Nhà Lao Chi Vương

Chương 27


“Tiếu Lưu! Gần đây có chuyện gì đặc biệt xảy ra trong nhà giam không?” Lẽ Chí Nam vừa đi vừa nói với Lưu Á Danh bên cạnh.
“Gần đây!… Chuyện này…” Lưu Á Danh căng thẳng sẳp xếp từ ngữ, không biết nói chuyện của Tiêu Chấn Long với Lê Chí Nam như thế nào, bởi vì mọi chuyện xảy ra gần đây đều liên quan đến Tiêu Chấn Long.
“Ồ! Nghe nói hòa thượng ở Bắc Viện đã bị một người tên là Tiêu Chấn Long ở Nam Viện giết, có chuyện này thật không?” Lê Chí Nam dừng lại nhìn Lưu Á Danh đang lau mồ hôi trên trán.
Rõ ràng, Lê Chí Nam đã sắp xếp một nội gián bên cạnh Lưu Á Danh đế giám sát mọi thứ trong nhà giam Thành Bắc.

Có vẻ như Lê Chí Nam vẫn không tin tưởng gã ta, trong lòng Lưu Á Danh thầm ôm hận, trong mắt lóe lên sát ý.
“À … chuyện này sao, một lát nữa tôi sẽ giải thích với anh Nam sau! Chúng ta về văn phòng trước đã!” Lưu Á Danh vội vàng nói.
“Được! Tôi rất muốn nghe lời giải thích của cậu.” Lê Chí Nam nhấn mạnh hai từ giải thích cuổi cùng.

Rõ ràng ông ta rất không hài lòng với cách xử lý một số việc của Lưu Á Danh khi mình không ở nhà giam.
Hai người đi đến phòng làm việc của Lưu Á Danh, Lê Chí Nam hiên ngang ngồi xuống ghế sô pha, ngạo mạn nói với Lưu Á
Danh: “Nói đi!” Sau đó nheo đôi mắt hẹp dài của mình lại, nhìn Lưu Á Danh đang đứng trước mặt.
Đừng thấy Lưu Á Danh ở trong nhà giam ra vẻ hống hách, tự cao tự đại mà lầm tưởng, đó là khi Lê Chí Nam không ở đây, bây giờ Lê Chí Nam vừa trở lại, gã ta chỉ có thế đứng không thế ngồi.

Thấy Lê Chí Nam cười nhạt nhìn mình, trong lòng Lưu Á Danh thấp thỏm, tính toán xem nẽn nói như thế nào.

Sau một hồi suy nghĩ, gã ta dùng những lời đã sắp xếp sẵn trong lòng đáp lại Lẽ Chí Nam.


Tiêu Chấn Long vào tù như thế nào, anh ngồi trong phòng tối như thế nào, cùng với việc cuối cùng là trong cơn tức giận Tiêu Chấn Long đã giết hòa thượng như thế nào, báo cáo lại toàn bộ sự việc xảy ra ở hai viện Nam Bắc cho Lê Chí Nam, cuối cùng còn nói cả chuyện Nam mặt sẹo đã chết cho Lê Chí Nam.
“Ồ? Một mình cậu ta có thế giết hết đám hòa thượng sao? Người này không đơn giản!” Sau khl nghe Lưu Á Danh báo cáo, Lê Chí Nam suy nghĩ một lúc rồi nói.
“Tại sao cậu không tìm cơ hội đế trừ khử cậu ta? Chỉ trong một đèm, cậu ta đã giết sạch tất cả đám người hòa thượng ở Bắc Viện, cậu hoàn toàn lý do đế trừ khử cậu ta, tại sao lại không làm? Lẽ nào cậu không biết quy tắc quản lý ngầm của nhà giam Thành Bắc sao? Vậy chúng ta ăn cái gì? Hả?” Càng nói đến cuối, giọng điệu của Lê Chí Nam càng cao, gần như là đang khiến trách Lưu Á Danh.
Tất nhiên Lưu Á Danh biết quy tắc quản lý ngầm là gì, đó là những quy tằc quản lý bí mật trong nhà giam Thành Bắc.

Điều quan trọng nhất của những quy tắc này là duy trì việc phân chia hai viện Nam Bắc và khiến hai nơi này được kiểm soát bởi các thế lực độc lập.

Ban đầu, phản viện Bắc Nam của nhà
giam Thành Bẳc không phải do con người tạo ra, chủ yếu là do một số tù nhân có tiền có quyền sợ bị ngược đãi trong nhà giam nẽn đã mua chuộc tất cả người trong nhà giam, hình thành nên một nhóm tương đối độc lập.

Sau đó những người quản lý nhà giam nhận thấy cách quản lý theo kiểu phân chia Nam Viện và Bảc Viện có thể mang lại nguồn thu nhập bất chính rất lớn cho họ, mặt khác, những người xin vào Nam Viện đều giàu có và quyền lực, nên có thế giúp bọn họ xây dựng những mối quan hệ có lợi trong xã hội.

