Nhà Lao Chi Vương

Chương 208


Tiêu Chấn Long vừa dứt lời đã không cho tên đàn ông người Nhật kia cơ hội phản ứng lại, trên thực tế tên người Nhật nọ cũng không ngờ người Trung Quốc nho nhã lịch sự trước mặt mình lại ra tay trước, hơn nữa sức ở cố tay mạnh đến đáng ngạc nhiên, chỉ một phát đã ấn tay phải của gã đàn ông lên bàn.

Tiêu Chấn Long vơ lấy con dao gọt trái cây trên bàn rồi vung dao chém vào cố tay của gã.

Chỉ nghe thấy một tiếng “Phụt phụt”, ngay sau đó là tiếng hét thảm vang vọng khắp sảnh lớn của Club, cố tay phải của gã đàn ông Nhật Bản đã bị Tiêu Chấn Long chặt đứt, ngón tay phải trên bàn thế mà vần còn đang run lấy bấy, máu của tên đàn ông người Nhật nhuộm đỏ cả mặt bàn.
Tên đàn ông người lấy tay tre che cố tay phải lại rồi gào lớn.

Hơn ba mươi tên đàn em kia vừa thấy đại ca mình bị thương thì đã rút dao phay bên thát lưng ra lao đến chỗ Tiêu Chấn Long.

Chưa đợi dao phay chém tới người, hơn ba mươi người Nhật Bản đều cảm thấy bóng đen lóe lên trước mát, chợt thấy trước mắt lóe ra mười mấy người cao lớn uy mãnh như bảo tiêu.

Vệ đội trưởng Hắc Long của Nam Thiên vươn tay nắm lấy cố tay của tên Nhật Bản vung dao đầu tiên rồi dùng sức, chỉ nghe thấy một tiếng răng rắc, cố tay của tên thanh niên Nhật Bản kia rũ xuống như trái cà gặp sương giá, con dao trong tay rơi xuống nền đá cấm thạch phát ra tiếng vang giòn giã…
Yamaguchi-gumi, cùng với hội Inagavva Nhật Bản và hội Sumiyoshi được biết đến là ba băng nhóm lớn của Nhật Bản, trong đó thế lực trụ sở chính của Yamaguchi-gumi ở Kobe là khổng lồ nhất.


Toàn Nhật Bản có chừng tám mươi lăm nghìn thành viên trong các băng đảng ờ thế giới ngầm, và Yamaguchi-gumi chiếm khoảng bốn mươi phần trăm trong SỐ đó… Có thể tưởng tượng ra được thế lực lớn đến mức nào.

Yamaguchi-gumi chủ yếu là kinh doanh cờ bạc, khiêu dâm và ma túy ở Nhật Bản, và tất nhiên cũng có một số thực thể ở thế giới ngầm.

Nhật Bản là quốc gia duy nhất trên thế giới công nhận việc hợp pháp hóa các băng đảng thế giới ngầm, điều này đã cho phép các tổ chức như Yamaguchi-gumi phát triển mạnh mẽ chưa từng có.

Trước kia, Yamaguchi-gumi và hai băng nhóm lớn khác tranh đấu ác liệt làm ảnh hưởng đến sự ốn định của xã hội, chính phủ Nhật Bản đã mấy lần thực hiện vây quét đàn áp, nhưng những năm gần đây phạm vi ánh hưởng của một số băng đảng đã được phân định rõ ràng, các trận chiến quy mô lớn ngày càng ít hơn.
Trong Yamaguchi-gumi có một đường khẩu mang quyền lực to lớn nhất tên là “hội Furukawa”, chủ tịch hiện tại tên là Tân Chí Thành, là một người xảo trá, cư xử cực đoan, thuộc về phần tử cánh phải của người Nhật Bản.

Vì hội Furukawa có thế lực hùng mạnh, đội ngũ đông đảo, cho nên thường xuyên sẽ có vài tên đầu gổ trong các băng nhóm ở thế giới ngầm tự xưng là đại ca “ruotou” và gảy rối trên đường phố.

