Nhà Lao Chi Vương

Chương 237


Tiêu Chấn Long chiến đấu một mình, những tên Nhật Bản trước mặt, đừng nói là một tên, cho dù là mười tên, gọi ra bất cứ người nào trong mười tám thiết vệ cũng có thế nhẹ nhàng hạ được bọn họ.

Nhưng cho dù cá nhân có dũng mãnh đến đâu, ở trong chiến thuật biển người cũng là nhỏ nhặt không đáng kể.

Anh có thể gọi người thứ nhất lao về phía anh ngã xuống dưới chân, cũng có thế khiến kẻ địch thứ mười lao về phía anh chết dưới đao, nhưng ai có thế nắm chắc người thứ một trăm chết dưới chân như người đầu tiên kia được.
Không ai có thế, thế nên Tiêu Chấn Long bên này bị thương càng lúc càng nhiều, nóc xe con dần dần chứa đầy thiết vệ.

Dù rằng chưa ai từng bỏ cuộc nhưng ai cũng biết rằng cứ tiếp tục thế này thì nơi đây chỉ còn lại một người.
Dần dần đao của mỗi người không còn kỳ tích chém một người sống làm hai như một tiếng đồng hồ trước đã diền ra, nhiều lúc phải chém nhiều lần hơn mới giải quyết được một tên.

Trong đó người có lực chiến đấu nhất phải kể đến ba người Tiêu Chấn Long, Lý Thế Vinh và Hỏa Phượng, cho dù mỗi người đều có mức độ thương thế không giống nhau, nhưng vần liều chết một phen.

Số lượng thi thể quanh xe dần dần tăng lên, các thi thế đều là kết quả do ba người Tiêu Chấn Long và mấy người thiết vệ kiên trì đến cuối cùng.

Quanh xe không đủ 20mét vuông, thi thế bát đầu chất đống, dần dần lên đến đỉnh xe.

Lúc này ba người Tiêu Chấn Long đã cảm thấy tê dại hai cánh tay, mổi lần vung đao ra lại cảm thấy không thế khống chế, dường như mỗi lần vung đao là phản ứng tự nhiên của nơi sâu nhất trong não bộ.
Tièu Chấn Long nhìn ra nơi có không ngừng người lao đến mà bên này của mình chỉ có không đến mười người còn sức chiến đấu, khiến Tiêu Chấn Long cảm thấy nhẹ nhõm chính là vẫn còn người cuối cùng gia nhập thiết vệ – Quý Tân.
Tiêu Chấn Long nhám chuẩn một tên tay chân mò đến nóc xe, một đao chém lên lưng của người đó, người đó nhào lộn từ trên đống thi thể xuống với tiếng kêu thảm thiết.

Tiêu Chấn Long vừa nhìn đã biết nhóm người của mình đã đến lúc sức cùng lực tận, bản thân đã như vậy rồi, nói chi đến người khác.
Tiêu Chấn Long đạp lên đống xác chết gập ghềnh để đến bên Lý Thế Vinh và Hỏa Phượng, còn có đám người thiết vệ.

Lúc này thi thế vẫn chưa đến xe con, Tiêu Chấn Long ước chừng đám người Nhật Bản ngã xuống ở xung quanh xe có tầm hơn trăm người.

Nhìn xuống hội lnagawa và đám tay chân Yamaguchi-gumi đang vung chiến đao chuẩn bị xông lên Tân nữa, Tiêu Chấn Long nắm chặt chiến đao Hồng Nhật, hét lên bầu trời.
“A!”
Một tiếng gầm dài thuận theo rừng núi tối tăm vô tận truyền ra nơi xa, gầm ra toàn bộ muộn phiền trong lòng Tiêu Chấn Long, đến Lệ Ngọc được Tiêu Chấn Long cõng sau lưng cũng cảm nhận được sâu sắc phần không cam lòng trong lòng Tiêu Chấn Long.
Cái chết, ở lúc này rốt cuộc cũng không phải từ ngữ lãng mạn gì, nhưng Tiêu Chấn Long đối mặt với nhiều anh em cận kề cái chết có thê’ không rời không bỏ, chỉ dựa vào mỗi phần dũng khí này không phải ai cũng có được.
Tiêu Chấn Long thực sự không cam tâm chết ớ nơi đất khách quẽ người, nhưng thời khắc này đây vận mệnh có thế nghịch
chuyển không? Anh không biết!
Tiêu Chấn Long gỡ mặt nạ ác quỷ xuống, mát hổ có chút đỏ, nói “Các anh em, Tiêu Chấn Long tôi xin lỗi mọi người, phải để mọi người chết nơi đất khách, nếu có kiếp sau, chúng ta lại là anh em!”

