Nhà Lao Chi Vương

Chương 30


Không ai hỏi tại sao phải làm thế, với họ lời của Tiêu Chấn Long chính là mệnh lệnh.

Mấy người họ lập tức tự đi ngắt cành lá trên cây và bụi cỏ, chỉ chốc lát sau đã biến bộ quần áo màu trắng vốn sạch sẽ thành màu xanh lục nhàn nhạt.
“Không được, vẫn quá sáng, bây giờ lăn trẽn mặt đất mấy vòng đi.” Tiêu Chấn Long nói xong thì tự mình lăn trước.

Trong lòng mọi người thấy khó hiểu nhưng vẫn làm theo Tiêu Chấn Long, lăn mấy vòng trên đất, quần áo của tám người đều biến thành màu xám tro.

Lý Thế Vinh xuất thân từ cảnh sát vũ trang và Dương Tuấn Phương xuâ’t thản từ quân đội lập tức hiếu ra ý Tiêu Chấn Long, bởi vì tám người họ đều mặc quần áo trắng tinh, cực kỳ chói mắt trong màn đêm, dề bị cảnh sát phát hiện.

Bây giờ Tiêu Chấn Long ra lệnh cho mọi người làm bấn quần áo, theo một ý nghĩa nào đó chính là tạo nên màu sắc tự vệ, như vậy đi trong đêm đen mới khõng dễ bị người khác phát hiện.

Hai người âm thầm nghĩ cho dù đang trong tình trạng bỏ trốn nhưng Tiêu Chấn Long vẫn có suy nghĩ tinh tế như thế, thật sự quá giỏi, từ điều này, bọn họ càng khâm phục Tiêu Chấn Long hơn.
Tiêu Chấn Long thấy màu sắc trên quần áo mọi người lúc này mới hài lòng mỉm cười, sau đó ra lệnh cho tất cả mọi người đi theo đường cũ trở lại ngã ba đường.

Cho dù đầy bụng nghi vấn nhưng ai cũng làm theo lời Tiêu Chấn Long, lập tức quay lại ngã ba theo đường cũ.

Vừa tới ngã ba thì họ nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát ở đằng xa đang đến gần, lái từ phía trong thành phổ về nhà giam Thành Bắc.

Mười mấy xe cảnh sát rít gào vượt qua chỗ tám người Tiêu Chấn Long ấn náu.

Nhìn theo đội xe cảnh sát đi xa, Tiêu Chấn Long biết bây giờ toàn

thành phổ đã bắt đầu hành động vây bắt bọn họ.

Anh vung tay lên, dẫn bảy người còn lại chạy như bay về lối rẽ phía đối diện.
Trong bóng tối mịt mờ, tám điếm đen chậm rãi di chuyến trong màn đêm thăm thắm, đến khi biến mất không còn tăm hơi.
Tám người chạy như điên suốt cả quãng đường, dù mấy người Tiêu Chấn Long có tố chất cơ thế tốt cỡ nào, bây giờ cũng không nhịn nối nữa mà thở hốn hến.

Tiêu Chấn Long đoán bọn họ đã chạy hơn ba tiếng, lúc này cách đường quốc lộ chạy đến nhà giam Thành Bắc gần mười km nhưng vẫn không thấy bóng dáng của thị trấn nhỏ hay thành phố nhỏ nào ở phía trước.

Nhưng Tiêu Chấn Long vần tin chắc rằng phía trước chắc chắn có người ở, nếu không thì sẽ không có con đường đi đến đó thế này.

Mặt dù đỗ ô tô trong rừng cây ở một lối rẽ khác có thế hấp dẫn cảnh sát đến đó nhưng không kéo dài được bao lâu.

Thấy mấy người họ tốn nhiều thế lực chạy trốn sắp kiệt sức rồi, nhưng vì sinh tồn, khả năng tiềm ấn trong cơ thế con người bị kích thích ra ngoài cuồn cuộn không ngừng.
Chạy thì còn có cơ hội trốn được.

Khồng chạy thì chắc chắn không có cơ hội.
Ai cũng hiểu đạo lý này, vì thế cho dù cơ thế sắp không chịu đựng được nữa, họ vẩn kiên trì như trước.
Bổng nhiên Vương Quang Khải hét lên thật to, phía trước có ánh đèn.

Cơ thế đột ngột dừng lại nhìn lên, quả nhiên mấy trăm mét phía trước có đèn sáng, hình như là một trấn nhỏ.
Tất cả mọi người đều vui mừng, Tiêu Chấn Long nói: “Cố thẽm một chút, đi vào trong trấn thì chúng ta sẽ an toàn.”

