Nhà Lao Chi Vương

Chương 205


“Đương nhiên là phải tìm chỗ ở trước rồi!” Hoả Phượng đưa tay chọt chọt chóp mũi của Tiêu Lệ Ngọc, cười nói.

“Nhưng mà em yên tâm đi, anh Minh Nghĩa của em đã sắp xếp ổn thoả cả rồi, lát nữa sẽ có xe đến đón chúng ta.”
Đám người Tiêu Chấn Long ra khỏi cống sản bay thì Hoả Phượng vừa gọi một cuộc điện thoại, không bao lâu sau đã có một đoàn xe từ từ chạy đến.

Tiêu Chấn Long dán mát vào chiếc Lexus Sedan sang trọng, có loại xe mà mình chưa từng thấy qua bao giờ.

Tiêu Chấn Long biết bàn về tư chất thì Lexus của Nhật Bản có thế sánh với Mercedes-Benz của Đức, được xưng là “Mercedes-Benz” của Nhật Bản, tính năng của Sedan cực kỳ vượt trội, là thương hiệu xe hơi mà người Nhật Bản luôn lấy làm tự hào.
Xe vừa dừng lại, một người đàn ông hơn ba mươi trông có vẻ
rất Ổn trọng bước xuống từ chiếc xe đầu tiên, người đàn ông xuống xe mỉm cười đến trước mặt Tiêu Chấn Long, nói: “Xin chào đổng sự trưởng! Tôi là giám đốc kinh doanh phụ trách đại diện bên Nhật Bản của tập đoàn, tôi tên là Triệu Huy Mạnh, tống giám đốc Mạnh đế tôi toàn quyền sắp xếp hành trình lần này của ngài.”
Tiêu Chấn Long đưa tay nắm lấy tay của Triệu Huy Mạnh, cười nói: “Vậy thì làm phiền anh rồi!”
Hai người trò chuyện đơn giản một lát rồi cả nhóm lên xe rời khỏi sân bay, lái đến trung tâm Tokyo.

Một người đàn ông đeo kính đen trong sảnh chờ của sân bay nhìn theo đoàn xe đã đi ra rồi cười gần một tiếng, đôi mắt dưới kính đen lóe lèn tia sáng lạnh lẽo, nhấc điện thoại lên rồi gọi
đi…
Tokyo, thủ đô của Nhật Bản, là một đô thị quốc tế hiện đại hoá.

Nằm ở phía nam đồng bằng Kanto của Honshu, có tổng diện tích là 2155 km vuông, dân số khoảng chừng 1178 vạn, là một trong những thành phố đông dân nhất trên thế giới.

500 năm trước, Tokyo vẫn còn là một thị trấn đánh cá nhỏ với dân cư thưa thớt, lúc bây giờ có tẻn là Edo.

Vào năm 1457, một vị võ tướng có tên là ota Dokan đã xây dựng thành Edo ớ đây.

Từ đó về sau, nơi này đã trở thành trung tâm thương mại của vùng Kanto ở Nhật Bản.

Năm 1603, Nhật Bản thành lập thế chế Mạc Phủ Tokugavva, người trên khâp Nhật Bản đều tập trung về nơi đây, thành Edo nhanh chóng phát triển trở thành trung tâm chính trị của cả nước.

Theo ghi chép, vào đầu thế kỷ 19, dân số của thành Edo đã vượt quá trăm vạn.

Năm 1868, sau cuộc cải cách Minh Trị Duy Tân, Thiên Hoàng đă chuyển từ Kyoto đến nơi này, sửa Edo thành Tokyo, nơi này trở thành thủ đô của Nhật Bản.

Năm 1943, chính phủ Nhật Bản ban hành đạo luật, đối thành phố Tokyo thành thủ đô Tokyo, mở rộng phạm vi quản lý của nó.
Tokyo là trung tâm chính trị của toàn Nhật Bản.

Các cơ quan quốc gia về hành chính, lập pháp, tư pháp đều tập trung tại nơi đây.


Khu vực “Kasumigaseki”, được gọi là “Phố chính phủ”, nơi tập trung của Tòa nhà nghị sự Quốc hội, Tòa án tối cao và các sờ nội các thuộc cơ quan chính phủ như Bộ Ngoại giao,
Bộ Công nghiệp và Thương nghiệp Quốc tế, Bộ Giáo dục vân vân.

Thành Edo trong quá khứ giờ đây đã trở thành Miyagi, nơi Thiên Hoàng cư trú.
Tiêu Chấn Long ngồi trong khoang xe rộng rãi, nghe Triệu Huy Mạnh giới thiệu sơ lược tình huống của Tokyo.

Vốn dĩ Tiêu Chấn Long tưởng rằng dân cư Thượng Hải đã vượt qua ngàn vạn ở Trung Quốc là đã nhiều lám rồi, thế nhưng khi đã tiến vào đường phố Tokyo thì anh mới phát hiện đường phố ở Thượng Hải rộng rãi biết bao nhiêu.

Sao lại có nhiều người như vậy chứ? Tiêu Chấn Long không khỏi cảm thán.

Chỉ thấy trên đường phố của Tokyo người người qua lại tấp nập, dòng người
từ từ đổ xỏ vào mọi góc khuất của Tokyo.
Triệu Huy Mạnh mím cười nói, còn chắng phải là vì lãnh thố của Nhật Bản quá nhỏ hay sao, nhất là ỞTokyo, muốn mua một mảnh đất trống thôi mà cũng là chuyện khó hơn cả lên trời, đã vậy còn đât đến kinh người.
“Quần áo của mấy cô gái đó đẹp quá đi!” Tiêu Lệ Ngọc dán người lên cửa kính xe, nhìn mấy cô gái trẻ tới lui tấp nập trên đường, ra vẻ ngưỡng mộ nói.

‘Thích không?” Hỏa Phượng hỏi.
“Uh!” Tiêu Lệ Ngọc đáp lời mà chẳng thèm quay đầu lại.
“Vậy lát nữa đến khách sạn rồi thì chị dẫn em ra ngoài mua thiệt nhiêu thiệt nhiêu quần áo mới, có được không?” Hỏa Phượng hỏi, dáng vẻ như một người chị đang chăm sóc cho em gái của mình.
“Được đó!” Tiêu Lệ Ngọc hưng phấn nói.
Tokyo, đém.
Tiêu Chấn Long nhìn Tiếu đang ngú say sưa trên giường cùng đống túi giấy tinh xảo đựng quần áo đặt cạnh giường, rồi ra khỏi phòng, từ từ đóng lại cửa phòng khách sạn.

“Cô nhóc này đã mệt lắm rồi, mua nhiều đồ vậy mà.” Hoả Phượng vừa cười vừa nói.

Tiêu Chấn Long cười cười, nói: “Hôm nay có lẽ là ngày mua nhiều quân áo nhất trong cuộc đời của cô ấy.”
“Anh Long, các anh định ra ngoài à?” Hoả Phượng nhìn Tiêu Chấn Long ăn mặc chính tề, nói..

Bình Luận (0)
Comment