Nhà Lao Chi Vương

Chương 299


“Nguy rồi, Tièu Lệ Ngọc!” Đột nhièn Tiêu Chấn Long dừng lại, vẻ mặt cực kỳ hoáng sợ nhìn Lão Băng bên cạnh, gào lẽn thất thanh.

Lão Băng bên cạnh vừa nghe thấy lời nói của Tiẽu Chấn Long đă lập tức hiếu được ý nghĩa trong đó, nếu kẻ địch đã có thể truy sát Tiêu Chấn Long thì đương cũng có thể đuổi giết em gái Tiêu Lệ Ngọc của Tiêu Chấn Long.
Sẳc mặt của Lão Băng bòng chốc nghiêm chỉnh hần, chốc lát đã trở lại như bình thường, nhẹ giọng nói: “Bên Tiêu Lệ Ngọc cỏ Hoả Phượng, chăc hẳn sẽ không có vấn đề gì đâu.”
Tiêu Chấn Long nghe Lẫo Băng nói vậy mới dần yên tâm, nhưng vẻ lo lâng vẫn còn hần trén khuôn mặt.

Duy Ninh ở bẽn cạnh có vé như đã nghe ra được chuyện Tiêu Lệ Ngọc có lẽ sẽ gặp nguy hiếm từ cuộc đối thoại cúa hai người, trẽn khuôn mặt cũng hiện lên vẻ lo âu.
“Anh Long, em thấy… Hay là chúng ta quay về trường đi, em sợ Tiêu Lệ Ngọc xảy ra chuyện mất!” Duy Ninh sợ sệt lên tiếng, dù sao ờ trước mặt Tiêu Chấn Long cậu ấy vẫn không có quyền ra quyết định bất cứ điều gì, thế nhưng xuất phát sự quan tâm dành cho Tiêu Lệ Ngọc, Duy Ninh vần cố lấy can đảm nói ra.
Tiêu Chấn Long hít sâu một hơi, vồ vỗ dầu của Duy Ninh, nói: “Được thôi! Chúng ta trở lại trường!”
Ba người lập tức gọi một chiếc taxi chạy v’ê trường học Thánh Tâm.~.
Thực ra vào lúc Tiêu Chấn Long và Duy Ninh bị truy sát, bên Tiêu Lệ Ngọc cũng diễn ra một màn hành động khác.
Hai mươi phút trước, học viện Thánh Tâm.
Tiêu Lệ Ngọc cùng Linh Xuân vừa bước vào Thánh Tâm, khi cả hai đều đang nói cười vui vẻ đi dọc hành lang trong khuôn viên trường thl bỗng nhiên có hai bóng người nhảy ra từ lùm cây bên cạnh.

Hai kẻ đõ đều đang cầm bao tải màu đen trong tay, muốn trùm lẽn Tiêu Lệ Ngọc và Linh Xuân.

Tiêu Lệ Ngọc và Linh Xuán còn chưa rõ có chuyện gì đã ra thì đã bị trùm bao tải màu đen, bị hai bóng đen kẹp dưới nách chạy cực nhanh về phía tường vây của trường học.
Tiêu Lệ Ngọc và Linh Xuân liều mạng vùng vầy gào thét trong bao tải.

Hai kẻ kia dưới cơn tức giận đã đánh cho hai người ngất di rồi tiếp tục chạy v’ê phía tường vây của trường học.
Ngay lúc hai kẻ kia đang chạy như điên đến chỗ tường vây, thì bổng nhiên nghe thấy tiếng vang sột soạt từ đằng sau, hai người quay đầu thì nhìn thấy một bóng người chân không chạm đất đang tiến về phía bọn họ vởỉ tốc độ cực nhanh, từ thân thú cùa bóng người nọ là có thế nhìn ra đây chỉnh lã một cao thú.
Bóng người này chinh là Hoá Phượng, người đã chia tay với Lão Băng và vẩn luôn đi theo báo vệ Tiẽu Lệ Ngọc, vì sợ bị hai người Tiêu Lệ Ngọc phát hiện nên Hoả Phượng vần luôn giữ khoảng cách rất xa với Tiêu Lệ Ngọc.

