Nhà Lao Chi Vương

Chương 266


Cũng không biết qua thời gian bao lâu, hai mươi người Trương Anh Tú mới ngừng bắn, hai mươi người lạnh lùng mà đứng ở giữa nhà máy nhìn chằm chằm hai bên nhà máy, hay chính xác hơn là nhìn chằm chằm vào những tên tự vệ còn sót lại trốn ở hai góc nhà máy.

Súng máy hạng nặng trên tay vì mới bắn xong mà hơi nóng lên, thỉnh thoảng lại có từng khói thuổc súng và ánh lửa phát ra từ họng súng.
Vừa rồi có mấy tên quân tự vệ muốn đứng lên phản kích, chỉ vừa mới nâng súng tiểu liên lèn, tấm lưới hai mươi hỏa lực lại bắt đầu giăng ra, mấy chục viên đạn tạo thành đường thắng, điên cuồng mà b ắn ra ánh lửa, hoàn toàn đã phá hủy niềm tin muốn phản kích của đám quân tự vệ còn lại.

Trương Bá Chính và đội viên Hắc Báo phối hợp với tiếng súng máy điên cuồng bắn đạn mà hét to, tiếng hét hùng hồn xuyên qua vách tường nhà máy truyền ra bên ngoài tới lỗ tai của bộ trưởng Yoshino và kỹ sư Mitsui vẫn luôn chú ý đến tình hình chiến đấu ở bên trong, hai người đều kinh ngạc liếc mắt nhìn nhau một cái, bọn họ biết đã có người mở được cửa lớn của xưởng cỏng binh ra.
Bộ trưởng Yoshino thỉnh thoảng lại lấy khăn tay lau mồ hỏi trên trán mình, đồng thời khỏi nhìn lên bầu trời đang dần dần sáng lẽn, vẻ kinh hoàng hiện lên trẽn khuôn mặt tái nhợt của ông ta.

Yoshino biết tình cảnh hiện tại đã càng ngày càng nghiêm trọng, đã dần dần sắp vượt ra ngoài sự khống chế của ông ta, ông ta bắt đầu hối hận vì đã chủ động đưa ra ý tưởng tiêu diệt Tiêu Chấn Long với Thủ tướng, nhưng mà bây giờ có hối hận cũng đã vô dụng.
Yoshino lập tức hạ lệnh qua máy truyền tin đế cho quân tự vệ lập tức rút lui, ông ta muốn đợi sau khỉ quản tự vệ rút lui xong sẽ nghĩ cách khác.
Nhưng mà máy truyền tin lại truyền tới tin hỏa lực của kẻ địch quá mạnh, bọn họ không thế thoát được ra ngoài.


Yoshino tức giận đến mức đập mạnh bộ đàm xuống đất, ông ta không ngờ vũ khí do quốc gia mình nghiên cứu ra, súng ống đạn dược sản xuất ra, tiêu diệt đầu tiên lại chính là bộ đội của quốc gia mình.
Chỉ trong chốc lát, tiếng súng trong nhà máy lại một lần nữa ngừng lại, Yoshino lau mồ hôi trên đầu mà căng thẳng nhìn chằm chằm vào từng động tĩnh trong nhà máy…
Từ lúc Trương Anh Tú và Trương Bá Chính giơ súng lèn b ắn ra viên đạn đầu tiên, Tiêu Chấn Long đã biết từ lúc đó bọn họ đã không còn đường lui.

Cho dù đội hộ vệ của anh có hỏa lực mạnh mẽ đến đâu, có thế chiến đấu, cho dù họ có quét sạch hàng trăm người ở đây, nhưng kết cục của họ sẽ ngày càng rõ ràng giống như mặt trời mọc ngày càng sáng, đã không còn đường lui, binh đoàn của Tiêu Chấn Long sẽ phải đối mặt với sự diệt vong và sự trả thù điên cuồng của lực lượng vũ trang nước Nhật.
Nhưng lại rất may mắn cho đám người Tiẽu Chấn Long, hôm nay anh đã thấy được mặt trời mọc một lần nũa.

