Nhà Lao Chi Vương

Chương 275


Lưu Minh Nghĩa nhìn thoáng qua tài liệu trong tay, đúng sự thật báo cão: “Với khoản nợ của công ty đã chưa tới 300 trăm triệu, nếu tác động thích hợp thì nói không chừng sẽ còn ít hơn khoán này.”
“Lời này là ý gì?” Tiêu Chấn Long hơi nhíu mi hỏi.
“À!” Lưu Minh Nghĩa ho nhẹ một tiếng, tiếp tục nói: “Có thể thông qua quyền cổ phần đối thành cách thu mua hạn ngạch không hoàn toàn, lấy giá trị tài sản hiện tại của bất động sản Vạn Phúc chống đỡ thì để đưa vốn cổ phần và cổ phần của công ty mới, như vậy ờ một mức độ nào đó có thể giảm bớt đưa tiền mặt của công ty vào.”
“Được, vậy làm như vậy đi.

Ngày mai lập tức mờ một buổi hội nghị tạm thời của Hội đồng quản trị tập đoàn sẽ bàn đến chuyện đâu tư hạng mục này, trình tự nên làm thì vần phải làm.

Thu mua bất động sản Vạn Phúc xong sẽ bât đâu chỉnh hợp với tập đoàn bất động sản dưới quyền Nam Thiên, rót toàn bộ tài sản sản chất lượng tốt của Nam Thiên vào bất động sản Vạn Phúc, mấy công trình vớ vấn của bất động sản Vạn Phúc đều bỏ hết.

Tôi muốn biến công ty niêm yết thứ hai của tập đoàn Nam Thiên thành một chiếc tàu chi3n trên thị trường chứng khoán bất động sản Đài Loan.” Tiêu Chấn Long tràn đầy tự tin mạnh mẽ nói.
“Vậy công ty mới kia tên là gì, không phải vẩn tên là bất động sản Vạn Phúc đấy chứ?” Lưu Minh Nghĩa hỏi.
“Dĩ nhiên không thể gọi thế, cái tên chán như vậy cũng không biết là do ai nghĩ ra.


Tôi thấy gọi là công ty cố phần bất động sản Nam Thiên đi, tên gọi tắt là bất động sản Nam Thiên.

Hai người thấy thế nào?” Tiẽu Chấn Long quay đầu tràn đầy tự tin mà hỏi hai người Lưu Minh Nghĩa với Hoàng Chu Ý.
Lưu Minh Nghĩa và Hoàng Chu Ý liếc mắt nhln nhau một cái, thầm nghĩ trong lòng: “Anh là ỏng chủ, anh đã dặt tèn xong rồi chúng tôi còn có thế thế nào chứ?” Nhưng mà ngoài miệng vẫn đồng thanh khen ngợi tên do Tiêu Chấn Long đặt rất hay, rất kêu.
Tiêu Chấn Long từ ánh mât của Lưu Minh Nghĩa và Hoàng Chu Ý là đã có thế đoán ra đại khái trong lòng hai người này nghĩ gì, tửc giận liếc hai người một cái.

Sau đó Tiêu Chấn Long đi tới một bở tường ở gần ván phòng, giơ hai tay lèn kéo tấm rèm ở trẽn vách tưởng ra, một tấm bán đồ chi tiết kỹ căng của Đãi Loan lập tức hiện ra trước mặt ba người.