Toàn bộ quá trình bát cóc Tiêu Lệ Ngọc và Linh Xuân của hai bóng người kia đều bị Hỏa Phượng nhìn hết vào trong mát, thế nhưng động tác của hai bóng người kia quá nhanh nên mới khiến Hoả Phượng phải truy kích từ phía sau.

Nhưng Hoả Phượng tin rằng dựa vào tốc độ của minh thì tuyệt đối có thế chặn hai kẻ đó lại trước khi chúng rời khỏi trưởng học, cứu hai người Tiêu Lệ Ngọc ra.
Hai tên nọ nhìn thấy Hỏa Phượng lao như bay tởi thì không dám do dự nữa mà tăng nhanh tốc độ bó chạy, trong miệng đồng thời cũng phát ra tiếng gào thét.


Hỏa Phượng chạy càng lúc càng nhanh, mât thấy hai tẻn nọ ờ ngay phía trước, chính
vào lúc này, trẽn tường vây bỗng có bốn bỏng người bân ra, trong chớp mầt nháy đến giữa không trung, mấy luồng ánh sáng lạnh lẽo kèm theo tiếng kẽu gào từ trong tay bốn ké đó bân về phía Hoá Phượng.
Mặc dù phải ứng biến vội vàng, nhưng Hoá Phượng vẫn rất bình tĩnh dừng lại, bống lùi về sau, cả người nhảy đến độ cao bang hơn hai người.

Một cú lộn người đẹp mầt, Hỏa Phượng tiếp đất.

Cùng lúc đó, hơn mười cái phi tiêu hình thoi chuyên dụng của ninja Nhật Bản đêu cầm xuống nền đá xanh, phát ra tiếng vang leng keng leng keng giòn giã.
Hỏa Phượng quét mặt nhìn đống ám khí dưới đất và trang phục ninja mà bốn tên nọ đang mặc trên người thì đă biết đám người này đều là “bạn cũ” cả.
“Bât nỏ lại (tiếng Nhật)!”
Hai tên bắt cóc Tiêu Lệ Ngọc cho bốn kẻ kia một ánh mât, bốn tên nọ đều đầu.

Hai tên người Nhật Bán bắt cóc Tiêu Lệ Ngọc với Linh Xuân tung người nháy qua tường váy cao hơn một người, thân hình thấp bé của Tiêu Lệ Ngọc và Linh Xuân dường như chẳng hề gây ra trở ngại nào cho họ, chỉ bấy nhiêu cũng đủ thấy hai người này đều là cao thủ đỉnh cao trong thế giới ngâm Nhật Bản.
“Chạy đi đâu hả!” Hoả Phượng quát lên một tiếng, hai chân giầm đất bật người phóng đến chồ tường vây.

Bốn tên ninja rút chiến đao sau lưng ra, lập tức hình thành một nhóm tấn công chặn đường tiến của Hoả Phượng.

Hỏa Phượng thầm hận chỉnh mình không đem theo chiến đao, nếu như có chiến đao trong tay thi cái đám nhãi nhép này còn cháng bâng một cây chùy.

Nhưng bảy giờ có tấm lưới do bốn tên ninja đính cấp Nhật Bán này tạo thành khiến Hoá Phượng đang tay không tấc
sât phải né tránh, Hoá Phượng lợi dụng thân hĩnh nhanh nhẹn cúa mình giao thú với bốn tèn ninja trên không trung rồi lùi về chỗ cũ.
Bốn tên ninja cầm chiến đao trong tay từng bước áp sát Hoá Phượng, bốn người giữ bốn phía vây Hoả Phượng vào giữa.

Hỏa Phượng mặc trên người bộ đồ da màu đỏ đang nửa quỳ trên nền cỏ, lặng yên bất động, mái tóc mềm mại rũ xuống mang tai dọc theo gương mặt xinh đẹp của Hỏa Phượng, cô ấy đang tìm thời cơ chiến đấu.

