Nhà Lao Chi Vương

Chương 302


Đài Bâc, ban đèm, cống phản cục Trung Sơn.
Dường như đã định sẵn tối nay sẽ là một đèm náo nhiệt của phản cục Trung Sơn, một số người đã xuất hiện ớ nơi mà lẽ ra không nên xuất hiện, một số chuyện không nẽn và cũng không thế xảy ra lại thật sự xảy ra ở nơi không nên xảy ra.
Ở ngay cống của phân cục Trung Sơn, một người trung niên hói đầu vừa kéo tay của một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo đen vừa nói không ngừng nghỉ, thái độ có mấy phần cung kính lấn mấy phần nịnh hót.
“Ngài Tiêu, thật sự xin lồi, cấp dưới không hiếu chuyện, mong cậu tha thứ.”
“Nào có nào có! Cục trưởng Tư Đồ khách sáo rồi, tổ trường Hoàng cũng chỉ làm việc theo trách nhiệm mà thôi, mong anh đừng trách anh ta.

Nếu chỉ là hiểu lẫm thì sao mọi người không kết bạn với nhau, thế nào?”
Người đàn ông mặc áo đen chính là Tiêu Chấn Long, còn người đàn ông trung niên dáng người mập mạp còn hói đầu kia chính là đại cục trưởng của phân cục Trung Sơn, Tư Đồ Vĩnh Liêm.

Ngay khi Hoàng Mạnh Hùng biết được người đàn ông đứng trước mặt mình là ông chủ của tập đoàn Nam Thiên Tiêu Thiên Long, người mà gần đây thường xuyên xuất hiện trẽn báo vã có quan hệ thân thiết với tống thống kia, thì gã ta lập tức gọi điện thoại đến nhà cúa Tư Đồ Vĩnh Liêm.
Tư Đồ vốn dĩ đã buồn ngủ đến mơ hồ, vừa nghe Hoảng Mạnh Hùng báo cáo lại thì lặp tức mâng gã ta một trận, chọc ai không chọc lại đi chọc Tiêu Thièn Long, Tư Đồ Vĩnh Lièm tức đến mức lập tức chạy xe đến phán cục Trung Sơn giải quyết cái gọi là hiếu lầm này.

Tư Đồ Vĩnh Liêm sợ mình đến chậm
một phút thôi thì sẽ lại chọc phải chuyện gì nữa, nếu như mọi chuyện thật sự nghiêm trọng đến thê’ thì cái mũ ô sa trên đầu mình cũng mất luôn.
“Nếu được như vậy thật thì quá tốt rồi! Tiểu Hoàng, ngài Tiêu đã nói như vậy rồi, có phải cậu cũng nên thê’ hiện một chút không hả!” Người đàn ông trung niên quay đầu lại nói với người đàn ông đứng sau minh nháy mât ra hiệu.
Những việc này đều bị Tiêu Chấn Long đế vào mát, nhưng Tiêu Chấn Long vần vui vẻ vờ như không thấy.
Hoàng Mạnh Hùng hơi do dự một lát rồi tiến lên chủ động vươn tay phải của minh về phía Tiêu Chấn Long, nói: “Rất vui được lãm quen vởi cậu, ngài Tiêu, mong lã từ nay về sau giữa chúng ta sẽ không xáy ra chuyện hiếu lầm như hòm nay nữa.”
Tiêu Chấn Long cười ha ha nói: “Hán là sẽ không đâu!” Đồng thời rộng lượng vươn tay phái của mình ra nắm lấy tay cứa Hoàng Mạnh Hùng.
Nhin đoàn xe đang chạy xa dần, Hoàng Mạnh Hùng không cam lòng, nói với Tư Đồ Vĩnh Liêm đứng bên cạnh: ‘Thật sự phải thá tên đó đi như vậy sao?”
Tư Đồ Vĩnh Liêm khỏng thèm quay đầu lại, đáp: “Bâng không thì còn làm gì được nữa? Bây giờ tên đó là người nối tiếng nhất toàn Đài Loan, hai giới hắc bạch đều phải nế mặt của tên đó.

Chầng biết tên nhóc này làm thế nào mà có thể xưng anh gọi em với tống thống.