Tấm bán đồ này là dụng cụ hay dùng cúa tập đoàn cấp cao khi mớ họp, bèn trẽn ấn đầy biếu đồ phán bố cứa các tập đoàn dưới quyền Nam Thiên cùng với những tập đoàn tài chính nối tiếng cúa Đài Loan.
Tiêu Chấn Long lấy cái thước bán ra lớn tiếng mà nói: “Đài Nam, Đài Bâc, Đài Trung, Cao Hùng…” Theo lời Tiêu Chấn Long vừa dứt, cây thước bán chí về phía những nơi đó, cuối cùng bàn tay phải của Tiêu Chấn Long “Bộp” một tiếng ấn òtrên bản đồ, quay đầu nói với hai người Lưu Minh Nghĩa và Hoàng Chu Ý: “Không tới ba năm tôi muốn khiến cho các tòa cao ốc của bất động sản Nam Thiên hiện rõ vị trí ở trên mỗi thành phố này, tôi muốn mọi người khi nhác tới tập đoàn Nam Thiên đều sẽ dựng thẳng ngón tay cái cao quý của bọn họ lên.”
Hai người Lưu Minh Nghĩa và Hoàng Chu Ý giống như cũng bị lời tuyên bổ hùng hồn dõng dạc của Tiêu Chấn Long ảnh hường, trong cảm nhận của hai người thì trước nay Tiêu Chấn Long chưa từng thất bại.


Thế nên nghe Tiêu Chấn Long nói xong, hai người cũng đều có vẻ mặt cả Đài Loan nằm trong tay ta.
“Chu Ý cô lập tức bảo cấp dưới đi tống hợp tư liệu, phần quan trọng đó là vị trí xây dựng đát giá trong tất cả các thành phố của đảo Đài Loan, tài liệu vê đất và sở hữu các tòa cao ốc, kể cả tài liệu bối cảnh của các nhà thầu tôi cũng muốn.” Tiêu Chấn Long giao nhiệm vụ.
“Vâng, Chủ tịch Tiêu.” Hoàng Chu Ý sảng khoái mà trả lời.
Đi theo Tiêu Chấn Long nhiều năm hiếu rõ bản tính của anh cho nên Lưu Minh Nghĩa đã mơ hồ đoán ra mục đích mà Tièu Chấn Long muốn mấy tài liệu nãy, có chút lo lâng mã nói:
“Sếp, lảm như vậy có phái hơl cường thế rồi không.

Như vậy đồng nghĩa với việc cướp bát cơm cúa người khác, sẽ bị người ghét đó.

Chúng ta có rất nhiều thời gian khai phá hạng mục bất động sán cúa chúng ta, không cần phái đi đào cúa người khác…”
Lời cúa Lưu Minh Nghĩa còn chưa nói xong đã bị Tiêu Chấn Long ngăn lại, Tiêu Chấn Long cười nói: “Minh Nghĩa tác phong cúa cậu đúng là quá tuân theo quy củ, tôi không có nhiều thời gian đi nghiên cứu phát minh hạng mục đầu tư của mình như vậy, cậu nghĩ Đảng dân tiến ở Đài Loan có thế chấp chính bao lâu, một lần hay là hai lần, mặc dù tương lai liên nhiệm hai giới, thì còn có lần thứ ba sao? Chúng ta làm giàu dựa vào Đảng dân tiến, nhưng mà tôi không muốn sụp đổ cùng với Đảng dân tiến.

Ngày nào đó quốc dân đảng lên đài, bọn họ sẽ tha cho tập đoàn Nam Thiên chúng ta đã từng kéo bọn họ xuống ngựa này sao? Nêu đến lúc này chúng ta còn chưa có đủ phân lượng, thì chúng ta lấy lợi thế gì mà đấu với bọn họ? Lạc hậu thì sẽ bị đánh, không có tiền thì sẽ phải mặc người xâu xé, đây là đạo lý áp dụng cho muôn đời.”
Nghe Tiêu Chấn Long nói xong, Lưu Minh Nghĩa không hề lên tiếng, anh ta cân phải thừa nhận rằng lời của Tiêu Chấn Long rất có khả năng sẽ xảy ra trong tương lai.

Tiêu Chấn Long đi tới trước mặt Lưu Minh Nghĩa, khẽ vồ lên bờ vai của anh ta, nói: ‘Tuy rằng những chuyện này có hơi bành trướng bạo lực, nhưng mà cũng không phải tất cả hạng mục đâu tư đều có thế rơi vào trong tay chúng ta.

Mặc dù có chúng ta để mât, cũng chưa châc người ta đã chịu nhường cho chúng ta.

Chúng ta chỉ là tham khảo một chút.