Những nhân tố khiến cho an ninh xã hội của Nhật Bản không ốn định đều xuất phát từ nhóm người này, đối tượng tấn công chủ yếu của cảnh sát Nhật Bản cũng là bọn họ, trái lại những nhân vật quan trọng như Tân Chí Thành của Yamaguchi-gumi thường không tùy tiện gây rắc rối, song nếu như bọn họ muốn gây chuyện, vậy thì chắc chắn là một vấn đề lớn.
Đám người gây sự ở quán bar tối nay chính là một “ruotou” thuộc hội Furukawa, tên là Yoshikavva Ryuichi, dưới trướng có một tràm mười người, chịu trách nhiệm thu phí bảo kẻ cho các
tụ điếm giải trí trong khu Ginza, ở nơi giàu có sung túc như Ginza, lại còn nằm trong phạm vi ảnh hưởng của Yamaguchi-gumi, Yoshikawa chưa từng nghĩ rang có người dám đến gây chuyện xúi quấy cho mình, hơn nữa còn là một người Trung Quốc.

Tièu Chấn Long thong thả cầm đồng hồ trên bàn đeo lên cổ tay, nhìn thấy đại sánh quán bar đã trớ thành một đống lộn xộn sau khi hai bẽn xảy ra ấu đả, bất đác dĩ mỉm cười.

Nam Thiên vệ đội do Hắc Long làm thủ lĩnh tự động nhường đường cho Tiêu Chấn Long, thấy bọn côn đồ Nhật Bản bị các thiết vệ đánh cho ngã lăn ra đất không ngừng kêu oai oái, Tiêu Chấn Long thầm nói chỉ có như vậy mà cũng dám lăn lộn trong thế giới ngầm.
Tiêu Chấn Long đứng trước mặt Yoshikawa Ryuichi đang nầm trên đất, cười lạnh nhìn khuôn mặt bê bết máu của đối phương, anh giẫm lên bàn tay bị gãy của Yoshikawa, khiến gã ta la hét thảm thiết như một con lợn chết, tuy nhiên gã ta không dám xè dịch chân của Tiêu Chấn Long dù là một chút, chỉ có thế mặc cho Tiêu Chấn Long chà đạp, mồ hôi lạnh trên đầu không ngừng tuôn ra.

Tièu Chấn Long khịt mũi lạnh lùng, đá một cước vào bụng Yoshikawa, khiến cho cơ thế to béo của Yoshikawa văng ra xa, gã ta lập tức rên lên một tiếng thảm thiết.
Tiêu Chấn Long đi từng bước về phía Yoshikavva, mỗi một bước chân như từng hồi chuông báo tử vang trong lòng Yoshikavva, gã ta không biết lai lịch của người đàn ông trước mặt là gì, chuyện này chác chần là đang tuyên chiến VỚI Yamaguchi-gumi rồi.

Tiêu Chấn Long giẫm lên cái đầu tròn của Yoshikavva, da thịt trên đầu lập tức tụ lại với nhau dưới sức ép từ bàn chân của Tiêu Chấn Long.

Tiêu Chấn Long chỉ tay vào đầu Yoshikavva, hung ác nói: “Đừng bao giờ tỏ ra ngông cuồng với người Trung Quốc, nếu không mày sẽ chết rất khó coi!”
Tiêu Chấn Long nhận lấy cái áo do Hác Long đưa tới, khoác lên vai nghênh ngang bước ra khỏi sảnh quán bar.

Lúc sắp ra đến cửa thì nghe được một giọng nói vang lên: “Đây là tiền thuốc men cho các người!”, Tiêu Chấn Long vung tay phải lên, một xấp tiền giấy Nhật Bản bay từ cửa vào, theo cơn gió lạnh tràn vào kháp sảnh.


Mặc dù nhìn thấy những tờ tiền bay múa đầy trời, nhưng những người khác không có ai dám nhặt lên, ánh mát của họ đều nhìn chằm chằm vào đại ca Yoshikawa Ryuichi của Yamaguchi-gumi bị đánh nằm gục trên đất.
Yoshikavva gắng gượng đứng dậy, dùng tay trái giật tờ tiền dính đầy máu trên mặt xuống, nghiến răng tức giận nhìn theo bóng lưng Tiêu Chấn Long rời đi, vò nát tờ tiền rồi ném xuống đất.