Chỉ dựa vào điểm này thì còn ai dám làm khó tên đó nữa? Nếu không phải thấy cậu lè cảnh sát mà còn đang ở trong cục cảnh sát thì tên đó đã làm thịt cậu từ lâu rồi, còn để cho cậu sống đến bây giờ à? Nhớ cho kỹ, đừng có chọc phiền toái đến cho tôi! Tôi còn muốn đội mũ ô sa của mình thêm ít lâu nữa.”
‘Tôi biết phải làm thế nào, cục trưởng!” Hoàng Mạnh Hùng gập người đãp.
“Hừ! Nếu cậu biết phải làm thế nào thì hõm nay đâ không thành ra như vậy rồi.” Tư Đồ Vĩnh Liêm dạy dỗ Hoàng Mạnh Hùng cháng chút lưu tình.
Người sau tuy ngoài mặt là vẻ kỉnh cấn, nhưng trong lòng đã thầm oán hận Tiêu Thiên Long, những ngày sau này sẽ gây ra không ít phiền toái đến Tiêu Chấn Long.
Sáng hòm sau, văn phòng làm việc của phú tống thống.
“Đại ca, tôi nghe nói tối hôm qua đã xảy ra chút chuyện.” Một người đàn ỏng trung nlẽn ngồi đối diện với Tiêu Chấn Long, vừa cười ha ha vừa hói, người này chính là **.
“Tống thống đại nhản cúa tỏi, tin tức cúa anh cũng nhanh thật đấy! Không ra ngoài vần biết chuyện ngàn dặm, bán lĩnh này tôi không học nổi!” Tiêu Chấn Long ung dung đáp lời.
** phất tay với Tiêu Chấn Long, mím cười nói: Tỏi nào có được bản lĩnh lớn như vậy chứ! Sáng sóm hôm nay Tư Đồ Vĩnh Liêm gọi điện thoại cho tôi, nhờ tôi xin lỗi anh một lần nữa, đại ca! Cục trường Tư Đồ này là nhân viên cốt cán do tôi đề bạt lên sau khi nhậm chức, anh đừng làm khó gã ta nữa!”
Tiêu Chấn Long nhìn ** đối diện một cái, lộ ra vẻ mặt khó xử, nói: Tống thống đại nhân, tôi chỉ là một người bình thường, nào có cái gan dám làm khó cục trưởng phân cục số một Đài Loan đâu chứ? Lại nói, đã bảo chuyện tối hôm qua chỉ lè hiểu lầm, anh yên tâm đi, tôi sẽ không làm khó gã ta đâu.”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt!” ** sau khi nghe vậy thì hút điếu thuốc
trong tay gật đầu không ngừng.
Hai người trong nhất thời đều không nói gì cá, bầu không khí trong văn phòng chợt trờ nẽn nặng nề, thậm chí có có chút xấu hố.
“Đúng rồi, gần đây tập đoàn phát triến như thế nào?” Cuối cùng vẫn là do ** phá vỡ cục diện bế tầc trong phòng.
“Tập đoàn có Minh Nghĩa quản lý, bây giờ đang đi đúng hướng.

Còn có hai hôm trước Minh Nghĩa nói với tôi, bất động sản Nam Thiên cũng đã đưa ra thị trường, nghe nói thị trường chứng khoán hoạt động khá tốt.” Tiêu Chấn Long mỉm cười nói.
“Ò!? Nói như vậy thì tập đoàn đã có hai công ty được đưa ra thị trường rồi? Tập đoàn phát triển nhanh thật đấy!” ** cảm thán với lời có nghĩa khác.
“Nếu như không có ngài tống thống đây che chở cho chúng tôi thì Nam Thiên làm sao có thể phát triển phát triển nhanh như vậy được! Còn có, cồ phần của bất động sản Nam Thiên cũng đế lại cho anh một phân rồi, anh cứ đợi đến cuối năm thì sẽ được chia hoa hồng đi!” Tiêu Chấn Long cười ha ha nói với **
“Ha ha! Có đại ca quan tám tôi, tôi nghĩ sau này minh sẽ không thiếu tiền xài rồi!” ** tựa lưng vào sofa, ngưỡng mặt lên trời cười lớn.
Tiêu Chấn Long nhìn vé mặt đâc ý của ** ở đối diện, nở một nụ cười đầy ấn ý theo, dựa theo lời bàn bạc ban đầu cúa gã ta và Lưu Minh Nghĩa, sau này bất kế là công ty nào cúa tập đoàn

Thiên được đưa ra thị trường, việc trước tiên phải để lại ba phân trăm cổ phần tặng cho **, đương nhiên phần cổ phần này là chỉ lè tham gia chia hoa hồng và lợi nhuận chứ không tham gia vào quyết sách công ty.
** dùng tên của người khác để đứng tên cổ phãn của công ty được đưa ra thị trường của tập đoàn Nam Thiên, có thế nói với sự phát triền nhanh chóng của tập đoàn Nam Thiên, tài sản riêng của ** đã vượt qua một tỷ.

Thế tấn công bằng tiền bạc của Tiêu Chấn Long và Minh Nghĩa đã khiến ** và sự phát triển của tập đoàn Nam Thiên hình thành nên một thế thống nhất cao độ, tập đoàn Nam Thiên phát triến cũng đồng thời tạo ra một khối tài sán cá nhãn khống lồ cho **.
“Đại ca, xem ra bây giờ tôi sẽ không thiếu tiền, chi còn thiếu một thứ duy nhất thôi!” ** nhìn thật sảu vào Tiêu Chấn Long rồi vươn một ngón tay với anh.
“Hứ? Là thử gì?” Tiêu Chấn Long cố làm ra vé nghi hoặc mà hói.

