Nhà Lao Chi Vương

Chương 249


Lại thêm năm phút nữa trôi qua, đại ca của Yamaguchi-gumi gầm lên.

Lúc này đại ca của lnagawa cười chế nhạo, ý rằng người của Yamaguchi-gumi thật sự vô dụng.

Anh ta phất tay đế mười người của mình chạy về phía khách sạn.
Thấy mười người này không giống như tám người của Yamaguchi-gumi nhát như thỏ đế, dùng chân đập nát cánh cửa lớn và tấm kính thúy tinh bên cạnh của khách sạn.

Mười người vung đao trong tay xông vào.

Không giống như hai nhóm người trước, chỉ mấy phút bên trong đã vang lên tiếng đánh nhau “Bang bang bang bang”, nhưng lại ngần ngủi không quá năm giây, mọi thứ lại trờ nên im lặng.

Ban đầu đại ca của lnagawa rất vui vẻ, nhưng sắc mặt của anh ta càng ngày càng khó coi.

Vốn dĩ nghĩ rầng người của mình sẽ
làm được việc, ai biết chỉ có chút tiếng ồn.
Lúc này hai đại của của hai xã hội đen lớn có chút không kìm được nóng nảy, cũng không quan tâm tình hình trong khách sạn như thế nào, đã dẫn cấp dưới của mình xông vào.
Người của hai bên chuẩn bị vung đao tiếng vào khách sạn, thì nghe thấy tiếng bước chân nhịp nhàng trong khách sạn, sau đó nhìn thấy bóng dáng của ai đó trong khách sạn, nhưng vì ở bén ngoài và bên trong khách sạn đều rất tối, người của hai xã hội đen lớn bên ngoài khách sạn chỉ có thế mơ hồ nhìn thấy hơn hai mươi bóng người ở sảnh lớn khách sạn dưới ánh trăng.
Chỉ nhìn thấy hơn hai mươi người, tay phải mỗi người đều cầm một chiến đao Nhật Bản dài hơn ba thước, mặc dù trong đèm tối đen như mực, nhưng ánh sáng phát ra ở mổi chiến đao vẫn sáng như trăng, trong lòng người bên ngoài có cám giác rợn cả tóc gáy.

Nhưng điều khiến mọi người kỳ lạ không phải là chiến đao trong tay phải của bọn họ, mà là thứ hình tròn trong tay trái của bọn họ.
Hơn hai mươi người chậm rãi bước ra ngoài.

Mấy người đi phía trước đến trước cửa khách sạn, tất cả đồng loạt rút dao ra chặt chém vào cổng lớn, sau vài nhát sác bén thì thấy cánh cửa lớn bằng kim loại giống như tấm sắt bị chiến đao chia năm xẻ bảy, phía trước cửa lớn chỉ còn sót lại một vài mảnh thủy tinh, sau đó xuất hiện viên đạn trên mặt đất bên ngoài.
Lúc hơn hai mươi người cầm trong tay chiến đao đứng trước khách sạn, lúc đối mặt với hàng nghìn người, bao gồm cả đại ca của hai xã hội đen lớn và cấp dưới của chúng đều cám thấy ớn lạnh.

Hơn hai mươi người này đều mặc áo khoác màu đen, đeo thẳt lưng màu đen, thắt lưng đeo chiếc thẻ bằng sắt sáng tráng chói lóa, nếu như một vài người Nhật Bản phía trước biết chữ hán, thì sẽ phát hiện hai chữ trên thẻ là “Nam Thiên”.

Mỗi
người đều mang đủ tất cả các loại mặt nạ, mặt nạ hung ác làm cho không thế phân biệt được tuối tác của những người này, nhưng mỗi người đều tỏa ra sát khí chồng chất rất rõ ràng, giống như một ngọn núi không thế vượt qua, khiến người của hai xã hội đen lớn có cảm giác áp lực nặng nề.
Nhưng điêu ngạc nhiên nhất là trong tay họ là mười tám cái đầu đẫm máu, mỗi cái đầu vần không ngừng chảy máu, có thế thấy là vừa bị chém không lâu, mà gần như có thế chắc chán là mười tám người vừa rồi xông vào khách sạn.
Hai mươi mốt người, hai mươi mốt chiến đao, hai mươi mốt mặt nạ hung hãn, còn có mười tám cái đầu đầm máu.