Vừa nãy tuy Hoả Phượng bị bốn người này chặn lại nhưng cô ấy vần thấy rõ hai tên Nhật Bản kẹp theo hai người Tiêu Lệ Ngọc chạy đến chỗ chiếc xe màu trâng bạc đầu ớ đầu đường.

Hỏa Phượng muốn giái quyết bốn tên này trong thời gian ngân nhất, bâng không cô ấy sẽ hoàn toàn mất dấu mụctièu, điều đó cũng có nghĩa là không biết Tiêu Lệ Ngọc sẽ bị bát cóc đến nơi nào.
Vừa nghĩ đến cảnh ngộ của Tiẽu Lệ Ngọc, Hỏa Phượng hừ một tiếng đầy sầu muộn, sát khí khiến cho người ta phải kinh sợ nhanh chóng tản ra từ trên người cô ấy.


Từng luồng khí vô hình dạng sóng lan khắp tứ phía, bốn người đang trong thê’ toàn lực phòng ngự buộc phải lùi về sau nửa bước.

Đằng sau vòng tròn chiến đấu do bốn người tạo ra, những lùm cáy và rừng cây lại phát ra tiếng vang xào xạc trong khi không có một cơn gió não, hơi thở khúng bố của Hỏa Phượng vãy quanh bốn người.
Nếu như lúc này có người đế ý thì sẽ phát hiện đám có dưới bóng của Hóa Phượng đều đang héo rũ một cách nhanh chóng, thầng đến khi tàn lụi chết đi.

Không hề có dấu hiệu báo trước nào, bổn tên ninja gần như là cùng một lúc phát động tấn công Hỏa Phượng, bốn thanh chiến đao phát ra bổn nhát chém hình bán nguyệt hướng về Hỏa Phượng, bốn luồng ánh sáng lạnh lẽo trong nháy mắt đã hội tụ lại một nơi.
Đến lúc này bốn tên ninja kia mới phát hiện Hỏa Phượng đã biến mất tăm, bọ chúng hoàn toàn không hề nhìn thấy Hỏa Phượng đã trốn thoát như thế nào.

Ngay khi bốn tên nọ đang nhìn khâp bốn phía, bỗng có một bóng người màu đỏ từ trên trời rơi xuống, không đợi bổn người làm ra bất kỳ phán ứng nào.

Trẽn mặt mỗi người đã trúng một CƯỚC, xung lực cực lớn cuốn lấy bốn tèn nọ bay lên không trung rồi rơi xuống nền cỏ, đến khăn che mặt màu đen cũng bị một cước này của Hỏa Phượng đánh rớt.
Trên mặt mỗi người đều vừa đỏ vừa sưng cứ như bị đốt cháy vậy, bốn tên nọ vùng vẫy đứng lên, trên mặt đều là vẻ căm phần nhìn Hỏa Phượng đang đứng ở giữa.

Hỏa Phượng thấy một kích vừa rồi đã thành công thì cũng không dây dưa thêm nữa, tung người nhảy qua tường vây của trường học rồi chạy thắng đến chiếc xe trắng bạc ở bẽn ngoài kia.
Bốn tên ninja lập tức đứng dậy vung chiến đao lên đuối theo, bốn người lần lượt nháy qua tường vây đuối theo Hỏa Phượng phía trước.

Mât thấy hai tên kẹp theo hai người Tiêu Lệ Ngọc và Linh Xuân đã vào trong xe, ngay khi Hóa Phượng sắp đến gần chiếc xe nọ, bốn tên phía sau lạ phóng ám khí phi tiêu hình thoi của ninja về phía Hoả Phượng.
Phi tiêu xen lấn âm thanh ma sát với không khí phóng thầng đến phía sau Hoả Phượng, khiến Hoả Phượng buộc phải đình trệ trong giây lát, ngay lúc này, chiếc xe kia đã bắt đâu dê máy rồi lao như điên vê phía trước.
Hỏa Phượng giậm chân, thầm hận bốn tên này phá hỏng chuyện, xoay phát đầu lại, đôi mắt như đang bừng lên ngọn lửa nhìn bốn tên ninja bám riết không buông phía sau, ý muốn giết người dâng trào mãnh liệt trong lỏng Hoá Phượng, vốn dĩ Hoả Phượng không muốn giết người, nhưng hỏm nay bốn tên này lại làm hóng chuyện hết lần này đến lần khác, mât thấy
chiếc xe kia sắp sứa chạy đến đầu đường rồi, Hóa Phượng quyết định nhất định phái dùng thú đoạn quyết tuyệt nhất giải quyết bốn tên này.
Hỏa Phượng nấm chặt nắm đấm, ánh mát đậm vẻ tức giận, xương cốt phát ra tiếng vang dữ dội, ngưỡng mặt lên trời thét một hơi dài, sát khí càng lúc càng tăng lên không thể kiếm soát được.