Thực ra trong lòng Tiêu Chấn Long biết rõ ** muốn chậm rãi làm rõ mục đích thực sự khi mời anh đến Đài Bâc.
Thế!” ** nói bằng cá khuôn mặt.
Thế?” Tiêu Chấn Long hỏi.
“Không sai! Chính là thế! Trong cuộc sống chinh trị cúa ớ Đài Bâc, tiền bạc dễ kiếm, nhưng thế thi ngàn vàng khó cầu!” ** thớ dài, ra vẻ bất lực.
Tiêu Chấn Long cười ha ha, anh thán nhiên ngồi bât chéo chân dựa vào sofa, ung dung nói: Tống thống giờ đảy chính là đại ca của toàn Đài Loan, có thế nói là muốn cái gì thì có cái đó.

Anh chỉ cần hắt xì một cái thì dân chúng của toàn Đài Loan sẽ bị cảm lạnh mấy ngày liền, đây còn không phải là thế sao?”
“Ha ha! Đại ca thật là biết nói đũa! Thực ra tôi kém hơn vẻ hão quang mả dãn chúng binh thường đã nhìn thấy rất nhiều.

Mặc dù ớ Đài Loan bảy giờ là do Đáng Dân chủ Tiến bộ cầm quyền, không bàn đến những đáng khác, chí rièng Quốc Dán Đảng đã đú khiến tôi phái đau đầu.

Quốc Dân Đáng có căn cơ cầm quyền mười mấy năm ở Đài Loan, nào có chuyện dễ dàng bị lay động như vậy, bọn họ không lúc nào không muốn làm sống lại giấc mộng cũ, có thể nói cái ghế mà tôi đang ngồi đây không hề yên ổn chút nào!” ** vừa vồ vào tay vịn ghế sofa vừa lâc dẫu nói.
“Nhưng dù sao bây giờ Đảng Dân chủ Tiến bộ cũng đang cẵm quyền, Quốc Dân Đảng chỉ là đảng đối lập, bọn họ có muốn làm gì thì cũng chỉ có thế đợi cuộc tống tuyến cử vào ba năm sau.” Tiêu Chấn Long nói.
“Đại ca, vậy là anh không biết chuyện này rồi.

Tôi có quyền phát biểu hay không đều phụ thuộc hoàn toàn vào số lượng lập uỷ của Đảng Dân chủ Tiến bộ của chúng tôi ở Quốc hội, nếu anh chiếm được càng nhiều vị trí thì sẽ càng cô quyền lên tiếng, còn nếu anh chiếm được ít, dù có lả đảng cầm quyền thì vẩn sẽ có rất nhiều ràng buộc.”
“Nghe nôi râng bảy giờ Đáng Dãn chú Tiến bộ vẫn chiếm đa số trong Quốc hội!” Tiêu Chấn Long nói.
“Không sai! Thế nhưng, gần nửa nàm trở lại đãy, sô’ lượng lập uỷ cúa Quốc Dán Đáng liên hợp với các đáng khác tăng vọt, càng ngày càng uy hiếp đến tiếng nói cúa Đáng Dân chú Tiến Bộ chúng tôi.

Cho nên, lần này mời đại ca đến Đài Bâc, nguyên nhân quan trọng nhất chính là hy vọng đại ca có thế giúp đỡ tôi thêm một lần nữa.” ** nhìn Tiêu Chấn Long với vẻ mặt tha thiết.
Tiêu Chấn Long nghe vậy thì rất ngạc nhiên, hỏi: “Anh Thuỷ,
anh quá xem trọng tỏi rồi đó.

Tập đoàn Nam Thiên chúng tôi dù có thực lực đến đâu thì cũng không thế mua hết toàn bộ lập uỷ được đâu.”
** biết rầng Tiêu Chấn Long đang nói đùa, nhưng gă ta cũng không tức giận, nói: “Đương nhiên không phải bảo đại ca đi mua chuộc bọn họ, nếu như làm vậy là có thể giải quyết vấn đề thì tôi đã cho người bên dưới đi làm từ lâu rồi.”
“Vậy anh muốn tôi giúp anh thế nào đây” Tiêu Chấn Long hỏi.
**trâm giọng nói: “Đại ca biết Hội Tam Hợp của Đài Bác chứ, bọn họ là tập đoàn tài chính có thế lực ngầm do một tay Quốc Dân Đảng nâng đỡ, Quốc Dân Đảng mượn tập đoàn Lôi thị phía sau Hội Tam Hợp, trắng trợn dùng tiền bạc và ưu thê’ của xã hội đen khiến cho một bộ phận chính đảng nghiêng về phe họ nhằm can thiệp vào quyền khống chế của chúng tôi ở Quốc hội.

