Nhà Lao Chi Vương

Chương 293


Rốt cuộc cũng đợi được tên câm đầu nói xong, Tiêu Chấn Long liếc mât nhìn gã ta, từ tốn nói: “Tao không hiếu mày đang nói gì, mày nói được tiếng phố thõng không?”
Sau khi Tiêu Chấn Long nói xong, tên câm đãu suýt chút nữa thi tức giận đến ngã ngửa ra, những lời tâm tỉnh gã ta nói nãy giờ đều vỏ ích.

Tên cầm đầu nặng nề nhố một ngụm nước bọt xuống đất, nhố tăm trong miệng ra, hung dữ nhìn Tiêu Chấn Long, kiên nhần nói lại những lời vừa rồi: ‘Thằng nhãi, mày đang ở đường nào, biết không? Dám động đến anh em của tao, mày có biết tao là người lớn nhất ở Sĩ Lâm không, noi này đều là do tao…”
Không đợi tên đại ca kia nói xong, Tiêu Chấn Long đã không khách khí phấy tay ngăn cản gã ta: ‘Lảm nhảm gì nhiều vậy, có phải mày ra mặt vì thằng nhóc này không?’ Tiêu Chấn Long chỉ vào thanh niên bị anh giật khuyên tai, nói.
Thái độ ngang ngược coi trời bầng vung của Tiêu Chấn Long lập tức khiến tên cầm đâu cảm thấy rét lạnh tận tâm can, một người trông như học sinh lại dám quát mâng gẩ ta, tẻn này nếu không phái thần kinh có vấn đề thì châc chân có người chống lưng.

Ở một nơi có nhiều băng đàng xã hội đen như Đài Bác, ai biết thằng nhóc này có phải con trai của ông trùm băng đảng nào đó hay không, tèn cầm đầu lại cấn thận nhỉn Tiêu Chấn Long, trong lòng không khỏi nghĩ ngợi.
“Thằng nhãi, mày là ai, tên gì?” Tên cầm đầu lớn tiếng hỏi.

Bâu không khí ớ phố ăn vặt Sĩ Lám bỗng nhiên loãng đi, khí thế hùng hổ của bọn côn đồ lập tức khiến không khí trên phố trở nên căng thầng, khách đến ăn lập tức trả tiền vội vã rời đi, chí cỏn một mình bàn của Trần Việt Trạch.

Chủ quán của các quầy hàng trên đường cũng thu dọn đồ đạc đâu vào đấy, xem ra những trận đánh nhau giữa các băng nhóm kiểu này không
phải lần đầu tiên họ được chứng kiến.

Điều duy nhất họ hy vọng là không ảnh hưởng đến bản thén.
“Ông chủ, ông xem…” Vưu Lệ Khánh ghé vào tai Trần Việt Trạch bẽn cạnh, ngập ngừng hỏi.
“Không vội, cứ xem thế nào đã.” Nói xong, Trần Việt Trạch an ổn ngồi xuống, dùng ánh mẳt đầy hứng thú nhìn Tiêu Chấn Long ớ cách đó không xa, xem anh giải quyết nguy cơ trước mât thế nào.

vẻ mặt của Trần Việt Trạch lúc này giống như đang xem một vờ kịch đặc sác, trên tay càm tách trà, ánh mắt nhìn châm châm vào nhân vật chỉnh của vở kịch – Tièu Chấn Long.
Trong khi đó, Vưu Lệ Khánh, người đang đứng cạnh Trần Việt Trạch, lại đang tìm mọi cách đế diệt trừTiẽu chấn Long, khi nhìn thấy Tiêu Chấn Long gặp râc rối, trong lòng gã ta đột nhiên có suy nghĩ nhân cơ hội này để tiêu diệt Tiêu Chấn Long, sau đó đổ hết lỗi cho đám lưu manh này.