Gã ta nói với đàn em bên cạnh: “Lập tức báo cáo với hội trưởng hội Furukawa, hãy chú ý đến một người đàn ông quốc tịch Trung Quốc mặc áo khoác màu đen, anh ta đã tuyên chiến với Yamaguchi-gumi!”
“Ha ha! Con mẹ nó sảng khoái chết đi được! Đội trường, anh biết không, tôi chỉ dùng một cú đấm đã có thể đấm gãy sống mũi của tên Nhật Bản kia, không ngờ rằng sống mũi của bọn Nhật Bản lại yếu như vậy! Ha… Ha.” Một thành viên của Nam Thiên vệ đội tên Hắc Báo đang khoe khoang với đội trưởng Hắc Long.
“Cậu như vậy thì có là gì, cậu biết không? Tỏi đã đá một cước vào giữa đáy quần cúa tên Nhật Bán, có lẽ đời sau của gã ta đi tong luôn rồi! Ha ha.”
Tiêu Chấn Long nghe tiếng cười đùa giữa các anh em, lần đầu tiên cảm nhận được niềm tự hào của người Trung Quốc khi đứng trước người nước ngoài, nhất là khi người nước ngoài là đám người Nhật kia, mặc dù bọn họ cũng là băng nhóm ở
thế giới ngầm giống như anh, nhưng cảm giác chiến thắng và niềm tự hào dân tộc khó giải thích đang được tràn ngập trong lồng ngực Tiêu Chấn Long và những người anh em khác.

“Đây mới chính là quân Cờ Đen trong lòng tôi!” Tiêu Chấn Long thầm nói.
“Đại ca, mặc dù lần này chúng ta thể hiện được tinh thần dân tộc, nhưng thật sự đã chọc tới bọn Yamaguchi-gumi Nhật Bản, bọn chúng là tố chức xã hội đen hàng đầu ở Nhật Bản và thậm chí là trên thế giới với thế lực khổng lồ.” Đội trường Hác Long không khỏi lo âu nói với Tiêu Chấn Long.
Tiêu Chấn Long cũng hiểu được sự lo láng trong lời nói của Hầc Long, dẫu sao bây giờ mình cũng đang ở trên địa bàn của người ta, hơn nữa chỉ mang theo hơn hai mươi người, số lượng quá ít.

Không phải nói quá khi nói rằng mỗi người trong Yamaguchi-gumi chỉ cần nhố một ngụm nước bọt là đã có thể dìm chết đám người bọn họ, trong hắc đạo có một câu danh ngôn: Rồng mạnh không kìm được đầu rần.


Tiêu Chấn Long đang tự suy xét trong lòng không biết có nên lập tức lên đường trở về Đài Loan hay không, nhưng nếu cứ quay lại như thế này, Tiêu Chấn Long luôn cảm thấy có chút hèn nhát.

Nhưng nếu bọn họ không rời đi, khi Yamaguchi-gumi đến gây hấn, bọn họ chầc chắn sẽ không thể quay về Đài Loan được nữa.
“Anh hùng không chịu thiệt trước mầt, đặt ngay vé máy bay trở về.” Tiêu Chấn Long ra lệnh.
“Vâng thưa đại ca!” Hắc Long đồng ý nói.
Băng qua con đường này là có thể ra khỏi đại lộ Ginza, Tiêu Chấn Long và những người khác chợt cảm thấy xung quanh có vẻ như rất yên tĩnh, đến cả một tiếng rao của người bán hàng rong cũng không có.

Ngay khi Tiêu Chấn Long còn đang
ngầm nghĩ thì phía đầu đường bỗng nhiên xuất hiện năm sáu chục người, những người này mặc đủ loại quần áo, trên tay còn câm gậy gổ, dao phay, còn có cả gậy đánh bóng chày.

Từng luồng hơi thở của mổi người hiện rõ dưới ánh đèn, Tiêu Chấn Long nghe phía sau truyền đến tiếng bước chân, quay lại thì nhìn thấy có thêm năm sáu chục người cầm các loại vũ khí khác nhau đứng ở cuối đường.
Đại khái có khoảng hơn một trăm người, toàn bộ đều nhìn hơn mười người Tiêu Chấn Long với vẻ mặt không có ý tốt.

Không cần hỏi, chắc chắn là Yamaguchi-gumi, Tiêu Chấn Long thầm nghĩ đúng là người cỏ tên cây có bóng, tên tuổi của Yamaguchi-gumi thật sự không phải là nói suông, trong nháy mát đã có thể triệu tập được nhiều người như vậy rồi.
“Các anh em, lại có việc đế làm rồi!” Tiêu Chấn Long trầm giọng nói..

Bình Luận (0)
Comment