Cho nên tôi hy vọng đại ca có thế ra mặt, đem Hội Tam Họp…” ** làm một động tác cât cố.
Tiêu Chấn Long xem như đâ hiểu được ý trong lời của **, gã ta muốn mượn tay mình đế diệt trừ Hội Tam Hợp.

tiến đến loại bỏ ánh hưởng của Quốc Dân Đáng trong Quốc hội, từ đó mớ đường cho việc cầm quyền cúa minh.
Nghe ** nói vậy, Tiêu Chấn Long im lặng hết nứa ngây trời, chi nhìn ** VỚI vé mặt không cám xúc, ánh mât ác liệt đến mức khiến cho ** buộc phái giá vờ nhìn sang nơi khác đế láng tránh ánh mắt của Tiêu Chấn Long.
“Anh Thuý, trước tiên không nói đến Hội Tam Hợp có bao nhiêu, theo như tôi được biết, chỉ riêng tập đoàn Lôi thị phía sau Hội Tam hợp là đã có thế lực hùng hậu, kia chính là một trong năm mươi đại tài phiệt hàng đầu của Đài Loan đó! Với
thực lực hiện tại của tập đoàn Nam Thiên chúng tôi, rất khó có thê’ lay chuyến địa vị của họ, đó hoàn toàn lã một cuộc tranh đấu không cùng đắng cấp.” Tiêu Chấn Long trầm giọng nói.
Tiêu Chấn Long cố tình tránh đi cạnh tranh trong giới hẳc đạo, mã muốn tập trung ánh mầt vào ưu thế về mặt tài chỉnh của tập đoàn Lôi thị đứng sau.
“Thực ra, anh Thuý, bây giờ anh hoãn toàn có thế sứ dụng quyền lực hành chinh trong tay mình từng bước làm tan rã tập đoàn Lôi thị, từ đó đá kích Quốc Dân Đáng.” Tièu Chấn Long đưa ra kiến nghị.

** phất tay với Tiêu Chấn Long, nói: “Như vậy không được, người sáng mât vừa nhìn là biết được là do Đáng Dán chú Tiến bộ đứng sau chơi xấu, lỡ đế truyền đến tai công chúng thì sẽ ảnh hưởng đến hình tượng vừa được lập nên của Đảng Dân chủ Tiến bộ.

Huống chi tập đoàn Lôi thị có được sự ủng hộ mạnh mẽ của Quốc Dân, đã không thể loại bỏ nó qua mấy thủ đoạn hành chính dược nữa.”
Tiêu Chấn Long lại lác đầu lân nữa, nói: “Đây là chuyện lớn, tôi phải trở về bàn bạc lại với Minh Nghĩa.

Đúng rồi, ngoại trừ chuyện này thì còn gì khác nữa không?”
** thấy Tiêu Chấn Long dường như đang cố tình đùn đấy nên bât đầu rối lên, vội vã nói: “Đây chính là việc cấp bách cân phải giải quyết nhất của tôi, nó có quan hệ đến địa vị của tôi ở Đảng Dàn chủ Tiến bộ… Thôi bỏ đi, những việc khác trước tiên đừng nói đến.

Xin đại ca nhất định phải giúp tòi việc này.”
Lời nói như cố ý lại tựa vô tinh của ** dường như đã khiến Tiêu Chấn Long tìm ra một vào manh mối, có vẻ như ** muốn mượn việc diệt trừ tập đoản Lõi thị này đế gãy dựng hình tượng của
mình trong Đáng Dân chủ Tiến bộ, dù sao ** mới vào Đáng Dân chú Tiến bộ chưa được hai năm, có rất nhiều thứ đều gã ta làm, chuyện quan trọng nhất trong đó chính là “thế” trong lời của gã ta.
Cái thế này, Tiêu Chấn Long tin rầng không chí bao gồm ngoài đảng, mà còn tính cả trong đảng nữa.

Cái gọi là loạn trong giặc ngoài thường đi đôi với nhau.

Nếu như lấy việc giải quyết Quốc Dân Đảng làm giặc ngoài của ** thì việc tranh giành quyền lực trong nội bộ của Đảng Dân chủ Tiến bộ chính là loạn trong của **, mặt khác, mối loạn trong này có thế giải quyết thuận lợi hay không thì phải xem Tiêu Chấn Long có thể diệt trừ Hội Tam Hợp và tập đoàn Lôi thị chống lưng phía sau nổ thuận lợi hay không.
Đây mởi là mục đích thật sự của việc ** mời Tiêu Chấn Long đến Đài Bâc.
Tiêu Chấn Long sau khi đã đoán được đại khái tình hình hiện tạo của ** thì đá trở nên thoải mái và bình tĩnh hơn, đương nhiên ngoài mặt vần không thế đế lộ ra vẻ mặt đó, cho nên Tiêu Chấn Long vần giá bộ làm ra dáng vé đang rất khó xử, nói: “Anh Thuý, không phái tỏi không giúp anh việc này.

Lấy địa vị hôm nay cúa tập đoàn Nam Thiên ớ Đài Nam, muốn tiêu diệt bất kỳ bang phái nào cũng đều là chuyện dễ như trở bàn tay.