An toàn, chỉ là tạm thời, nhưng Tiêu Chấn Long khõng nói ra,
bảy giờ thứ mọi người cần nhất là tinh thần, chỉ cần không mất tinh thần thì cơ hội chạy thoát sẽ tăng cao.
Tháng sáu, trời sáng rất sớm, hơn ba giờ mà trời đã tờ mờ sáng rồi.
Trong một căn nhà hai tầng bỏ hoang tại một trấn nhỏ ở gần bờ biển, tám người Tiêu Chấn Long dùng nốt phần sức lực cuối cùng chạy vào trong trấn nhỏ.

Thị trấn này không lớn lắm nhưng vì nằm ở gần biến nên mấy năm qua dần dẫn được phát triển thành một địa điếm du lịch tương tự như làng du lịch.
Trấn nhỏ nên nhân khấu thường không quá nhiều, đa số đều là du khách tới nghỉ dưỡng.

Con đường sầm uất trong trấn nhỏ là nơi ăn chơi vui thú, đầy đủ các loại hình giải trí.

Hại mấy người Tiêu Chấn Long đi vào trấn nhỏ, đi rất nhiều nơi mới tìm được cản nhà hai tầng bị bỏ hoang ở công trường.
Tám người vừa vào trong nhà, ngay lập tức cời bộ quằn áo đã bị mồ hỏi thấm ướt đầm, tỏa mùi khó chịu ra, dựa lưng vào tường hít thở từng hơi gấp gáp.
“Mẹ nó chứ, nếu được tắm nước nóng thì tốt biết mấy, đã bảy, tám năm tôi không biết cảm giác tắm nước nóng là thế nào rồi.” Bùi Đức Lâm dựa vào tường càu nhàu.

Lúc này trong lòng tất cả mọi người đều có cùng một suy nghĩ, chính là ân một bữa thật no, tắm nước nóng, sau đó ngủ một giấc ngon.
Ai cũng đưa mẳt nhìn sang Tiêu Chấn Long, gửi gắm hi vọng ấy cho anh.

Tiêu Chấn Long thấy ai cùng nhìn mình với ánh mắt nóng bỏng, trong lòng nghĩ mấy ông anh này vừa mới giữ được cái mạng mà đã muốn sống phóng túng rồi, nhất định phải bỏ cái ý nghĩ ấy đi, nếu không sau này sớm muộn gì cũng gặp chuyện.
“Các anh muốn ăn, muốn chơi đúng không? Đi ra ngoài đi, đi ra khỏi căn nhà này là ăn chơi gì cũng có.” Tiêu Chấn Long bình tĩnh nói, nhưng tất cả mọi người ở đó đều không dám coi lời đó là thật, bởi vì bọn họ lờ mờ nghe ra sự tức giận trong giọng Tiêu Chấn Long.
Tất cả mọi người đều cúi đầu không nói gì nữa, chỉ lo thở hổn hến, dường bâu không khí bỗng trở nên nghẹn cứng.

“Đã lúc nào rồi mà con mẹ nó còn muốn ăn, muốn ngủ, các anh muốn ăn muốn ngủ thì trở về Thành Bác đi, đừng đi ra với tôi.” Tiêu Chấn Long đứng dậy, nối giận mắng.
Bảy người không dám ho he tiếng nào, cứ như ba dạy dổ con vậy, chỉ có thế ngồi đấy nghe mắng chứ không thế cãi lại.
Trong bảy người thì bốn người nhóm Lý Thế Vinh và Trương Anh Tú còn đỡ một chút, chủ yếu tam đại hộ pháp Bác Viện ở trong nhà giam quá lâu, vừa ra khỏi thì trái tim bắt đầu đập rồi.

Ba vị hộ pháp ấy cũng biết Tiêu Chấn Long đang nói cho họ nghe, nhưng nhận lấy uy nghiêm của Tiêu Chấn Long thì tất cả ngấn ra không dám xen mồm.

Trương Anh Tú ngồi bên cạnh đứng dậy đi đến gần Tiêu Chấn Long, nói: “Đại ca, cậu đừng nóng giận, sau này bọn tôi không dám mơ tưởng gì nữa.” Mấy người Trương Bá Chính thấy Trương Anh Tú nói giúp bọn họ thì trong lòng thầm biết ơn.

Bọn họ cũng tỏ ý không dám nghĩ gì nữa.

Thật ra Tiêu Chấn Long chỉ muốn nhắc nhở bọn họ, bây giờ không phải lúc bình thường, nếu như không có kỷ luật tốt ràng buộc bọn họ thì e là chạy ra khỏi cái trấn này cũng là một vấn đề.
Thấy dáng vẻ câm như hến của mọi người, Tiêu Chấn Long âm thầm vui vẻ trong lòng, ai tin một thanh niên mới hai mươi tuối đều đã có thế khiến những kẻ liều mạng trong nhà giam
Thành Bắc phải nghe theo mình chứ? Trong lúc vô ý, nụ cười ấy lộ rõ lên trên mặt Tiêu Chấn Long, mọi người nhìn thấy Tiêu Chấn Long mỉm cười thì bổng cảm thấy áp lực xung quanh được buông lỏng.
‘Thật ra các anh muốn ăn uống, tắm rửa cũng không phải không thể làm, nhưng phải lên kế hoạch đã.” Tiêu Chấn Long thong thả nói.