Bốn tên ninja lập tức cảm nhận được hơi thở của cái chết, một luồng hơi thở kh ủng bố không gì sánh được.

Bốn tên ninja bị dọa đến xoay người bỏ chạy, Hoả Phượng đã nối lén ý định giết người nào có thế đế yên cho bọn chúng trốn thoát nhẹ nhàng như thế được, xoay người lập tức biến mất khói chỗ đang dửng.
Một tên ninja trong đó như nối điên mà chạy về sau, vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn, bổng trong một khâc kia tên đó thấy Hỏa Phượng đâ biến mất rồi.


Tên đó sợ hãi không biết mục tiêu của Hỏa Phượng là ai, vừa quay đầu đã thấy bóng dáng của Hỏa Phượng lập tức từ hư ảo trờ thành thực.

Tên ninja đó lập tức thét lên một tiếng, vung đao lên như theo phản xạ có điều kiện, Hoả Phượng nghiêng đầu tránh nhát đao nào, tiếp đó hai tay nám lấy cổ tay của tên ninja nọ vặn một cái thật mạnh, cố tay của tên ninja nọ liền bị bẻ ngoặt một vòng ba trâm sáu mươi độ như một đoá hoa nố, tên ninja nọ hét thám.

Hóa Phượng cười lạnh một tiếng, một sợi tóc dài quấn trẽn cố tay cúa tên ninja, Hoá Phượng giạt cố tay phải, phần dưới khuỷu tay phải của tên ninja kia đã bị chặt đứt.
Mái tóc như một thanh đao sác bén, nhanh đến mức trên cố tay phải của tên ninja vần còn nám chặt thanh chiến đao kia.
Hỏa Phượng bát lấy cổ tay cả tên ninja đang rơi xuống cùng với thanh chiến đao mà cổ tay đó vần đang nám chặt, vung đao chém qua cổ của tên ninja nọ, lập tức cái đầu của tên đó văng lên trời, vẽ thành một cái bóng đầm máu rồi rơi xuống đất.
Ba tên ninja còn lại thấy thế thi sợ hãi cực độ, sợ râng mục tiêu tiếp theo cúa Hoá Phượng sẽ là mình, thế nèn cả ba càng thêm dốc sức mà chạy.

Nhưng Hoả Phượng không hề cho bọn họ cơ hội này, Hoả Phượng gỡ cái cổ tay vẫn còn nắm chặt trên chiến đao kia ra, cầm chiến đao lên lao thầng đến ba tên ninja còn lại…
Hỏa Phượng vung tay ném chiến đao xuống đất, ánh mât dõi theo sát sao chiếc xe màu trắng bạc kia, chỉ thấy chiếc xe đó đã rẽ vào góc đường rồi biến mất.
Hỏa Phượng chạy như điên về phía đầu đường, vừa đến đâu đường, Hỏa Phượng quay đầu nhin chiếc xe màu trắng bạc đang lao như đièn ở nơi xa xa, lúc này nếu cỏn không đuối theo thì sẽ hoàn toàn mất dấu chiếc xe nọ.
Nhìn dòng xe không ngừng lao đi trẽn đường, có vé như không hề có chiếc xe nào chịu dừng lại vì Hoá Phượng.