Thế nhưng Hội Tam Hợp ờ Đài Bác đó, trước tiên khoan hãy nói đến tập đoàn Lôi thị chống lưng phía sau lớn mạnh bao nhiêu, nếu như tôi tuỳ tiện chen chân vào Đài Bắc, anh nghĩ xem những bang phái khác sẽ nghĩ như thế nào? Bọn họ sẽ nghĩ rằng Tiêu Thiên Long tôi đây muốn được chia một chén canh ờ giới hẳc đạo Đài Bâc, đến lúc đó thì tôi sẽ rơi vào tình cảnh trước mặt sau lưng đều có địch.

Nhẹ thì tốn thương nguyên khí, nặng thì cơ nghiệp khó khăn lâm mới gầy dựng được của tập đoàn Nam Thiên có thế sẽ bị chôn vùi tại giới
hác đạo Đài Bác.” Tiêu Chấn Long lấy tay phải gõ vào bàn trà, nói hùng hồn như đúng rồi.
“Đại ca, những chuyện mà anh nói tôi đều hiểu hết, những khó khăn mà anh có thể sẽ phải đối mặt tôi cũng hiểu hết.

Nhưng mà, anh cứ yên tâm.

Chỉ cần anh chịu giúp tôi chuyện này, việc tập đoàn Nam Thiên tiến vào Đài Bắc sẽ không gặp phải bất cứ khó khăn nào, lúc cần thiết tôi có thể điều động quân đội vũ trang quốc gia giúp anh diệt trừ những bang phái cổ ý đối địch vởi anh.” ** ăn nói ba hoa.
Tiêu Chấn Long biết rõ phân lượng trong câu nôi này của **, thế nén anh chỉ cười cho qua chứ không xem là thật.
** thấy dường như Tiêu Chấn Long không hề động lòng với điều kiện mà minh đưa ra thì cân ráng, lởn tiếng nói: “Đại ca, anh nói đi, anh muốn thế não mới chịu giúp tôi?” ** trong lúc cấp bách đã quỳ xuống trước mặt Tiêu Chấn Long.”
“Anh Thuỷ, chuyện nãy không được đâu! Anh là tống thống mà!” Tiêu Chấn Long vội đứng dậy dìu ** về lại chổ ngồi, mặc dù trẽn mặt làm ra vé thành khấn nhưng trong lòng lại vui đến nở hoa.
“Mẹ nói, có một ngày mình về đại lục thì nhất định sẽ nói cho ngài chủ tịch nước biết rằng đại tống thống Trung Hoa Dân Quốc lại quỳ trước mặt mình!” Nhưng Tiêu Chấn Long lại nghĩ, mình nói vậy thì ai sẽ tin chứ?
“Được thôi! Tôi đồng ý giúp anh!” Tiêu Chấn Long nghiêm túc nói.
“Thật sao?! Đại ca, quá tốt rồi! Chỉ cần đại ca ra tay, Hội Tam
Hợp nhó bé kia nhất định không phải là đối thú!” ** trong nháy mắt như biến thành một người khác, mới này còn mang cái mặt mày ú mặt ẽ, ai ngờ ngay lập tức đã trớ thành trò hề rồng bay phượng múa, giống như vừa trúng số vậy, làm Tiêu Chấn Long nhìn đến chán ghét.
“Chờ đã! Chắng qua, tôi có một điều kiện!” Tiêu Chấn Long chậm rãi nói.
“Được! Đừng nói là một, dù có là mười hay một trăm điều kiện thì tôi cũng đồng ý với anh!” ** hưng phấn nói.
“Sau khi diệt được Hội Tam Hợp, tôi muốn tiếp nhận toàn bộ tài sản của tập đoàn Lôi thị! Được chứ?” Tiêu Chấn Long nhìn **, hỏi.
‘Hả?” ** sững sờ trong nhất thời.

“Hả!” ** nghe Tiêu Chấn Long nói thế thì không khỏi than một tiếng thật dài, có thể thấy giờ đây trong lòng gã ta đang ngạc nhiên tột độ.
Tập đoàn Lôi thị là tập đoàn tài chính uy tín lâu năm thành lập ờ Đài Loan, dưới sự che chở của Quốc Dân Đảng, vào trung kỳ những năm 90, tập đoàn Lôi thị đã vươn mình trở thành một trong năm mươi tập đoàn tài chính hàng đầu ở Đài Loan, tống tài sản ước tính đạt đến trăm tỷ, tài sản khống chế gián tiếp lẽn đến hãng ngàn tỷ.

Một mặt là do ba con Lôi Vận Đình biết cách kinh doanh, vảo lúc các siêu thị, cửa hàng bách hoá vừa mới phất lẽn đã nâm giữ các kênh cung ứng cúa nhiều siêu thị nối tiếng ớ Đài Loan như là siêu thị cỡ lớn Háo Hữu Đa Đấng, trái qua hơn mười nãm phát triến đã phát triến thành một con cá sấu lớn trong lĩnh vực bách hoá, đương nhiên điều càng quan trọng hơn đó chính là mối quan hệ tốt đẹp giữa Lôi Vận Đình với Quốc Dân Đảng.