Ý nghĩa của cái chết cũng không còn kinh khủng dưới ánh sáng ngời ngợi của mặt trời, giống như hy vọng đang ở trước mắt, nhưng lại xa ngoài tầm với.
Một tia bình minh từ phía chân trời uế oải thắp sáng trước cống nhà máy Mitsubishi, bộ trưởng Yoshino – người phụ trách công việc tiêu diệt lúc này đang nhìn cánh cổng nhà máy Mitsubishi mở toang hoang.

Hồi lâu không nói nèn lời, bởi vì ông ta biết đội ngũ hai trăm người tiến vào đã đi tong toàn bộ, có lẽ vẫn còn sống, nhưng không ra khỏi cánh cửa nhà máy Mitsubishi.
Yoshino đang la hét điên cuồng bên cạnh chiếc xe jeep, ỏng ta không cam lòng những người này lại chết dưới tay người Trung Quốc.


Thậm chí sĩ quan thượng úy dẫn đội còn cảm thấy đau lòng hơn vì hai trăm người cấp dưới của mình, cầm quân mũ trong tay dùng sức nắm chặt, anh ta gọi các phi công của bốn chiếc trực thăng vũ trang đã xin chỉ thị của Yoshino, đích thân chỉ huy chiến dịch quân sự tiếp theo.
Yoshino biết anh ta phải sử dụng trực thăng vũ trang để đối phó bọn người Tiêu Chấn Long, có nghĩa mấy trăm người của Tiêu Chấn Long này chỉ cần vài tên lửa đã có thế tiêu diệt hết,
nhưng Yoshino vẫn cố chấp ngăn cản hành vi này, sĩ quan thượng úy tức giận đến mức không quan tâm đến lễ nghi trên dưới, quát vào mặt Yoshino.
‘Tôi không hiếu vì sao ngài lại không đế tôi dẫn đội tiêu diệt bọn chúng? Chỉ cần vài quả tên lửa đã có thể tièu diệt được bọn chúng hoàn toàn.”
“Khốn khiếp! Cậu còn chưa biết gì đã muốn phát động tấn công, cậu có biết điện năng của trung tâm nghiên cứu hạt nhân dưới lòng đất đều đến từ căn cứ Mitsubishi này không, nếu đột ngột cắt điện sẽ khiến toàn bộ thiết bị chủ chốt dưới lòng đất không ốn định, đến lúc đó, những tên lửa này không chỉ gi ết chết những người Trung Quốc mà còn gi ết chết hàng chục triệu người ỞTokyo.

Bao gồm cả tôi và cậu, cậu có biết không?”
Nghe được những lời này của Yoshino, sĩ quan thượng úy ngơ ngác đứng đó, cho tới bây giờ anh ta mới biết được nhiệm vụ gian khố của mình, mồ hỏi lạnh chảy ròng ròng xuống cố.
“Cậu tránh ra một bên!” Bộ trưởng Yoshino bực bội hét vào mặt sĩ quan thượng úy.
“Vâng!”
Trong lúc Yoshino và những người khác đang thảo luận làm cách nào đế triển khai đợt tấn công thứ hai với đám người Tiêu Chấn Long, những binh sĩ vẫn luôn giám sát tình hình trong nhà máy cuống quít tới báo cáo, đã có hơn mười người ra khỏi nhà máy.


Yoshino vội vàng dùng ống nhòm quan sát cống nhà máy, thấy hơn mười mấy người chậm chạp đi về phía cống nhà máy, khi gân cánh cống một khoảng thì đứng yên, sau đó trong tay mang theo một thứ gì đó giống như đầu mũi
tên.
“Bazooka V2!” Yoshino hét lên, nói xong liền dẫn theo những người xung quanh chạy thật nhanh.

