Nhà Lao Chi Vương

Chương 270


Trương Anh Tú cao to dũng mãnh dùng một tay ấn vào đầu người lính Nhật, cười lớn một tiếng.

Vì vóc dáng cúa tên lính Nhật kia thấp bé hơn Trương Anh Tú rất nhiều, nên dù hân có vung nâm đấm thế nào cũng không thế đánh được Trương Anh Tú, hăn tức giận đến mức hét lên dưới lòng bàn tay to lớn của Trương Cường, nhìn thấy Trương Anh Tú mỉm cười đầy suồng sã.
“Trương Anh Tú, đừng đũa nữa, mau giái quyết trận chiến đi!” Tièu Chấn Long không khỏi mẳng Trương Anh Tú khi nhìn thấy cảnh này.
Trương Anh Tú cười đầy bất lực, đè mạnh cố tay xuống đầu tên lính Nhật, tiếp theo tiến lên một bước, đập mạnh xương bánh chè của anh ấy vào sống mũi tên lính Nhật, tên lính Nhật lập tức đau khổ kêu lên một tiếng rồi ngất đi.

Trương Anh Tú lấy một chiếc khăn tay ra từ trong người và lau vết máu trên quần, sau đó chạy về phía một người lính Nhật khác.
Binh đoàn của Tiêu Chấn Long vốn đã có lợi thế về quân số, cho nên giải quyết hàng chục tên lính Nhật Bản này không hề thiệt hại một người nào, kế hoạch của Tiêu Chấn Long đã đạt được khá mỹ mãn.
Nhưng mọi người đều hiếu râng trận chiến thực sự vần còn ở phía sau….
Tiêu Chấn Long dẳn theo các anh em nhanh chóng dọn dẹp hiện trường, dưới bàn tay nặng nề của Tiêu Chấn Long và những người khác, không một binh lính Nhật Bản nào trong phòng có thể chạy thoát, tất cả đều táng thân ờ nơi này.

Xác chết của binh lính Nhật Bán nằm ngang nầm dọc tứ tung trên mặt đất cúa nhà máy, máu tươi không ngừng yẽn lặng cháy ra tử xác chết.

Lúc này, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên trên mái nhà của nhà máy, chiếu lên trên cơ thế người tạo ra một cảm giác ấm áp, nếu không phải đang không đúng lúc không đúng chỗ, tin râng việc tận hưởng ánh nâng của buối sớm tươi sáng là một chuyện vô cùng thoái mái đối VỚI mọi người.

Nhưng mà số phận sẽ luôn trêu đũa hoặc diễn ra như thế, trong khi tất cả mọi người trong thành thị còn đang bận rộn đi làm vào lúc sáng sớm thì Tiêu Chấn Long cùng với các anh em của mình dốc sức vì sự sống của chính mình ở trong một góc khác của thế giới.
Càng làm cho mọi người giận dữ hơn nữa là bới kết quá dốc sức vì sống chết lại kết thúc vào lúc sáng sớm, càng buồn cười hơn nữa là Tiêu Chấn Long lại dẫn theo các anh em cúa mình đấu tranh cho một kết cục cuối cùng đã được dự đoán trước.
Không ai biết được kết cục là gỉ cho đến những giây phút cuối cùng, mà nếu không đấu tranh thì sau cùng cũng sẽ không một ai biết được có thứ gì đang chờ đợỉ mình.
Không biết bọn Minh Nghĩa đang làm gì, vào lúc này vậy mà Tiêu Chấn Long lại nhớ tới Lưu Minh Nghĩa ờ Đài Loan, còn có lão Băng, Hoàng Tây Hoàng Bắc đang chờ anh em.

Vào giây phút này không ngỡ Tiêu Chấn Long lại muốn gặp họ như vậy, chấng lẽ trong những thời khâc thế này con người đều có sẽ tình cảm mãnh liệt vậy sao? Trong lòng Tiêu Chấn Long tự hỏi.
Cuối cùng Tiêu Chấn Long vẫn lẳc đâu, không phải lè chối bỏ suy nghĩ này, mà là Tiêu Chấn Long cho rằng chỉ khi còn sống, anh mới có cơ hội gặp lại họ một lần nữa.
“Đại ca, dọn dẹp xong hết rồi!” Một người của quản Cờ Đen báo cáo với Tiêu Chấn Long.
Tiêu Chấn Long gật đầu một cái, suy nghĩ đấu pháp cho bước kế tiếp.

Nói đến đấu pháp, thật ra Tiẽu Chấn Long biết bây giờ minh đang bị đối phương đuối đánh, cán cân đối đầu một chọi một sẽ không bao giờ nghiêng về phía của họ.

