Nhà Lao Chi Vương

Chương 244


Tay phải Lý Thế Vinh kéo Chiến Lang sau lưng ra, chỉ thấy một tia sáng sâc bén lóe lên, Chiến Lang ra khỏi vỏ, dường như có một loại sát khí bao phủ toàn bộ cả hành lang.

Chiến Lang sắc bén mượn ánh đèn trên tường tỏa ra ánh sáng u ám, tay phải Lý Thế Vinh tiếp tục tiến về âm thanh đang chuyến động, đồng thời tinh thần cảnh giác được nâng lên hai mươi lần, chú ý đến từng biến động nhỏ trong phạm vi mười mét.
Mặc dù âm thanh lại biến mất lần nữa, nhưng Lý Thế Vinh vẫn không dừng lại, vì Lý Thế Vinh biết hành lang này là lối đi duy nhất đến sảnh lớn.

Nếu như đối phương muốn đánh lén thì nhất định sẽ đi qua hành lang này, cho nên Lý Thế Vinh vẫn kiên nhẫn bước từng bước về phía tiếng động.

Đến khi Lý Thế Vinh sáp bước đến cuối hành lang, thì nhìn thấy vài bóng người trên tường hiện ra, ánh sáng lạnh lẽo xông thẳng đến trước mặt Lý Thế Vinh.
Lý Thế Vinh đến vừa đúng lúc, tay vung Chiến Lang lạnh lẽo, dựa vào kinh nghiệm phong phú Lý Thế Vinh biết đây là thanh đao.

Nếu như là binh khí lạnh thì Chiến Lang của anh ấy sẽ chắng sợ ai.

Nghe thấy tiếng “bang bang bang bang” của kim loại, bóng dáng của bốn người bỏ lại Lý Thế Vinh, xoay người đi về phòng tập Judo.
Điều khiến Lý Thế Vinh ngạc nhiên không phải là cả bốn người đêu quay đầu rời đi mà là Lý Thế Vinh dựa vào trận đánh nhau vừa rồi có thế nhìn ra đối phương sứ dụng một loại vũ khí tương tự với chiến đao của Nhật Bản, chỉ là không ngờ rằng nó sầc bén đến mức không bị Chiến Lang của mình chặt đứt.


Thật ra trong lúc Lý Thế Vinh ngạc nhiên, thì trong lòng bốn người đánh lén đó càng ngạc nhiên hơn, điều khiến bọn chúng ngạc nhiên là bốn người họ cùng nhau tấn công nhưng Lý Thế
Vinh né được một đao, hai đao đánh giáp lá cà, cả bốn người biết trong tay Lý Thế Vinh là thanh đao nghìn năm hiếm có.

Mặc dù chiến đao của bản thân không bị đứt gãy nhưng lại bị Chiến Lang để lại vết nứt trên chiến đao của bốn người họ.

Bốn người yẻu đao như mạng không có ý định giao chiến với Lý Thế Vinh, cho nên bốn người họ dùng nguyên tắc dẫn Lý Thế Vinh đến phòng tập Judo của khách sạn để giải quyết vấn đề.
Lý Thế Vinh nhẹ nhàng đấy cửa phòng tập Judo, chậm rải đi về phía phòng tập, mặc dù Lý Thế Vinh tay câm Chiến Lang cúi đầu, mắt không liếc ngang ngó dọc, nhưng toàn bộ giác quan được huy động chú ý đến mọi tiếng động trong phòng tập Judo.
Phòng tập Judo của khách sạn rộng ngang bang nửa sân bóng đá, ở bên trong rất rộng, ở giữa là đệm da màu đen chuyên dùng cho cho Judo rộng hơn một trăm mét vuông đế mọi người huấn luyện với nhau.

Phía trên đệm da có một chiếc đèn nhỏ phát ra ánh sáng màu vàng mờ ảo, nhưng toàn bộ ánh sáng chỉ có thể chiếu trong phạm vi của tấm đệm da, bên ngoài tấm đệm da vẫn rất tối tăm.