Phương pháp quản lý chia ra hai viện Nam Bắc này không chính thức và bất thành văn, nhưng đối với nhà giam Thành Bắc thì nó là quy định công khai.

Bằng cách này, nguồn thu nhập bất chính hàng năm của nhà giam Thành Bắc có thể lên tới gần một triệu nhân dân tệ, thậm chí có thế nhiều hơn.


Tuy nhiên, có một điều kiện tiên quyết đối với việc phản chia hai viện Nam Bắc, đó là thế lực ngầm của hai viện phải độc lập với nhau.

Tại sao phải có tiền đề này? Đây là quy luật đã được các quản ngục đúc kết qua nhiều năm, thế lực của Nam Viện và Bắc Viện được thống nhất sẽ dẫn đến việc phá vỡ sự khác biệt trong cách đối xử của quản ngục với Nam Viện và Bắc Viện.

Nếu cách đối xử của quản ngục với Nam Viện và Bắc Viện giống nhau, vậy thì ai còn muổn bỏ số tiền lớn ra đế vào Nam Viện nữa?
Nếu Tiêu Chấn Long thống nhất Nam Bắc viện, mệnh lệnh duy nhất mà anh đưa ra sẽ là yêu cầu Bắc Viện ngừng đánh các tù nhản mới.

Nếu các tù nhân của Bắc Viện thực sự thực hiện mệnh lệnh của Tiêu Chấn Long, vậy thì thu nhập trong vài năm tới của nhà giam Thành Bẳc chắc chắn sẽ bị giảm đáng kể.

Người quản lý của nhà giam Thành Bắc không cho phép sự phân hóa giữa Nam Viện và Bắc Viện biến mất, sự phân hóa này biến mất đồng nghĩa với việc quyền lực của nhà giam biến mất, quyền lực của nhà giam biến mất gián tiếp đồng nghĩa
với việc nguồn thu nhập bất chính của nhà giam Thành Bắc bị sụt giảm.

Tất cả những điều này đều là việc mà Lê Chí Nam không muốn nhìn thấy, vì vậy ông ta mới hỏi Lưu Á Danh tại sao khỏng ra tay sớm.
Lưu Á Danh điều chỉnh lại suy nghĩ của bản thân nói: “Anh Nam, sao tôi không biết chuyện này chứ? Nhưng Tiẽu Chấn Long này không giống đám hòa thượng đó, cậu ta không phải chỉ dùng bạo lực đế quản lý đàn em.

Vì anh em của mình, cậu ta có thế một mình đi liều mạng với đám hòa thượng, bây giờ đàn em của cậu ta, bất kế là ở Nam Viện hay Bắc Viện đều cực kỳ trung thành đi theo cậu ta, chính vì tinh thần trượng nghĩa này của cậu ta đủ đế bọn họ kết làm bạn bè.


Tôi cũng đã nghĩ đến việc trừ khử cậu ta, nhưng anh Nam, chúng ta cũng phải xem xét đến hậu quả sau khi trừ khử cậu ta.

Nếu nhóm tội phạm này cùng nhau phản đối rồi gây ra bạo loạn, vậy thì chúng ta không thế gánh chịu được hậu quả đó.

Anh nói xem?” Lưu Á Danh nói xong, trộm nhìn Lê Chí Nam đang cúi đầu, vẻ mặt nghiêm túc suy nghĩ những gì gã ta nói.
Lê Chí Nam không phải là kẻ ngốc, tất nhiên ông ta biết những gì Lưu Á Danh nói rất có thế sẽ xảy ra.

Hơn nữa gằn đây trong tỉnh cũng đã thả tin ra, có ý thuyên chuyến ỏng ta về tỉnh công tác, nhưng đối với xã hội Trung Quốc, chỉ cằn văn kiện chưa được gửi đến thì chưa có gì chắc chắn, nhà giam Thành Bắc là một nơi béo bở, dựa vào nguồn tài nguyên này, Lê Chí Nam mới có đủ tiền để mua chuộc lãnh đạo thành phố.

Nhưng vấn đề của Tiêu Chấn Long nhất định phải được giải quyết, việc loại bỏ một tù nhân trong nhà giam Thành Bắc rất dễ dàng, nhưng muốn loại bỏ một đại ca thì phải tìm ra một phương pháp an toàn hơn, vừa có thế loại bỏ Tiêu Chấn Long, nhưng cũng không thế đế tội phạm hai viện Nam Bắc làm loạn rồi đồn ra ngoài, đúng là đau đầu!
Thấy Lê Chí Nam đứng dậy, suy tư đi lại trong phòng làm việc, Lưu Á Danh muốn nói lại thôi, ngay cả động tác nhỏ nhoi này cũng không thoát khỏi ánh mắt sáng ngời của Lê Chí Nam, ông ta biết chắc chắn trong lòng Lưu Á Danh đã có cách, nói:” Có phải cậu đã nghĩ ra cách gì rồi không?”
Lưu Á Danh hắng giọng, gã ta muốn xoa dịu bầu không khí áp bức trong văn phòng, nói: “Anh Nam, tôi có một cách, không biết có được hay không?”
“Nói đi!” Lẻ Chí Nam mất kiên nhẫn nói, trong mắt ỏng ta, Lưu Á Danh không có năng lực gì, được xếp vào loại năng lực thấp, vì vậy ông ta cũng không hy vọng Lưu Á Danh có cách gì tốt đế loại bỏ Tiêu Chấn Long.
“Anh Nam! ở trong nhà giam dùng cách bình thường hay bất bình thường đế loại bỏ Tiêu Chấn Long đều sẽ khơi dậy sự bất mãn của các tội phạm ở cả hai viện Nam Bắc.

