Nhà Lao Chi Vương

Chương 262


Nghe thấy các anh em nói, Tiêu Chấn Long đột nhiên cám thấy có đôi khi đám người này của mình quá ỷ lại vào anh, ngộ nhỡ có một ngày anh không ở bên cạnh bọn họ, thì bọn họ sẽ thế nào đây! Ấy! Sao mình lại nghĩ như vậy chứ, đây không phải là
đang tự rủa mình à? Phì phì! Rất không may mán! Tiêu Chấn Long nghĩ thầm ở trong lòng.

Nếu có Minh Nghĩa ở bên cạnh thì tốt rồi, ít nhất còn có thể đề xuất ý kiến giúp anh, bây giờ thì chỉ có thế dựa vào đám người này của anh thôi.
Đám người bên cạnh Tiêu Chấn Long nhìn vẻ mặt của anh lúc thì nhíu chặt chân mày, lúc lại khóe miệng mỉm cười, đều không biết lúc này trong lòng đến cùng đang nghĩ gì.
Tiêu Chấn Long đột nhiên đứng dậy, lớn tiếng nói: “Thôi không nghĩ nữa, giặc tới thì đánh, nước tới đất ngán.

Trương Anh Tú với Trương Bá Chính tới nhà xưởng tìm thử, xem cỏ gì ăn được hay không! Mọi người đều đói bụng, đừng đế cho kẻ địch còn chưa bẳt đãu đánh, chúng ta đã đói đến mức ngã rạp trước rồi.”
Nghe thấy lời cúa Tiêu Chấn Long, các anh em ếẽu không khỏi mỉm cười, thầm nghĩ bây giờ cũng chỉ có Tiêu Chấn Long là có thê’ mở miệng nói đùa được như vậy.


Nghe theo mệnh lệnh của Tiêu Chấn Long, Trương Anh Tú và Trương Bá Chính cùng đứng dậy dẫn theo vài người của quân Cờ Đen đi tới xung quanh tìm đồ ăn.
“Phượng Nhi, làm phiên cô dản vài người tởi nóc nhà theo dõi tình hình ở bên ngoài một chút, có chuyện gì thì lập tức báo cho tôi biết!” Tiêu Chấn Long giao việc.
“Vâng, anh Chấn Long!”
“Đi, hai anh em chúng ta đi xem các anh em bị thương!” Hai người Tiêu Chấn Long và Lý Thê Vinh cùng đi về phía các anh em bị thương.
Bên ngoài nhà xướng, trong xe Jeep.
“Bộ trướng Yoshino, hay lã bây giở đế tôi dẵn người xông vào đi, nhỡ đâu bọn chủng phát hiện ra bỉ mật của nhà xưởng thi không xong.”
“Đừng nóng vội! Cho dù bọn họ có phát hiện ra bí mật của xường công binh thì cũng không vào được đâu, bây giờ tôi chí lo lâng đến trung tâm nghiên cứu hạt nhân kia thôi.

Các anh đều không quen với tinh hình ở bên trong, nhỡ đâu xông vào bân trúng chỗ nào không nên bân, thl trách nhiệm này các anh không ai gánh nối đâu.

Tôi đã cho người đi mời kỹ sư thiết kế toàn bộ nhà xưởng từ Đông Kinh rồi, người đó cũng sắp tới rồi.

Đợi người đó tới, sẽ nói lại kỹ càng chi tiết hoàn cảnh bên trong cho các anh, lúc ấy các anh xông vào cũng chưa muộn.”
“Được rồi, vậy cứ đế cho bọn chúng sống thêm vài phút đi!” Gã sĩ quan trong xe Jeep cười lạnh nói.
Trong nhà xưởng Mitsubishi, Tiêu Chấn Long và Lý Thế Vinh đang thăm từng người quân Cờ Đen bị thưong, xốc lại ý chí cho mọi người.
“Bây giờ thấy thế nào?” Tiêu Chấn Long nhìn anh em quân Cờ Đen với cánh tay và trước ngực đêu quấn vái đang ngồi dựa vào vách tường ờ trong góc thân thiết hỏi.
“Yên tâm đi, đại ca, không sao đáu.

Lúc anh Thế Vinh huấn luyện chúng tôi, bị thương là chuyện thường thất, chút vết thương này thì tính lè gì chứ?” Người anh em Cờ Đen kia sang sảng mà trả lời.