Chu Ý có thời gian thì cô giao lưu với Minh Nghĩa nhiều hơn một chút.”
Tôi biết rồi, Chú tịch Tiêu!” Hoàng Chu Ý thấy Lưu Minh Nghĩa lại bị ăn nghẹn ớ trước mặt Tiêu Chấn Long, dùng bá vai khẽ chạm vào bá vai Lưu Minh Nghĩa một cái, trêu chọc mà nói “Đi thôi, tìm một chỗ đế tôi dạy cho anh một ít!”
Lưu Minh Nghĩa tức giận mà trừng mât nhin Hoảng Chu Ý một cái, sau đó quay đầu nhìn theo bóng dáng Tiêu Chấn Long đang xem bán đồ.

Trong lòng khó khăn mả nói người khác chịu hoa đại tài chính hạng mục đầu tư cỏ thế kém đến sao? Xem ra chúng ta về sau lại có chuyện làm.

Xong việc quả nhiên là giống như Lưu Minh Nghĩa đã dự đoán, sau khi liên tục dùng thủ đoạn chính phủ can thiệp thâu tóm mấy hạng mục khai phá bất động sản lớn, hành vi cường thế của tập đoàn Nam Thiên đã chọc giận mấy tập đoàn tài chính lớn mạnh của Đài Loan, mấy tập đoàn tài chính lớn liên thủ ở trên thị trường chứng khoán nhằm vào công ty niêm yết tập đoàn Nam Thiên khiến cho Tiêu Chấn Long bị lồ nặng.
“A!” Tiêu Chấn Long ngửa mặt lên trời duỗi cái eo lười, tiếp theo lười biếng mà nói: “Thời gian không còn sớm, mọi người đều đói bụng rồi nhỉ.


Minh Nghĩa ờgãn công ty có chò nào ăn ngon không, tôi không muốn tới mấy khách sạn lớn kia nữa, chọn quán ven đường mà ăn vặt đi.”
Lưu Minh Nghĩa suy nghĩ một chút, nói “ở công ty gần đây tôi có biết một quán ăn vặt, đồ ăn nhanh ở đó rất ngon.”
“Được, vậy đi thôi!” Hoàng Chu Ý đi theo cầm lấy áo khoác của Tiêu Chấn Long, ba người cùng đi thang máy chuyên dụng của Tiêu Chấn Long đi ra khỏi cao ốc.
Bên đường, phố ăn vặt.
‘Ồ! Chỗ mà Minh Nghĩa giới thiệu quả là không tồi.” Tiêu Chấn
Long ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn không nhịn được mà khen ngợi Minh Nghĩa: “Giới thiệu cho mấy viên chức ờ công ty nữa, lần sau để cho quán bọn họ đưa com trưa cho mọi người đi.”
“Vâng!” Lưu Minh Nghĩa cười nói, anh ta không nghĩtới lúc này Tiêu Chấn Long lại giống như một đứa trẻ có được thứ gì tốt cũng muốn chia sẻ cho mọi người, chân mày thỉnh thoảng hiện lên tươi cười khiến cho hai người Lưu và Hoàng Chu Ý cảm nhận được rõ rệt sự dịu dàng tỏa ra từ trên người Tiêu Chấn Long.
Có lẽ kẻ địch sẽ không bao giờ được nhìn thấy cảnh này đâu, Lưu Minh Nghĩa thầm nghĩ trong lòng.
“Đúng rồi, Minh Nghĩa cậu đã từng tới đại lục chưa? Cầ Chu Ý nữa, đã từng đi chưa?” Tiêu Chấn Long hỏi.
“Tôi cũng chưa.

Cô thì sao?” Lưu Minh Nghĩa hói Hoàng Chu Ý đang thong thá ung dung ăn đồ ăn ớ bẽn cạnh.
“Tỏi cũng chưa, tôi lớn đến giờ mà chưa ra khói Đài Loan bao giờ” Hoàng Chu Ỷ không khói tiếc nuối mà nói..

Bình Luận (0)
Comment