Những binh lính khác đứng bên cạnh xe tải còn phản ứng nhanh hơn, lập tức chạy trốn khỏi chiếc xe tải giống như gặp ma.
Yoshino vừa chạy được cách đó không xa, ông ta nhìn thấy hơn chục tia sáng giống như những thanh kiếm sâc bén đang “vèo” lao thẳng về phía mình, chuẩn xác hơn thì lao đến chiếc xe tải.
“Ôi! Không!” Yoshino hét lên một tiếng, bởi vì Yoshino nhận ra mục tiêu của bọn họ không phải là mình, cũng không phải là xe tải, mà là trực thăng vũ trang phía sau xe tải.
Ông ta nhìn thấy hơn chục phát đạn tên lửa nổ thật mạnh bẽn cạnh trực thăng vũ trang Apache, đột nhiên quả cầu lửa bốc lên tạo thành một luồng khí cực mạnh tỏa lên dữ dội trong bán kính một trăm mét xung quanh chiếc trực thăng, tạo thành những đợt sóng nhiệt.

Một sô hoả lực còn gián tiếp làm nố tung xe tải quân sự gần trực thăng, một chiếc xe tải phát nổ lập tức gây ra hiệu ứng dây chuyền, những chiếc xe song song dựa vào nhau cũng bị hỏa tiễn này phá hủy.

Nhìn thấy bổn chiếc trực thăng đã biến thành đống sắt vụn, mười mấy người lập tức bỏ khấu bazooka xuống chạy về khu nhà máy.
Tuy chục quả hỏa tiễn này không làm ai bị thương nhưng đã phá hủy bốn chiếc trực thăng vũ trang và vài chiếc xe tải quân sự hoàn toàn, chiếc xe tải này cũng không đáng giá bao nhiêu đối với Nhật Bản, nhưng bốn chiếc trực thăng vũ trang Apache thì không chiếc nào có glá trị dưới một trăm triệu yên cả.


Nhìn chiếc trực thăng đang bốc cháy ngùn ngụt, Yoshino nằm trên một gò núi đây tức giận trong lòng, ông ta đường đường là một bộ trưởng uy nghiêm lại bị những người Trung Quốc kia
làm cho mặt xám mày tro.
“Lập tức liên hệ với cơ quan Quốc phòng Nhật Bản, yêu cầu họ phái viện binh đến hồ trợ ngay lập tức!”
“Rõ!”
Trong nhà máy Mitsubishi, Tiêu Chấn Long và những người khác đang ăn mừng vì cuộc đánh lén thành công, dẫn đầu nhiệm vụ đánh lén lúc nãy chính là Lý Thế Vinh và một số thành viên của mười tám thiết vệ.
“Anh Vinh, phát bắn vừa rồi thật sự rất chính xác! Một phát còn bắn trúng chiếc trực thăng xa nhất, tôi còn tưởng chúng ta không làm gì chiếc trực thăng đó được đấy!”
“Còn phải nói à, anh Đông chính là một đại bác thực thụ, không trượt phát nào!”
Đột nhiên Hắc Báo đội thiết vệ phát hiện mình dùng từ không đúng cho lắm, chỉ thấy mấy người anh em đang cố nhịn cười không dám cười ra tiếng, đều dùng ánh mắt cậu xong rồi nhìn cậu ta.

Vốn dĩ nghe thấy người anh em khen mình làm Lý Thế Vinh bình thường ít nói cười cũng có chút cảm giác tự hào, nhưng câu cuối cùng của Hắc Báo, càng nghe càng cảm thấy quái lạ.

Vừa thấy ánh mắt của những anh em, Lý Thế Vinh đỏ bừng mặt, đứng dậy đá một phát vào chân Hắc Báo, cũng may Hắc Báo phản ứng nhanh, hét to một tiếng: “Anh Vinh, thật xin lỗi, tỏi nói sai rồi! Ha ha”
“Ha ha! Ha ha!”.

Bình Luận (0)
Comment