Nhất là khi Lý Thế Vinh đứng dưới ánh đèn đối với phạm vi xung quanh phòng tập Judo đã không thê’ dựa vào đôi mát của mình, mà phải dựa vào thính giác và xúc giác, và cả các giác quan khác.
Nếu như không phải cánh cửa trước và sau di chuyến khiến Lý Thế Vinh nghĩ rằng có vài người bước vào phòng tập Judo, thì chỉ sự yèn ắng của phòng tập Judo có thể khiến Lý Thế Vinh không ngờ rằng trong phòng lại có bốn người.

Trong phòng tập Judo chỉ trừ phòng thay đồ thì không còn phòng nào khác có thể lấn trốn, mà phòng thay đồ, Lý Thế Vinh có thể chác chắn rằng lúc này đang bị khóa.


Suy đoán ở một khía cạnh khác, vậy thì hiện tại kẻ thù đang giữ ưu thế về sổ người, có thế không đánh mà chạy về phòng đế trốn, cho nên Lý Thế Vinh có thế chắc chắn bốn người này nhất định đang ở một
góc nào đó chờ cơ hội.
Lý Thế Vinh đứng trên đệm da, hai tay nắm chặt Chiến Lang, chậm rãi di chuyển bước chân quan sát tình hình xung quanh.
Thời gian từng chút trôi qua, cả phòng tập Judo vẫn yên lặng như thế, giống như chưa từng có người bước vào.

Điều duy nhất khiến người khác cảm thấy trong phòng tập Judo vẫn còn một chút hơi thở của người có lẽ là Lý Thế Vinh đang ớ giữa sàn đấu mà thôi.

Cả hai bẻn dường như kiên nhẩn hơn lâu hơn một chút, cũng có thế thời gian trôi qua tìm kiếm sơ hờ của đối phương.

Nhưng lúc này Lý Thế Vinh đang ờ ngoài sáng, mà kẻ thù đang ớ trong tối, xét về tình hình hay sức người, Lý Thế Vinh ở vị trí không công bằng và rơi vào tình thế rất bất lợi.
Nếu như tôi là bọn chúng, tôi sẽ làm như thế nào? Lý Thế Vinh suy nghĩtrong lòng, trạng thái bị động này không khỏi làm suy giảm khí thế phòng ngự của Lý Thế Vinh, điếm yếu này ngay lập tức khiến đối phương nám bát cơ hội.
Vào lúc này, Lý Thế Vinh đột nhiên cảm thấy có một chiến đao đang tấn công mình từ không trung với tốc độ nhanh như chớp nhám vào anh ấy, dù cho Lý Thế Vinh phản ứng nhanh chóng nhưng lúc này cũng né không kịp.

Chỉ nghe thấy một tiếng “soạt”, Lý Thế Vinh hừ một tiếng, đồng thời lúc này sau lưng Lý Thế Vinh truyền đến một cơn đau nóng rát.


Lý Thế Vinh biết bản thân đã bị thương rồi, vì anh ấy đã cảm giác được có máu chảy từ vết thương gần nửa thước, máu chảy không ngừng dọc theo quần áo xuống tấm đệm da.
Nhát đao này khiến Lý Thế Vinh lảo đảo, tuy là bị thương nhưng động tác của Lý Thế Vinh vẫn không hề chậm lại.

Rút một đao lại thì gặp nhát thứ hai của kẻ khác, hai đao va chạm tạo lên tiếng vang giòn giã.

Đợi đến khi Lý Thế Vinh lăn xuống
đất và đứng dậy lần nữa, thì người kia đã biến mất, giống như người kia từ đầu đến cuối chưa từng xuất hiện vậy.
Bang chứng duy nhất khiến Lý Thế Vinh cảm thấy bản mình chiến đấu thực sự không phải là với cái bóng mà là con đao phía sau lưng kia.

Nếu như không phải Lý Thế Vinh phản ứng nhanh lẹ thì chỉ riêng con đao này đã có thế lấy mạng của Lý Thế Vinh.
Tay phải Lý Thế Vinh cầm thanh đao đứng trên tấm đệ da, cấn thận quan sát xung quanh, Lý Thế Vinh ngoan cố không băng bó vết thương mà để máu chảy từng giọt từng giọt trên tấm đệm da, vết máu trên đệm da dính lên giày da của Lý Thế Vinh, trên tấm đệm da lần lượt có từng dấu chân dính máu.
Lúc này Lý Thế Vinh cảm thấy bản thân thật vô dụng, ngay cả hình dáng đối phương như thế nào cũng không biết lại bị kẻ thù cho một nhát, đây là lần đầu Lý Thế Vinh gặp phải chuyện này kế từ khi đặt chân với giới hắc đạo.