Hỏa Phượng quay đầu, nhìn thấy ờ phía sau mình có một chiếc xe BMW đang chạy về phía chiếc xe bát cóc Tiêu Lệ Ngọc, ƯỚC chừng qua mấy giây nữa sẽ đến gần chỏ của mình.

Hỏa Phượng tính sơ tốc độ của chiếc BMW và khoảng cách giữa mình với nó, sau đó Hoả Phượng bầt đầu dùng tốc độ cực hạn của mình mà lao nhanh về phía trước.
Bóng dáng của Hỏa Phượng nhanh đến mức khiến đoàn người bẽn đường chỉ nhìn thấy được một luồng gió xẹt qua, chiếc BMW đang áp sát bên hỏng Hoả Phượng với tốc độ cực nhanh.

Ngay khi chiếc BMW vừa lướt qua người mình, Hóa Phượng tung người lẽn không trung, vèo một tiếng đã đáp xuống một cách ốn định trên nóc xe BMW.

Hỏa Phượng quỳ một chân trên trần xe BMW, hai tay giữ chặt lấy nóc xe, mái tóc tung bay trong gió, Hoả Phượng lúc này hệt như u linh trong đêm tối, toàn bộ lửa giận tích tụ trong bụng đều đặt hết lên chiếc xe màu trăng bạc đang chạy điên cuồng ở nơi xa xa kia.
Người đàn ông lái xe BMW từ đâng xa đã nhìn thấy một người phụ nữ mặc áo đỏ đang chạy cực nhanh như thế đang chạy đua với xe của mình vậy, thế nhưng trong nháy mầt khi xe của mình chạy lướt qua bên người của cô ấy thì người đã biến mất, người đàn ông lái xe BMW còn tưởng là mình bị hoa mát nữa chứ.
Chiếc xe BMW vượt qua những chiếc xe khác với tốc độ cực nhanh, đang dần đến gần chiếc xe màu trâng bạc kia.

Thế nhưng, ngay tại lúc này, xe BMW lại bật đèn xi nhan, chiếc xe muốn rẽ vào con đường khác, nhưng chiếc xe màu trâng bạc kia vẫn chạy băng băng về phía trước.
Hỏa Phượng nhìn từng chiếc xe mả chiếc BMW lần lượt lướt qua trên đường như đang chọn lựa.

Ngay lúc này, một chiếc xe Mazda đã chạy đến gần chiếc BMW với tốc độ rất nhanh.
“Chọn mày đi!” Hoả Phượng canh chuấn thời cơ bật người nhảy lên không trung, người đàn ông ngồi trong chiếc BMW lập tức cảm thấy xe mình run lên một trận.

Nhìn kỹ lại thì thấy một người phụ nữ mặc đồ đỏ dường như vừa nhảy từ nóc xe của mình sang nóc của một chiếc Mazda, người đàn ông bị dọa sợ đến mức tưởng như mình gặp phải quỷ rồi.


Người nọ vội phanh gấp xe lại, ai biết được chiếc xe phía sau hoãn toàn không ngờ đến chiếc BMW này lại phanh xe gấp như vậy, mấy chiếc xe phía sau liên tiếp tỏng vào đuôi nhau dẩn đến một chuỗi tai nạn xe liên hoàn trong màn đêm tuyệt đẹp này.
“Đèn đó!” Hoá Phượng vừa nhìn thấy ớ ngã tư phía trước đã bật nối đèn thì thầm mừng trong lòng.
Nhưng ai ngờ chiếc xe màu tráng bạc kia cháng thèm đế ý đến đèn đỏ, lúc băng qua ngã tư, chiếc xe nọ nhanh nhẹ tránh đi mấy chiếc xe hơi đi qua, an toàn vượt qua ngã tư.

Hỏa Phượng
thấy chiếc xe Mazda đã dừng lại khi gặp đèn đỏ thi cau mày lại.

