Nhà Lao Chi Vương

Chương 197


Lưu Minh Nghĩa nhìn Tiêu Chấn Long, trưng cầu ý kiến.

Thấy Tiêu Chấn Long khẽ gật đầu, Lưu Minh Nghĩa mới trả lời chắc chắn: “Cuộc họp sẽ được tố chức đúng giờ vào ngày mai.

cỏ bảo tất cả tống giám đốc của các công ty chuẩn bị riêng một bản báo cáo chi tiết về công ty mình, ngày mai báo cáo với chủ tịch!”
“Vâng!” Cho dù trong đầu thư ký còn có hơi lạ lảm đối với từ chủ tịch này nhưng vần lập tức chấp hành mà không có bất cứ ý kiến gì.

Mặc dù cơ cấu tố chức của tập đoàn có người chủ tịch này nhưng trong ấn tượng của cô ta dường như không có ai tận mắt nhìn thấy anh, nhưng nghe nói cũng là một người còn rất trẻ, đầy triến vọng giống như tống giám đốc Lưu.

Có điều, tất cả mọi việc chỉ có thế đợi buổi họp ngày mai mới biết.

Khi thư ký truyền đạt chỉ thị của Lưu Minh Nghĩa xuống dưới, toàn bộ tập đoàn xảy ra một chấn động không nhỏ.

Thần kinh
các tổng giám đốc của tất cả các cõng ty trực thuộc tập đoàn Nam Thiên đều căng thẳng, mổi người đều lập tức triệu tập các ban ngành quản lý của công ty họp khấn cấp để thảo luận về nội dung báo cáo cuộc họp thường kỳ ngày mai của tập đoàn.
Hơn 90% tổng giám đốc của các công ty dưới trướng tập đoàn đều chưa từng gặp qua vị chủ tịch của tập đoàn Nam Thiên, chỉ biết chủ tịch tập đoàn Nam Thiên là một nhân vật truyền kỳ, không chỉ tất cả các cơ quan chính phủ ở Đài Nam và đảng Dân chủ Tiến bộ đều phải nế mặt anh mà ngay cả Tống Thống năm nay cũng đã từng đề cử anh, thậm chí có người còn đồn rằng anh là bá chủ số một trong thế giới ngầm ở Đài Nam.

Giết người không chớp mắt! Lòng dạ độc asc! Tuổi trẻ tài cao! Chỉ trong chốc lát, cả tập đoàn đều sôi trào hệt như nồi nước sôi vì suy đoán về Tiêu Chấn Long, anh dũng tranh giành vị trí đầu tiên đế bốc hơi nóng ra ngoài.

Trong lòng mỗi người vừa sợ hãi lại vừa hy vọng, loại tâm tình này khó chịu hệt như bị quét dầu rồi chiên lên vậy.
“Minh Nghĩa, cậu muốn tôi cùng tham gia hội nghị?” Tiêu Chấn Long hỏi.
“Đúng.

Chẳng phải anh nói muốn tham gia quản lý tập đoàn sao, nếu như muốn quản lý thì bước đầu tiên anh sẽ phải làm quen với từng vị tổng giám đốc của các công ty dưới trướng.” Lưu Minh Nghĩa đáp.

“Được rồi!” Tiêu Chấn Long cấn thận suy nghĩ, cũng đúng, muốn đánh trận mà dưới tay mình có bao nhiêu người, trình độ năng lực của họ ra sao cũng không biết thì trận chiến này đánh thế nào được.
“Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, tất cả mọi người tới khách sạn ăn cơm đi!” Tiêu Chấn Long nói.
“Đại ca, có phải anh quên mất một người hay không?” Lưu Minh Nghĩa nháy mắt với Tiêu Chấn Long hỏi.
“Ai cơ?” Tiêu Chấn Long không hiểu Lưu Minh Nghĩa đang nói cái gì.
“Tiêu Lệ Ngọc đó! Em gái nhỏ anh mới nhận! Cồng chúa nhỏ Nam Thiên của chúng ta!” Lưu Minh Nghĩa trêu chọc nói.
“ử nhỉ, sao tôi lại quên em ấy được vậy?” Tiêu Chấn Long vồ trán, lúc rời khỏi bệnh viện anh còn vẫn nghĩ đến Tiêu Lệ Ngọc, vậy mà chỉ mới sau một cuộc tụ họp dài, anh đã quèn mất.

Mình thật đáng chết mà, Tiêu Chấn Long thầm mắng chửi bản thân: “Bây giờ em ấy đang ớ đâu?”

“Còn ở biệt thự của anh thì phải? Sau khi từ Cao Hùng về, em ấy không muốn ở bệnh viện mấy ngày liền nên đã thu xếp đến biệt thự của anh.” Lưu Minh Nghĩa nói.
“Ồ!” Tiêu Chấn Long gật đầu, sau đó vòng tay qua vai Minh Nghĩa hỏi: “Cậu cảm thấy cô em gái tôi nhận này thế nào?”
Lưu Minh Nghĩa gật đầu, nói: “Cô nhóc không chí xinh đẹp mà còn vô cùng thông minh.

Tôi nghĩ nên tìm cơ hội đế gửi em ấy đi học, đừng trì hoãn em ấy.

Tôi cũng không muốn công chúa nhỏ Nam Thiên của chúng ta chỉ là chiếc gối thêu hoa đâu!” “Ha ha, đúng vậy! Tim một trường học tốt một chút ở Đài Nam và gửi em ấy đến học! Quyết định như vậy đi!” Tiêu Chấn Long vừa cười vừa nói.