Nghe Tiêu Chấn Long nói vậy, mát mọi người đều sáng ngời lên, im lặng nhìn Tiêu Chấn Long mặc mồi cái quần cộc đi tới đi lui trong phòng, ai cũng biết Tiêu Chấn Long đang tính toán nên không ai dám làm phiền.

Bây giờ trong mắt các anh em, Tiêu Chấn Long giống như nhân vật trong thần thoại vậy, nếu Tiêu Chấn Long nói trước đây anh và chủ tịch nước từng đánh mạt chược với nhau thì bọn họ sẽ tin chắc, chẳng nghi ngờ gì.
Từ kế hoạch chạy trổn khỏi nhà giam Thành Bắc đến việc ngụy trang đi vào trấn nhỏ, tất cả quá trình từ đằu đến cuối đều được Tiêu Chấn Long lên kế hoạch kín kẽ không một lổi sơ suất nào, không chê vào đâu được.

Ngay cả Lê Chí Nam tung hoành ở nhà giam Thành Bắc hơn hai mươi năm cũng chết một cách quái lạ trong tay Tiêu Chấn Long, điều đó cho thấy Tiêu Chấn Long suy nghĩ vấn đề gì cũng chặt chẽ, lẽn kế hoạch cấn thận.

Đối với tình hình bây giờ, nếu như Tiêu Chấn Long không có phán đoán rõ ràng thì có lẽ tám người bọn họ đã sa lưới cảnh sát từ lâu.

Bây giờ Tiêu Chấn Long bước từng bước thận trọng, hiện thực không cho phép, cũng không thế để Tiêu Chấn Long ra quyết định sai lầm, bước sai một bước đồng nghĩa với việc bước nào cũng sai.


Bây giờ bất cứ quyết định nào của Tiêu Chấn Long cũng có thể định đoạn sự sống còn của bảy người khác, vì thế với mỗi một bước hành động, Tiêu Chấn Long đều phải suy xét toàn diện rồi mớl hành động chắc chán.
Bây giờ tất cả mọi người đều cần thời gian đế nghỉ ngơi, sẳp xếp lại, nếu không sau này chạy trốn, mọi người sẽ không chống đỡ được bao lâu.
Trời dần sáng hơn, tia nắng ban mai đầu tiên lười biếng chiếu lên người Tiêu Chấn Long, Tiêu Chấn Long không nhịn nối, thoải mái vươn vai, thở dài một hơi.

Mọi người đột nhiên phát hiện phong thái tự tin toát ra từ trên người Tiêu Chấn Long một cách vô cùng tự nhiên khiến mọi người bỗng thấy phấn chấn hần lên, ai cũng biết chắc chắn Tiêu Chấn Long có cách rồi.
“Hoàng Tây, trên người chúng ta có tống cộng bao nhiêu tiền?” Tiêu Chấn Long nhìn mặt trời dần dần lẽn cao, khồng ngoảnh đầu lại, hỏi Hoàng Tây phía sau.
“Khoảng năm, sáu vạn.

Thời gian khá gấp rút nên không cằm nhiều.” Hoàng Tây trả lời.
“Tạm được rồi.

Bây giờ trong trấn có chợ sáng, cậu ra chợ mua mấy cái áo T-shirt và quần soóc đi.

Nhớ kỹ, không được mua ở cùng một chỗ quá hai cái.

Sau đó hỏi thăm xem trung tâm tắm rửa lớn nhất trên trấn là nhà ai ? Đi thế nào? Nhớ là phải giả bộ giống khách du lịch, đừng đế người ta nghi ngờ.” Tiêu Chấn Long dặn dò.
“Em biết rồi anh Long.” Hoàng Tây xách quần lên, mặc cái áo ba lỗ vào rồi đi ra ngoài.
Tiêu Chấn Long quay đầu sang nhìn sáu người còn lại, ai cũng dính đầy bùn đất trên mặt, vô vùng nhếch nhác, anh nói: “Lát nữa Hoàng Tây mang quần áo về thì mọi người thay ra, rửa mặt sạch sẽ.

Sau đó chúng ta tới trung tâm tắm rửa nghỉ ngơi
thật tốt, nhưng mà có một điều các anh phải nhớ thật kỹ.” Tiêu Chấn Long đột nhiên im lặng không nói gì, chỉ nhìn sáu người.
“Anh Long, bọn tôi cần nhớ gì?” Vương Quang Khải hỏi..

Bình Luận (0)
Comment