Vào lúc này, một người đản õng chạy xe máy cũng dừng đèn đó, đậu ngay bẽn cạnh chiếc Mazda, người đàn ỏng đi xe máy điềm nhiên như không mà quay đầu lại, vừa đúng lúc nhìn thấy Hỏa Phượng đang đứng trên chiếc BMW.
Chỉ thấy Hỏa Phượng nhấc chân đạp bay người đàn ông trên xe máy kia rồi lập tức lên xe nhấn ga, chiếc xe máy dũng mãnh băng qua ngã tư bất chấp dòng xe tấp nập.
“Đó là xe của tôi mà! Mẹ nó!” Người đàn ông nọ đứng dậy chửi đổng lên ngay giữa đường.
Hỏa Phượng tăng tốc lao thẳng về phía chiếc xe màu tráng bạc, đồng hồ chỉ vận tốc trên xe máy đang xông thầng đến mức vận tốc tối đa bâng tốc độ cực nhanh.

Hỏa Phượng diều khiến xe máy linh hoạt né qua hết chiếc xe này đến chiếc xe khác, đã đến gần với chiếc xe màu trắng bạc.

Hỏa Phượng dồn sức ớ hai chân, lần thứ ba bật người lèn không trung nháy qua nóc xe của chiếc xe màu tráng bạc, chiếc xe máy bị Hóa Phượng vứt bỏ vẫn lao thẳng về phía trước với tốc độ cực nhanh.
Hỏa Phượng nửa quỳ trên chiếc xe đang chạy với tốc cực nhanh, chậm rãi di chuyển đến phía trước xe, Hoả Phượng chợt đứng dậy, giơ tay đấm thẳng kính chân gió, mục tiêu của năm đấm này của Hỏa Phượng chính là tài xế đang lái xe.

Dưới nám đấm của Hỏa Phượng, kính chân gió lập tức vỡ tan tành, Hoả Phượng giơ tay phải nâm lấy cố của tài xế lôi ra khỏi xe, giơ chân đạp bay tên tải xế xuống đường, dỏng xe tấp nập trên đường cán qua người tên tài xế nọ chấng chút kiêng dè gi, thậm chí tên nọ còn chấng thốt lên được tiếng aida nào.
Chiếc xe đâ mất đi tài xế lập tức trớ nên nghiêng trái ngã phái, Hoả Phượng vội vàng nầm sấp xuống nóc xe, hai tay nấm chặt
cửa sổ hai bên xe.

Chiếc xe mất khống chế lập tức lao đến bên đường, trên đường va chạm liên tiếp với mấy chiếc xe đâ làm động lực của chiếc xe này giảm đi đáng kế, cuối cùng chiếc xe màu trâng bạc tông vào một quầy hàng ven đường rồi dừng hán lại.
Hỏa Phượng nháy xuống khỏi nóc xe, kéo cửa ra, hai tèn người Nhật Bán bât cóc Tiêu Lệ Ngọc với Linh Xuản đã bị đụng đến chí còn lại chút hơi tàn.

Vi Tiêu Lệ Ngọc và Linh Xuân đúng lúc bị kẹt giữa hai tên nọ nên bị thương nhẹ nhất.

Hỏa Phượng lôi tên người Nhật Bản bên trong ra, cời bao tải trùm trên đầu Tiêu Lệ Ngọc và Linh Xuân ra rồi đỡ họ xuống xe, lúc này, Tiêu Lệ Ngọc với Linh Xuân mới chậm rãi tỉnh lại sau cơn mê.

Tiêu Lệ Ngọc vừa nhìn thấy Hỏa Phượng thì dường như đã quên hết nỗi sợ lúc ban nãy, thoáng cái đã nhào vào lòng Hoả Phượng mà kêu to: “Chị Phượng!”
Lúc này, Hoả Phượng nhìn thấy Tiêu Lệ Ngọc đã an toàn thì mới nở nụ cười từ tận đây lỏng, vỗ vồ đầu cúa Tiêu Lệ Ngọc và ôm lấy thản thế yếu ớt cúa Tiêu Lệ Ngọc.
“Giơ tay lẽn, xoay người lại!” Một tiếng quát lớn vang lèn bẽn tai cúa Hoá Phượng.
Hoá Phượng quay đầu lại liền thấy mấy tẽn cánh sát Đài Bâc đang giơ súng về phía mình….

Bình Luận (0)
Comment