Tất cả mọi người đều gỡ mặt nạ ác quỷ xuống, nét mặt ai nấy đều kích động, một số thiết vệ không thể đứng dậy được phải dựa vào đồng đội dìu mới miễn cưỡng đứng được, dùng chiến đao cắm xuống thi thế đứng thắng lưng.

Nghe thấy lời Tièu Chấn Long nói, thậm chí một sổ người còn rơi nước mát, nhưng có thế nhìn thấy, mỗi người đều không vì đi theo Tiêu Chấn Long mà hối hận, tất cả mọi người bao gồm cả Lý Thế Vinh và Hỏa Phượng đều lớn tiếng gầm lên.
“Kiếp sau chúng ta lại là anh em!”
Cùng Tiêu Chấn Long kết giao sinh tử là Lý Thế Vinh cảm động ôm nhau, mát Tiêu Chấn Long ngấn lệ, tay phải vung chiến đao Nhật Hồng lên không trung, gầm một tiếng lớn “Chết, cũng phải chiến đấu đến giây phút cuối cùng!”
“Chết! Cũng phải chiến đấu đến giây phút cuối cùng!” Hai mươi mốt thanh đao đụng mạnh vào nhau thay thế cho việc bắt tay, âm thanh va chạm vũ khí giữa chiến đao với chiến đao cùng với lời thề bi tráng vang vọng trong dòng người.
Tất cả những người ở dưới đống thi thể bị cảnh tượng trước mắt làm xao động, tuy rằng là ké địch nhưng lại cảm nhận được sâu sắc tình nghĩa coi thường cái chết, không một chút giả vờ.

Yamaguchi-gumi và hội Inagavva đêm hôm nay hầu như tốn thất nghiêm trọng, hai bên đội ngũ hợp vào nhau hơn một ngàn người bị hai mươi mốt người Tiêu Chấn Long giết chết mấy trăm người, đây mà truyền ra ngoài, hai bang hội lớn
của giới hắc đạo Nhật Bản không thế nào lăn lộn nữa rồi.
Cho nên hai bang phái lớn hôm nay đã ôm chắc quyết tâm nhất định trừ khử Tiêu Chấn Long trong hôm nay, cho dù là toàn quân bị diệt hết cũng sẽ giữ mấy người Tiêu Chấn Long ở lại Nhật Bản.

Bây giờtay chân của hội Inagavva đã không còn nhẫn nại bát Tiêu Chấn Long nữa, m cùng Yamaguchi-gumi nhất định giữ lại mạng của Tiêu Chấn Long ở trong mảnh rừng núi này.
“Xông lên!” Hai bang phái lớn của Nhật Bản hạ mệnh lệnh tấn công Tân nữa.

Chỉ thấy tay chân của hai bang phái lớn giẫm đạp lên thi thể của đồng loại liều mạng xông về phía nhóm Tiêu Chấn Long, Tiêu Chấn Long lớn tiếng dặn dò cho những người bị thưong và phía trong, bản thân đứng ngoài cùng nhất địch lại sự liều chết xông lên của kẻ địch.
Tiêu Chấn Long nắm chặt đao liều mạng vung tay về biến người, lúc này đây mỗi một đao của Tiêu Chấn Long đẫ không còn theo trình tự nữa, Tiêu Chấn Long biết rằng công kích tập trung như vậy, mỗi một đao mà bản thân vung ra đều có thể chém trúng một người.

Nhưng Tiêu Chấn Long đã bỏ qua loại liều giết người này thì vết thưong của bản thân cũng nghiêm trọng nhất, Tiêu Chấn Long không biết rốt cuộc bản thân đã vung ra bao nhiêu đao, chỉ là cảm giác như đau đớn trên người mình càng lúc càng nhiều.
Trong biến người không biết ai đã đá một cước lên bụng Tiêu Chấn Long, Tiêu Chấn Long sức cùng lực kiệt như diều bị đứt dây bay ra ngoài sau, ngã dưới chân của mấy người thiết vệ, có lẽ Tiêu Chấn Long đã quên sau lưng còn có Lệ Ngọc, nghe thấy Lệ Ngọc “A!” một tiếng.

Lúc này Tiêu Chấn Long mói kịp phản ứng, Lệ Ngọc vẫn còn ở sau lưng mình, vội vàng đứng
dậy.

Đặt Lệ Ngọc xuống dưới sự bảo vệ của mấy người khác, chỉ thấy gương mặt nhỏ của Lệ Ngọc tráng bệt..

Bình Luận (0)
Comment