Sau đó, Tiêu Chấn Long hố to một tiếng: “Đi! Đi đón công chúa nhỏ Nam Thiên của chúng ta rồi đi ăn cơm!”
Nhiều người qua đường không hiếu vì sao đêm nay lại có rất nhiều chiếc xe đậu ớ bên đường cao ốc Nam Thiên này, hơn nữa toàn là xe nối tiếng và đắt tiền.

Chốc lát sau, một dòng
người đố ra khỏi cao ốc, ai nấy đều cười vui vẻ rồi ngồi lẽn những chiếc xe xa xỉ phóng đi.
Mặc dù đêm nay là đêm bình thường nhất kế từ khi thành lập tập đoàn Nam Thiên, nhưng ý nghĩa của nó hoàn toàn không kém bất cứ sự kiện gì đã xảy ra trong lịch sử của tập đoàn Nam Thiên, việc chia cổ phần tối nay mở đường cho sự phát triển vượt bậc của tập đoàn Nam Thiên trong tương lai, đồng thời tránh được hậu quả tan rã của những người anh em trong tập đoàn sau này.


Mà sự thật chứng minh, việc chia cố phần có vai trò vô cùng to lớn đối với sự phát triển sau này của tập đoàn, nó không chỉ đạt được sự đồng thuận của anh em về lợi ích kinh tế mà còn tăng cường sự gắn kết giữa anh em với nhau, có thể xem là sự đóng góp đặc biệt to lớn của Tiêu Chấn Long đối với tập đoàn.
“Đại ca, cảm ơn anh!” Ngồi ở bên cạnh Tiêu Chấn Long, Lưu Minh Nghĩa chân thành nói.
“Cảm ơn tôi cái gì?” Tiêu Chấn Long lập tức suy nghĩ, liền hiếu được ý trong lời nól của Lưu Minh Nghĩa, Tiêu Chấn Long cười nói: “À, cậu đang nói đến việc phân chia cổ phân.

Tập đoàn càng lớn thì sớm muộn gì cũng sẽ gặp phải vấn đề này.

Hơn nữa vấn đề này quyết định càng sớm càng tốt, tôi không muốn sau này tình cảm của anh em lại rạn nứt chỉ vì tiền.

Lý Thế Vinh, Hỏa Phượng, còn cậu nữa, mấy người chắc là sẽ không quan tâm đến, nhưng sớm muộn gì người khác cũng sẽ chú ý đến chuyện này.

Đế sau này tiện cho cậu quản lý tập đoàn tốt hơn, chuyện này chỉ có thể do tôi đưa ra, nếu không những người này sẽ rất phiền phức! Haha!”
Lúc này, Lưu Minh Nghĩa im lặng, trong lòng tràn ngập cảm động không thế giải thích được.

Tuy rằng Tiêu Chấn Long rất ít khi tự mình quản lý tập đoàn nhưng mỗi quyết định đều có thế ảnh hưởng đến hướng phát trien của tập đoàn trong tương lai,
đây là điều mà Lưu Minh Nghĩa không thế nào che phủ được bóng lưng ấy.

Có rất nhiều thứ mà Lưu Minh Nghĩa không thể nào có trên người, chính là khí chất của một người lãnh đạo, nhiều sự gán kết giữa anh em được duy trì chỉ bởi vì có sự tồn tại của Tiêu Chấn Long, hợp lực lại không phải bởi vì tập đoàn Nam Thiên hay là Lưu Minh Nghĩa.

Nếu có một ngày Tiêu Chấn Long không còn nữa, sớm muộn gì các anh em cũng sẽ phải đối mặt với sự tan rã, lúc đó chắc chắn tập đoàn Nam Thiên cũng sẽ không khá hơn.


Lưu Minh Nghĩa hiếu rõ điều này.

Giờ đây, có thế nói Tiêu Chấn Long đã xóa bỏ chướng ngại cuối cùng do con người tạo ra đối với sự phát triển của tập đoàn, đóng vai trò quyết định đến sự phát triển vượt bậc của cả tập đoàn và sự quản lý tặp đoàn của bản thân mình sau này.
Nhìn những chiếc xe không ngừng chạy như bay qua lại và đám đông tăng vọt trẽn phố bên cạnh ngoài cửa kính xe, trong lòng cậu ta lại trào ra một niềm kích động.

Cúc cung tận tụy, đến chết mới dừng.

Lưu Minh Nghĩa nghĩtới một câu trong Xuất SƯ biếu của Gia Cát Lượng (*), cậu ta cũng sẽ vì cả tập đoàn Nam Thiên mà cúc cung tận tụy, đến chết mới dừng.
(*) Xuất sư biếu là tên gọi hai bài biếu, Tiền xuất sư biếu và Hậu xuất sư biểu do Gia Cát Lượng viết ra để dâng lên Thục Hán Hậu chủ Lưu Thiện trước khi õng thân chinh dần quân đi Bắc phạt lần thứ nhất và lần thứ hai vào các năm 225 và 226 thời Tam Quốc.
“A… Ẳt xì!” Tiêu Chấn Long đang ngủ say đột nhiên bị hắt xì đánh thức.

Tiêu Chấn Long mơ màng mở mắt ra, phát hiện có người đang dùng một vật gì đó giống như lông vũ cọ vào mũi mình.
“Á!” Tiêu Chấn Long bắt lấy bàn tay nhỏ đang tác quái kia, hóa ra là Tiêu Lệ Ngọc trêu chọc Tiêu Chấn Long đang nằm trẽn giường.

Không cấn thận bị bàn tay to lớn của Tiêu Chấn Long bắt được khiến Tiêu Lệ Ngọc bị dọa sợ đến mức kêu cứu.
“Anh cả, anh dậy lúc nào thế?” Tiêu Lệ Ngọc nằm bò bên giường cười hỏi..

Bình Luận (0)
Comment