Nghĩ đến đây, trong lòng Lý Thế Vinh tức giận, khiến cho máu trong cơ thể Lý Thế Vinh dâng trào cuồn cuộn, vốn dĩ vết thương đã dần dần ngừng chảy máu nhưng lúc này lại bắt đầu chảy ra.
Lý Thế Vinh đứng trên tấm đệm da, thỉnh thoảng quay qua trái rồi lại quay qua phải, nhưng lần nào cũng đều rất chậm rãi, vì để có thể quan sát toàn bộ mọi thứ xung quanh dù là một chút động tĩnh, nhưng chỉ trừ ánh đèn chiếu lên tấm đệm da, thì mọi thứ xung quanh vẫn tối đen như thế.

Có lẽ Lý Thế Vinh có thể nhanh chóng chạy ra ngoài cửa phòng tập Judo bật đèn lên nhưng trong lòng Lý Thế Vinh quyết không làm chuyện khinh thường đó.


Lý Thế Vinh biết nếu như làm như vậy để tiêu diệt kẻ thù thì có lẽ chỉ còn là vấn đề thời gian, nhưng điều này sẽ làm ảnh hường lớn đến hình tượng của anh ấy sau này.

Mặc dù đây là cách đế đánh thẳng kẻ thù nhưng đối với người thành tâm theo đuối sự đột phá trong giới võ thuật như Lý Thế
Vinh thì đây quả là một trở ngại lớn, vì vậy Lý Thế Vinh từ bỏ cách làm này.
Nhưng có lẽ đối lại là Trương Anh Tú hoặc Trương Bá Chính thì có thế làm tất cả những gì có thế, vì sát thú chỉ nhâm tới mục tiêu mà không từ bất kỳ thủ đoạn nào, nhưng Lý Thế Vinh không phải sát thủ, vì vậy anh ấy sẽ đối phó với kẻ thù theo cách riêng của mình.
Cả người Lý Thế Vinh vừa cảnh giác vừa âm thầm phân tích cách thức tấn công của kẻ thù, đòn tấn công của những người này rất dề thực hiện, một mặt là do tốc độ của bọn chúng rất nhanh, mặt còn lại là vì bọn chúng rất giỏi lợi dụng địa hình xung quanh để ẩn nấp.
Vê tốc độ Lý Thế Vinh không có cách nào, trừ khi tốc độ của bản thân nhanh hơn mới có cơ hội giết chết bọn chúng.

Nhưng hiến nhiên qua trận đánh vừa rồi, Lý Thế Vinh nhận thấy hình dáng của mình cũng coi là nhanh so với người trong trận đánh vừa rồi, nhưng so với tất cả bọn chúng thì vẫn còn kém một chút.

Vậy vẫn còn một cách khác đế giết chết bọn chúng là phá hủy địa hình ẩn nấp của bọn chúng.
Đột nhiên, Lý Thế Vinh cảm giác có tiếng gió thối đến, sau đó Lý Thế Vinh lập tức xoay người, cả cơ thể nhanh chóng xoay một trăm tám mươi độ.

Nhìn thấy một ninja Nhật Bản đang đeo mặt nạ mặc một bộ đồ màu đen, trong tay cầm chiến đao nhắm thẳng vào cánh tay trái của anh ấy, Lý Thế Vinh biết rõ lúc bẳt đầu mục tiêu của trận chiến là chuôi của chiến đao ở sau lưng mình.

Dù cho Lý Thế Vinh tránh được một nhát đao chí mạng, nhưng tốc độ của kẻ thù thật sự quá nhanh, nhát đao lần này đã đâm mạnh vào cánh tay trái cúa Lý Thế Vinh, máu từ cánh tay trái của Lý Thế Vinh chảy ra, trong lúc cả người Lý Thế Vinh đang căng thắng cảnh giác phòng bị, nhát đao này khiến máu trong cơ thể bân ra như vòi rồng phun nước..

Bình Luận (0)
Comment