Nhưng nếu chúng ta dùng thủ đoạn bình thường đế trử khử Tiêu Chấn Long ở bên ngoài nhà giam, thì sẽ có thế bịt miệng tất cả các tội phạm.

Ví dụ…”
“Ví dụ gì?” Lê Chí Nam hỏi.
“Ví dụ như trốn khỏi nhà tù!” Lưu Á Danh nhỏ giọng nói bên tai Lê Chí Nam.

“Trốn khỏi nhà tù?” Đôi mắt của Lê Chí Nam chợt sáng lên, tiếp đó lại tối đi: “Cách này làm như thế nào? Trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, cậu coi Tiêu Chấn Thiên là tên ngổc sao? Hơn nữa, nếu cậu ta thực sự bỏ trốn được thì ai sẽ là người gánh chiu trách nhiêm?”
“Anh Nam! Anh đừng quên, ngoài đường cao tốc ra, bốn phía bên ngoài nhà giam Thành Bắc đều là đầm lầy.

Có thế nói là một đi không trở lại.

Chỉ cần chúng tính toán tốt, Tiêu Chấn Long chỉ có thế chạy ra bằng đường cao tốc.

Anh dẫn theo vài cảnh sát vũ trang canh gác bên đường cao tốc, chờ cậu ta đi qua, sau đó…” Lưu Á Danh dùng tay làm một động tác chém đao, sau đó nói: “Như vậy anh vừa được tiếng nhà giam trưởng dũng cảm bắt tội phạm bỏ trốn, anh nói xem, việc này chỉ có lợi không có hại với việc thăng tiến trong tương lai của anh, đúng không?”
“Ồ? Vậy sao?” Lê Chí Nam đang suy nghĩ cấn thận về tính khả thi trong kế hoạch của Lưu Á Danh, khuôn mặt của ông ta từ cười mỉm biến thành cười lớn, như thế bây giờ bọn họ đã bắt được Tiêu Chấn Long, ngày mai có thế chuyến đến tỉnh làm việc rồi.
Ông ta đưa tay ra vổ nhẹ vào vai Lưu Á Danh, vui vẻ nói:
“Không tồi! Tiểu Lưu, cậu có thể nghĩ ra cách vẹn cả đồi đường như vậy! Được! Chỉ cần cậu làm xong việc này, sau này khi tôi lên tỉnh làm việc, vị trí nhà giam trưởng này sẽ là của cậu, ha ha!”
“Cảm ơn anh Nam đã bồi dưỡng tôi! Cảm ơn anh Nam đã bồi dưỡng tôi!” Lưu Á Danh nhanh chóng gật đầu, gập eo nói: “Anh Nam! Vậy nếu không còn việc gì nữa thì tôi đi làm việc đây.”
“Được, đi đi!” Lê Chí Nam lẳc đầu, đột nhiên quay sang nói với Lưu Á Danh: “Nhớ kỹ, lúc nói chuyện với Tiêu Chấn Long không được để lộ sơ hở, nhân tiện lấy ít tiền từ anh ta, dù sao thì trốn khỏi nhà tù cũng phải lấy chút tiền! Ha ha.”
“Đúng vậy, đúng vậy! Anh Nam, anh yên tâm, tôi sẽ làm tốt việc này, không để lại chút sơ hở nào!” Lưu Á Danh nghiêm túc
đảm bảo, nói xong rời khỏi văn phòng, ngay khoảnh khắc Lưu Á Danh đi ra ngoài, không ai đế ý đến nụ cười xấu xa nơi khóe miệng gã ta.
Lúc này, Lê Chí Nam đang ngồi trên ghế sô pha trong văn phòng, nhắm mẳt chìm trong giấc mộng được thăng chức, phát tài…
Đôi khi con người là như vậy, lòng tham dâng cao có thế khiến ta mất đi khả năng dùng lý trí phân tích vấn đề, cũng có thế khiến ta rơi vào vực thẳm không thể quay tại, giống như Lê Chí Nam bây giờ.
Lòng tham đã từng bước đẩy ông ta đến bờ vực của cái chết…
Ngày 1 tháng 6 năm 1999, gió nhẹ nắng ấm, ánh mặt trời rực rỡ..

Bình Luận (0)
Comment