Cùng với sự phát triển mạnh mẽ của tập đoàn Lôi thị, thế lực hác đạo Hội Tam Hợp cũng dẫn dân trờ thành một lực lượng đáng gờm trong giới hắc đạo Đài Loan.
Tóm lại, Hội Tam Hợp dưới sự khống chế của tập đoàn Lôi thị không chỉ có thế thực hùng hậu trong giới hắc đạo mà còn đứng tên một khối tài sản khổng lồ, tài sản hiện có tập đoàn Lôi thị tương đương với hai phần rưỡi của tập đoàn Nam Thiên của Tiêu Chấn Long, thê’ nên việc Tiêu Chấn Long luôn miệng đòi lấy hết toàn bộ tài sản của tập đoàn Lỗi thị đã khiến cho ** ngạc nhiên muôn phần.
“Đại ca, chuyện này… Ha ha! Chuyện này có phái là hơi lởn rồi không?’’ ** dẻ dặt hỏi.
Tiêu Chấn Long cười nhạt, nhún vai, ra vẻ phóng khoáng mà nói: “Nguy hiếm tý lệ thuận với phần thướng mà!”
“Nhưng tập đoàn Lỏi thị được Quốc Dãn Đảng che chở nhiều năm như vậy, sỡm đã có được cân cơtãi lực hùng hậu vô cũng, không phái là thứ mà anh hay tôi có thế đánh đố trong một sớm một chiều.” ** nhâc nhớ.
“Việc này không cần anh Thuý bận tâm, anh chi cần đồng ý với tôi là được, lúc tòi cần anh phối hợp thì anh chí cần úng hộ tôi là được.

Anh yên tâm, việc phối hợp tỏi cần anh làm tuyệt đối là việc anh có thế làm được, sẽ không làm khó anh đâu!” Tiêu Chấn Long nhác nhở đúng lúc.

Tiêu Chấn Long biết, với thế lực hiện tại của ** trong đảng ờ Đài Loan thì vắn không đủ để muốn làm gì thì làm, cho nên câu cuối cùng này chỉ để an ủi nồi lòng của **.
Vốn dĩ khi nghe Tiêu Chấn Long nói thế thì ** đã sợ rằng sẽ có những chuyện mình không làm nổi, đến khi nghe được câu cuối cùng của Tiêu Chấn Long mới yên tâm.

Sau khi ** đứng dậy lưỡng lự một hồi, cân nhác được mất lãi lỗ xong thì gật mạnh đâu, tựa như đă hạ quyết tâm cực lởn, gã ta chợt quay đầu nhìn Tiêu Chấn Long, nói: “Được, tôi đồng ý vởi anh!”
Tiêu Chấn Long nhìn thấy vẻ mặt như trút được gánh nặng của ** thì cười ha ha, nổi: “Yên tâm! Nếu tôi đã đấy anh lẽn đầu sóng ngọn giô cúa giới chính trị Đãi Loan thi tôi sẽ giúp anh vượt qua khoáng thời gian khó khản này một cách yên ốn.”
“Cảm ơn, đại ca!” ** đạp lại một cách chán thảnh, nhưng sau đó dường như ** đã tính ngộ được điều gi đó, gã ta nói: “Đại ca, sao tôi có cám giác như mình đã bước vào ván cờ mà anh đã bày sần thế?”
Tiêu Chấn Long nhìn **, phụt cười ra tiếng, nói: “Cái này thì có gì mà phân biệt chứ? Thứ anh muốn là thế, còn thứ tôi muốn
chí là tập đoàn Lôi thị.

So sánh ra, thứ anh có được là cả Trung Hoa Dân Quốc, tập đoàn Lôi thị kia chỉ là hạt cát trong sa mạc mà thôi!”
** nghĩ lại thì cảm thấy quả thật là như vậy, một khi mình có được chỗ đứng vững chác trên đài chính trị Đài Loan thì tương đương với việc có được cả đất nước, đến lúc đó chầng phải mình sẽ muốn làm gì thì làm nấy, thích làm gì thì làm nấy sao, giá trị của một cái tập đoàn Lôi thị nhỏ nhoi này làm sao đủ dể so với cả Đài Loan chứ?
Càng huống chi Tiêu Chấn Long có được tập đoàn Lôi thị cũng sẽ không bạc đãi mình, bản thân chỉ cần dùng quyền lực trong tay mình một cách hợp lý là đã có thế đạt được thế lực mà minh muốn, lại có thế ôm được cả núi tiền, cớ gì mà không làm?
Nghĩ đến đảy ** đã hoàn toàn thoải mái, bât đâu vui vẻ cười to với Tiêu Chấn Long.

Ánh mắt đầy ấn ý của Tiẽu Chấn Long chưa từng rời khỏi vẻ mặt hẻn mọn kia của **, bàn tính trong lỏng đã sớm lập ra một kế hoạch một năm.