Tiêu Chấn Long, Lý Thế Vinh, Hỏa Phượng còn có mười tám thiết vệ Nam Thiên, trong tay mười tám thiết vệ là mười tám cái đầu.
Tiêu Chấn Long đeo mặt nạ lạnh lùng nhìn hàng nghìn người trước mắt mình, điều khiến cảm thấy kỳ lạ là trong lòng anh không có một chút sợ hãi, một chút cũng không có.

Lúc này, Tiêu Chấn Long đã hoàn toàn mất đi cảm giác một thân một mình của một tháng trước đó, mà thay vào đó là sự tự tin giết chết kẻ thù, bởi vì Tiêu Chấn Long biết phía sau anh có một tố chức xã hội đen lớn hung mãnh nhất, quyền lực nhất, đó là binh đoàn Nam Thiên do chính mình huấn luyện – năm trăm quân Cờ Đen.
Đây là trận chiến mà Tiêu Chấn Long đã chuẩn bị mấy nảm nay, là trận chiến chống lại quân xâm lược Nhật Bản phiên bản hiện tại, nghĩ đến đây, trong lòng Tiêu Chấn Long hừng hực khí thế, chiến đao Hồng Nhật muốn thoát khỏi tay giống như một con ngựa hoang thoát khỏi dây cương.

Nếu như đã là trận chiến chưa từng có trong lịch sử, vậy thì làm theo các vị tướng thời xưa, lấy máu kẻ thù đế tế cờ.

Tuy trong tay họ không có
cờ chiến, nhưng họ có chiến đao trong tay, vậy thì lấy đầu của mười tám kẻ thù tế chiến đao của họ.
Thủ đoạn này tuy rất tàn nhẫn, vô nhân đạo, nhưng Tiêu Chấn Long biết rẳng đây là trận chiến sinh tử của anh, bất kỳ lòng tốt nào cũng sẽ dẫn đến thất bại.
Chiến đao trong tay phải Tiêu Chấn Long vung lên nhắm vào hàng nghìn người trước mặt, lưỡi đao của chiến đao Hồng Nhật tỏa ra sát khi vậy mà khiến cho lưỡi đao của bọn người xã hội đen lớn trong phạm vi vài mét phải lùi lại một bước.


Vào lúc này, mười tám thiết vệ giống như nhận được mệnh lệnh, cùng nhau ném chiếc đầu trong tay về phía đám đông.
Mười tám cái đầu nhuốm máu trên không trung tạo thành quỹ đạo đỏ như máu bay về phía đám đông, Hàng trăm người ở phía trước của hai xã hội đen lớn Yamaguchi-gumi và Inagavva dường như cùng nhau lùi lại, aỉ nấy đều sợ bị dính cái đầu chảy máu, vì đó là một điều rất xui xẻo, nhưng điêu đáng sợ hơn mà thủ đoạn của Tiêu Chấn Long và những người khác.
Chết có rất nhiều kiểu, nhưng kiểu chết này đã gây ấn động sâu sẳc cho người của hai xã hội đen lớn.
Mười tám cái đầu lăn trên mặt đất, giống như váng dầu trong nồi chiên trơn trượt xung quanh, theo sự chuyến động của cái đầu người là vết máu hiện lên rõ ràng trên mặt đất.
“Bagayarodo!” Đại ca của Yamaguchi-gumi lớn tiếng chửi bới.
Trong lòng Tiêu Chấn Long nghĩthầm, câu tiếng nhật này anh có thế nghe hiếu, anh ta đang mắng anh sao.
Ai dám chửi tôi, tôi sẽ cho anh ta chết, nhất là lũ heo Nhật
Bản này! Trong lòng Tiêu Chấn Long vô cùng tức giận, gầm lên một tiếng kéo theo Lý Thế Vinh, Hỏa Phượng và mười tám thiết vệ xông vào đám đông.

Sau đó, bóng người từ trong sảnh lớn của khách sạn cũng xông ra ngoài, đó là binh đoàn tinh nhuệ của Tiêu Chấn Long – quân đội thép máu Cờ Đen..

Bình Luận (0)
Comment