Điều quan trọng hiện giờ lả bản thân phải tranh thủ thời gian đế sống sót, nếu ngay cả điều này còn không làm được, vậy thì cuối cùng những người này cũng đều sẽ bị chôn thây ở đây.
“Anh Long, bước tiếp theo chúng ta nèn làm gi bây giờ?” Hỏa Phượng hỏi.
“Tôi cũng đang nghĩ đến vấn đề này.” Tiêu Chấn Long đáp: “Tôi nghĩ mọi người nên xuống dưới lòng đất, bởi tôi cảm thấy nơi này không được an toàn cho lâm, dưới mặt đất là nơi dễ phòng thú khó tấn công nhất.”
“Được rồi!” Hỏa Phượng nói.
Dễ phòng thủ khó tấn còng! Thật sự có dễ phòng thú khó tấn công không? Thật ra trong lòng Tiêu Chấn Long cũng không cho lã vậy, nơl mà bản thân đang ấn náu là một nhà máy chế tạo vũ khí, nói tráng ra là chỉ cần một quả lựu đạn hay là một phát đạn thôi cũng có thế tiền những người này lên trời.

Nơi đó cũng không an toàn hơn mặt đất là bao, nhưng có thế làm gì bây giờ đây? Cũng không thể cứ đứng chờ chết ờ đây được.


Cơ thể của mình cũng có hạn, hơn nữa hầu hết mọi người đều đã bị thương, cho dù có là người không bị thương nhưng phải
trái qua mấy đợt tấn còng như vậy, thế xác và tinh thần cũng sẽ không chịu nối.

Mà quân đội Nhật Bản bẽn ngoài lại vô tận trái ngược hoàn toàn vởi bản thân, mình có thế chống lại một, hai lần, thậm chí là mười lần, nhưng có thế chống lại trăm lần, ngàn lần hay sao? Đặc biệt là khi Tiêu Chấn Long nhìn thấy ánh mầt mệt mỏi của các anh em lướt qua trước mắt của mình, trong lòng lập tức dâng lên một loại cảm giác áy náy không tên.
Biện pháp tốt nhất ở hiện tại là ấn náu dưới lòng đất, hi vọng đám Nhật Bản bên ngoài có thể sẽ sợ ném chuột vỡ đò.
Dường như giá trị của con người chúng ta không quan trọng bầng nhà máy chế tạo vũ khí này, Tiêu Chấn Long tự an úi minh.

Tiêu Chấn Long không tin râng quân đội Nhật Bán ở bèn ngoài sẽ dùng một nhã máy chế tạo vũ khỉ to như vậy đế đối lấy mạng sống của Tiêu Chấn Long và những người khác.
Tiêu Chấn Long và Trương Bá Chính gấp rút chỉ đạo quân Cờ Đen vào bẽn trong nhà máy sán xuất vũ khí dưới lòng đất, cùng lúc đó dặn dò cho các anh em chú ý an toàn.
“Đại ca, anh nghe đi! Đây là tiếng gì vậy?” Đột nhiên thân hình Trương Bá Chính dừng lại, cẩn thận láng nghe âm thanh ờ bên ngoài, đồng thời còn nhác nhờ Tiêu Chấn Long.
Lúc này Tiêu Chấn Long cũng nghe thấy tiếng nố vang rền thỉnh thoảng truyền tới, những người khác của quân Cờ Đen chưa xuống lòng đất cũng dừng bước, lẳng lặng lẳng nghe tiếng nổ vang rền to lớn kia.

Tiêu Chấn Long không biết rốt cuộc đó là thứ gì, nhưng có thể phát ra tiếng động như vậy giống như âm thanh của động cơ, là máy bay trực thăng sao? Không giống.

Ảm thanh cúa máy bay trực thăng không có khó chịu như vậy.


Là xe tái sao? Cũng không thế.

Âm thanh động cơcúa xe tái cũng không lớn đến vậy!
Đột nhiên, Tiêu Chấn Long và Trương Bá Chính gân như phản ứng cùng một lúc, thế thì tiếng nổ vang rền này đến từ thứ gì vậy?
“Xe tâng!” Hai người gần như hét lẽn cùng một lúc.
Thế nhưng khi Tiêu Chấn Long và Trương Bá Chính biết được tiếng nổ vang rền đến từ xe tăng của quân đội bên ngoài thì đã quá muộn.

Bánh xích của bốn chiếc xe tăng chiến đấu chủ lực kiếu 2000 của Nhật vẫn dày nặng tiến vào, lúc đến được vị trí chí định thi cùng dừng lại.

Bốn chiếc xe tăng bao vây bốn hướng khác nhau của nhã máy, đồng thời điều chinh lại phương hưởng của đại bác và mục tiêu, gần như cả bốn chiếc đòng loạt nô’ súng cùng lúc.
“Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!’.

Bình Luận (0)
Comment