Kế hoạch nảy không lúc nào không thứ thách sự nhẫn nại và lòng kiẽn nhẫn của anh, giờ đã đến lúc anh thực hiện thay đối vị trí rồi, Tiêu Chấn Long thầm nghĩ.
Lôi Vận Đình! Hừ! Tôi phải lấy mạng của ông và tất cả người của HỘI Tam Hợp của ông để rửa sạch máu tươi mà những chiến sĩ Cờ Đen đã đố xuống ờ Nhật Bản, không thể trờ về quê hương của mình, nghĩ đến đây, cả người Tiêu Chấn Long đều tràn ra hơi thở lạnh lẽo, nám đấm tay phải dùng sức đến nổi gân xanh, mạch máu đứng ngang.
Phân kế hoạch đã được Tiêu Chấn Long ấp ủ cả một năm trời dã được lập ra từ khi anh từ Nhật Bản trở v’ê Đài Loan, sau khi
đã nắm rõ tình huống nơi đây, dù cho hai anh em Chu Vinh Tài Chu Vinh Quang của Hội Tam Hợp đã chết ở Nhật Bản, nhưng vẫn không có cách nào che đậy cho hành động thấp hèn của Lòi Vận Đỉnh khi đă mượn tay của thế giới ngầm Nhật Bản đế diệt trừ Tiêu Chấn Long.
Sau khi trờ về Đài Loan, Tiêu Chấn Long đẫ lợi dụng đú loại mạng lưới tài nguyên trong tay minh đế điều động đủ loại quan hệ nhân lực, cuối cùng cũng xác định được mục tiêu tinh nghi lớn nhất là Hội Tam Họp ớ Đài Bắc.

Thế nhưng, mới ban đầu, Tiêu Chấn Long không hề cho rang đây là tin tức chính xác, một là mình ờ Đài Nam và Hội Tam Hợp ở Đài Bầc không hề xảy ra bất kỳ ân oán trên việc làm ăn lẫn trong giới hác đạo, hai là dù cho thật sự có ân oán đi chăng nữa thì cũng không đáng phải điều động của quân đội quốc gia Nhật Bản đến để diệt trừ mình, càng huống chi Hội Tam Hợp cũng không có bản lĩnh đó, cho nên khi các anh em của Tiêu Chấn Long nám được một vài tin tức thì cuối cùng cũng không tin rằng Hội Tam Hợp là kẻ đứng sau màn.
Chỉ là trong một lần vô cùng trùng hợp, Tiêu Chấn Long làm quen được với một nhân vật cao tâng đã rời khỏi Quốc Dân Đảng và gia nhập vào Đảng Thản Dán, người đó xác nhận vởi Tiêu Chấn Long rang Quốc Dân Đảng đã từng giao phó cho Lôi Vận Đinh của Hội Tam Hợp loại bỏ một vài chi tiết cúa mỉnh, và cũng tiết lộ với Tiêu Chấn Long rằng đã cỏ một lần lúc ăn cơm với Lỏi Vận Đình, lúc nhác đến việc tiẻu diệt Tiêu Chấn Long, Lôi Vận Đình như có như không đế lộ rằng việc truy sát Tiêu Chấn Long đang trong quá trình tiến hành, mà khi ấy chính là lúc Tiêu Chấn Long đã rơi vào những cuộc truy sát của thế giới ngẫm Nhật Bàn.
Đế không nghi oan cho Lôi Vận Đình của Hội Tam Họp, Tiêu Chấn Long đã phái Trương Bá Chính và Trương Anh Tú đi một
chuyến đến Nhật Bản, dùng đủ mọi cách để nghe ngóng về thủ phạm đã lên kế hoạch truy sát Tiêu Chấn Long từ nội bộ bang Yamaguchi của Nhật Bản, chính là anh em nhà họ Chu của Hội Tam Hợp, vã kẻ chủ mưu phía sau chính lã Lõi Vận Đinh.
Đến lúc nảy Tiêu Chấn Long mới biết được sự thật rang Lôi Vận Đinh ớ Quốc Dán Đáng đã lặp kế muốn mượn tay của thế giới ngầm Nhật Bán đế diệt trừ minh, thực ra việc diệt trừ một cái Hội Tam Hợp đối với Tiếu Chấn Long một năm trước mà nói là chuyện dễ nhưtrờ bàn tay.

Nhưng nếu như muốn lay chuyến cây cố thụ như tập đoàn Lôi thị này thì không phải là chuyện đơn giản, một là tập đoàn Lôi thị có Quốc Dân Đảng chống lưng, hai là tập đoàn Lôi thị có thực lực hùng hậu, tuỳ tiện ra tay rất có thể sẽ khiến tập đoàn Nam Thiên của Tiêu Chấn Long rơi vào hiềm cánh.
Tiêu Chấn Long đã từng muốn phái sát thủ giết Lôi Vận Đình, nhưng Tiêu Chấn Long cho rằng làm vậy thì quá có lợi cho ông ta rồi.