Nhìn anh em cúa minh, ánh mât cúa hai người Tiêu Chấn Long và Lý Thế Vinh đều lộ ra vẻ tán dương.

Não ngờ, cũng chỉnh vào lúc này đột nhiên có một tiếng súng vang lên, Tiêu Chấn Long thâm nói không tốt, kẻ địch bât đầu tấn công! Anh lập tức dần theo Lý Thế Vinh và đám quân Cờ Đen lao v’ê phía nơi
vang lên tiếng súng…
Tiêu Chấn Long và Lý Thế Vinh đi theo hướng tiếng súng vang lên tới nhà xưởng thứ ba ờ phía Tây Nam, dưới sự trợ giúp của một người quân Cờ Đen mà vào một cánh cửa cao hơn đầu người, bước vào trong cứa thì nhìn thấy Trương Anh Tú và Trương Bá Chỉnh đứng ớ trước một cánh cứa kéo bâng thép, trong tay Trương Anh Tú cầm súng lục, rất rõ răng tiếng súng vừa rồi phát ra từ chỗ này.
“Có chuyện gì vậy, sao lại vô cớ nố súng?” Tiêu Chấn Long hòi.
“Đại ca, anh nhln cánh cửa này hơi lạ thì phải, tôi đã thử rất nhiều cách mà vẫn không mở ra được khóa sât ở trên cửa!” Trương Anh Tú nói.
Nghe thấy lời cúa Trương Anh Tú, Tiêu Chấn Long cấn thận mã quan sát hai bẽn cửa kéo nãy, cánh cứa này cao gần bâng hai người, bề ngang rộng khoảng bảy tám mét, cửa kẻo lởn như vậy, Tiêu Chấn Long cũng mới nhìn thấy lần đầu.

ở giữa cửa dùng một cái khóa sắt to bằng ngón tay cái mà khóa chặt, tay Tiêu Chấn Long sờ lên trên khóa sắt mà thấy lạnh lẽo thấu xương, giống như được làm từ thép đặc vậy, chỉ là vật liệu thép nguyên chất như vậy Tiêu Chấn Long cũng mới nhìn thấy lần đầu.

Xuyên qua khe hờ của cửa kéo, Tiêu Chấn Long nhìn thấy bẽn trong cứa kéo là một cái cầu thang xoân ốc đi xuống, trong một góc trẽn vách tường ở phía trên cầu thang có một cái camera dùng đế giám sát.
“Ban đầu tôi dùng dao găm để chém nó, không ngờ dao găm vừa chém lên khóa sắt này thì lập tức bị gãy luôn, cũng không biết đây là vật liệu gì mà cứng như vậy?” Trương Bá Chính nói.
Tiêu Chấn Long quay đầu hỏi Trương Anh Tú: “Vì thế sau đó anh đã dùng súng lục bán phải không, kết quá thì sao?”

‘Cũng giống vậy, trên cái khóa này không hề bị lưu lại chút vết
đạn nào! Đúng là kỳ lạ, tôi cũng lần đầu tiên được trông thấy cái khóa cứng tới như vậy!”
Trong ấn tượng những nơi được khóa nghiêm mật như vậy, bên trong đều có thứ gì đó không thể cho ai biết hoặc là cực kỳ quan trọng với ai đó, Tiêu Chấn Long nhìn dao găm bị gãy đôi ở trên mặt đất, lại liếc nhìn khóa sát trên cửa kéo, nghĩ cách làm thế nào mới có thế mờ được nó ra.
“Tôi nhớ vừa rồi lúc tôi đi ngang qua khu xưởng này, có nhìn thấy một cái cưa điện ở trên bệ máy móc, Trương Bá Chính anh đi lấy tới đây.” Tiêu Chấn Long nói.
“Vâng.”
Năm phút sau, Tiêu Chấn Long nhìn cưa điện cùng với một loạt thiết bị cát kim loại gãy đôi ở trên mặt đất mà hoàn toàn ngây người, chính xác mà nói là đã hoàn toàn bị cái khóa sát này đánh bại.

Tiêu Chấn Long không ngờ khóa sắt này cùng với cá cái cứa kéo bâng thép đều mềm cứng không ăn, nước lửa không sợ.
Ngoài nhà xưởng, trong xe Jeep..

Bình Luận (0)
Comment