóng.
“Tôi không sao! cảm ơn cô!” Lão Băng chậm rãi nói.
‘Yên tâm đi! Có tôi ở đây, không ai có thế làm tốn thương đến một sợi tóc của anh!” Hỏa Phượng nói với vẻ kiên quyết.

Nghe những lời Hỏa Phượng nói, trong mẳt Lão Băng dâng lên một cảm giác khác thường, thậm chí anh ta còn nắm bắt được mấy phần tình cảm ấn giấu phía sau chúng.

Tuy nhiên trong lòng Lão Băng luôn cho rằng chuyện này là không thế, mặc dù cả hai thường xuyên gặp mặt nhau nhưng họ không có bất kỳ cuộc nói chuyện nào, ngoại trừ lần đánh nhau khi đó ra.
Đúng lúc này, một suy nghĩ chợt nảy ra trong đầu Lão Băng, anh ta vội vàng nói: “Nhanh đi bảo vệ đại ca!” Lời nói của Lão
Băng khiến cho Hỏa Phượng hơi sửng sốt một chút, song Hỏa Phượng lập tức hiểu ra ý Lão Băng là gì.

Lần này mục tiêu của sát thủ không phải là Lão Băng mà là Tiêu Chấn Long.

Đến giết Lão Băng chẳng qua chỉ là kế điệu hố ly sơn mà thôi, nghĩ đến đây Hỏa Phượng vội vàng đứng dậy rời đi, vừa bước tới cửa, Hỏa Phượng đột nhiên xoay người nói với Lão Băng đang nằm trên giường bệnh: “Anh không được chết! Tỏi chờ anh!” Nói xong, Hỏa Phượng tông cửa xông ra ngoài, chạy thẳng đến phòng bệnh của Tiêu Lệ Ngọc.

Quân Cờ Đen nghe được tiếng triệu tập khấn cấp của Hỏa Phượng, ngoại trừ một nhóm ở lại bảo vệ bên ngoài phòng Lão Băng, toàn bộ những người khác đều đi theo Hỏa Phượng đến phòng bệnh của Tiêu Lệ Ngọc.
Mà lúc này Lão Băng đang ở trên giường bệnh, nghe được lời nói khó giải thích của Hỏa Phượng thì trợn to mắt nhìn trần nhà, rơi vào trầm tư...

Bình Luận (0)
Comment