Vừa có thế tiêu diệt Tiêu Chấn Long, lại vừa không phái động tay động chàn, ý tường vẹn cả đôi đường này khiến Vưu Lệ Khánh âm thầm đắc ý, nhưng phản ứng thờ ơ của Trần Việt Trạch khiến Vưu Lệ Khánh không vui, gã ta tức giận nhưng chỉ còn biết đứng sau Trần Việt Trạch xem Tiêu Chấn Long diễn vớ tuồng này, chí là trong lòng ngập tràn oán hận.
“Mày hỏi tên tao hả?” Tiêu Chấn Long liếc nhìn tên cầm đầu, lạnh lùng nói: “Mày xứng sao?”
Một câu nói ngay lập tức khiến sác mặt tên cầm đầu trở nên tỉm ngẳt, dưới sự kích động của lửa giận, mặt gã ta nhăn lại, giống như núi lứa sắp phun trào.
“Con mẹ nói, mày nói lại lần nữa xem?” Tên cãm đâu chỉ tay

vảo Tiêu Chấn Long, nói.
Ai ngờ Tiêu Chấn Long chưa kịp lên tiếng, Trần Việt Trạch đang ngồi cách Tiêu Chấn Long không xa, đột nhiên nói ra một cáu, trá lởi cảu hỏi thay cho Tiêu Chân Long: ‘Ý là mảy không xứng đế hỏi tên cậu ta!” Nói xong, Trần Việt Trạch suy nghĩ một lát, bất kể là có thân phận hay địa vị gì, tên xã hội đen hạng ba này không xứng đế biết tên của Tiêu Chấn Long.
Nghe Trần Việt Trạch nói, Tiêu Chấn Long lâc đầu cười khố, thâm nghĩ cái lão già họ Trăn này đến đây giở trò quỷ gì vậy? Đang thay mình gảy chuyện sao?
Lúc này, tên cầm đầu mới đế ý thấy có một ông già đang ngồi cách Tiêu Chấn Long không xa, xung quanh ông ta có năm sáu người trông giống như vệ sĩ.

Khí lạnh toát ra từ người Tran Việt Trạch và những thuộc hạ còn lại khiến gã ta cám thấy ông già này không phải là người dế chọc vào, đặc biệt là khi nhìn thấy Vưu Lệ Khánh không biết là vô tình hay cố ý để lộ khẩu súng trong ngực, gã ta càng hạ quyết tâm không nên chọc vảo ông ta.
“Mày muốn tìm chết đúng không?’ Tên cầm đầu chỉ vào Tiêu Chấn Long, nói.
Trong mát Tiêu Chấn Long lóe lên một tia sáng lạnh lẽo, sau đó anh thờ ơ nói: “Như vậy đi, tao cho mày một cơ hội!” Nói xong, Tièu Chân Long lấy trong túi ra một đồng xu, búng ngón tay cái, đồng xu vẽ một vòng cung tuyệt đẹp trên không rồi rơi xuống cách Tiêu Chấn Long hai mét, khi đồng xu tiếp đất có một ám thanh giòn giã vang lẻn.
Hành động như có ý khiêu khích của Tiêu Chấn Long khiến Trần Việt Trạch tò mò, ông ta dặt tách trà trên tay xuống, đứng
lên, chăm chú nhìn Tiêu Chấn Long.

Ngay cả Vưu Lệ Khánh cũng tò mò không biết Tiêu Chấn Long định làm gi tiếp theo, theo suy nghĩ của Vưu Lệ Khánh, bây giờ Tiêu Chấn Long nếu không đánh thì là chạy trốn, sao giờ lại nảy sinh tình tiết này.

Tiêu Chấn Long chí vào đồng xu trên mặt đất, ngạo nghễ nói: “Chỉ cần ai trong số chúng mày có thế bước qua đồng xu này, tao sẽ cho chúng mày biết tao là ai?’
“Mày nghĩ mày là ai.

Rambo à? Hỏm nay tao sẽ cho mày biết thế nào là lè độ.’ Một tên côn đồ đứng sau tên cầm đầu hét lớn, lao về phía trước.
Tiêu Chấn Long cười chế giễu, nhìn tên côn đồ lao tới, mặt đầy vẻ khinh thường.
Tất cả mọi người cũng nhìn ra được, Tiêu Chấn Long không định làm gì cả, chí lạnh lùng nhìn tèn còn đồ đang lao tới, ngay khi chân tên côn đồ chuấn bị bước qua đồng xu, mà không! Gã ta đã bước qua đông xu, lập tức ngã xuống đất.
“Vù!” Trên bầu trời đêm, một tiếng huýt sáo vang lên, không biết phát ra từ đâu.
“Râc!” Một âm thanh giòn giã vang lên..

Bình Luận (0)
Comment