Hơn một trăm anh em Cờ Đen của mình đã chết thảm ở đất nước Nhật Bản dơ bấn này, chỉ với cái mạng nhỏ nhoi của Lôi Vận Đình thì làm sao có thế bù đâp được? Thế nên Tiêu Chấn Long cũng Lưu Minh Nghĩa lẽn kế hoạch lật đố tập đoàn Lõi thị, bat đầu từ kế hoạch to lớn là diệt trừ tận gốc Hội Tam Hợp.

Tlèu Chấn Long muốn đế cho Lỏi Vận Đình nhìn thấy mình bằng cách nào từng bước thôn tính tập đoàn Lỏi thị mà ông ta đã dành tâm huyết cả một đời đế gây dụng, đế ông ta cũng nếm trải được mùi vị sống không bang chết.
Kế hoạch diệt Lôi lớn lao này đả kéo dài hết một năm, Tiêu Chấn Long và Lưu Minh Nghĩa đã bỏ ra tinh lực và tâm huyết rất lớn vào kế hoạch này, nhưng cả hai đều cảm thấy nếu muổn thực hiện kế hoạch này ờ Đài Bác thì không thế thiếu sự ủng hộ đến từ chính phủ Đài Loan của **.

Vì không tìm được

thời cơ thích hợp nên kế hoạch này vẫn luôn tiến hành trong âm thâm, vần chưa tiến vào giai đoạn hành động thực sự.
Tuy nhiên, hôm nay chính là thời cơ tuyệt vời nhất để thực hiện kế hoạch diệt Lôi này của Tiêu Chấn Long, sau khi có được sự ủng hộ tuyệt dối của chính phủ Đài Bác, Tiêu Chấn Long có lòng tin sẽ giải quyết được Hội Tam Hợp, giải quyết được tập đoàn Lôi thị, triển khai bước kế tiếp diệt trừ Lôi Vận Đình.

Thế nhưng, dù có thế nào, Tiêu Chấn Long vần cho râng xác suất thành công của kế hoạch diệt Lôi này không đến sáu mươi phần trăm, thậm chí có thế nói lã tý lệ thành công và thất bại đều lè năm mươi năm mươi, trong đó giai đoạn thực hiện hành động thực tế nhất định phái liên kết từng khâu với nhau mới có thế gia tăng tý lệ thành công.
Nếu như thật sự có thế thuận lợi thôn tính tập đoàn Lôi thị, vậy tập đoàn Nam Thièn cúa Tiêu Chấn Long có thế từng bước vươn mình từ tập đoàn tài chính trung đắng nhảy vọt lên thành một trong năm mươi tập đoàn lớn hàng đầu của Đài Loan, trở thành một thế lực không thế xem thường, cho nên một bước này đổi với Tiêu Chấn Long, đối với Lưu Minh Nghĩa, đối với cả tập đoàn Nam Thiên mà nói đêu vô cùng quan trọng.
Ngay thời khác Tiêu Chấn Long bước khỏi phủ tổng thống Đài Bác, anh nhìn từng đám mây tráng trôi bồng bềnh trên bâu trời xanh thầm, Tiêu Chân Long thở dài một hơi, chầm chậm nói: “Cuộc chiên thật sự sâp sửa bẳt đâu rồi, bầu trời của Đài Bâc đã định sân sẽ trở nên sạch sẽ hơn khi có sự hiện diện của Tiêu Chấn Long ta đây!”
Việc thông tính thành công Lôi thị và diệt trừ Hội Tam Hợp đã đặt một nền tảng vững châc cho địa vị ở Đãi Bâc sau này của Tiêu Chấn Long, vì thế Hội Tam Họp là trận địa tuyết đầu của Tièu Chấn Long.

Nếu như đến cá điểm cao này cũng không
chiếm được, vậy tập đoàn Nam Thiên cũng mất luôn chồ đứng ờ Đài Bắc, vì thê’ bước này cực kỳ quan trọng.
“Minh Nghĩa à!… Tôi vân đang ở Đài Bâc… Mọi chuyện ở công ty vẫn ốn chứ?” Tiêu Chấn Long nhấc điện thoại gọi thầng đến văn phòng làm việc của Lưu Minh Nghĩa tại tống bộ tập đoàn Nam Thiên.
Tiêu Chấn Long vừa đi vừa nói chuyện với Lưu Minh Nghĩa, sau khi Tiêu Chấn Long hỏi một vài chuyện của tập đoàn, đến cuối cùng nhàn nhạt nôi một cáu: “Kế hoạch kia có thê’ thực hiện được rồi!”
Ngay lúc này, đầu bên kia của điện thoại đột nhièn truyền đến tiếng reo hò, lãm Tiêu Chấn Long sợ đến mức vội đế điện thoại ra xa, lát sau Tiêu Chấn Long lại nói tiếp: “Cậu chuấn bị cho tốt đi, hai ngày nữa tôi sẽ về Đài Bâc!” Vừa dứt lời, Tiẽu Chấn Long đã gác máy.
Ngay khi Tiêu Chấn Long vừa kết thúc cuộc gọi với Lưu Minh Nghĩa, trong đầu vẫn đang không ngừng tính toán làm sao đế diệt trừ tập đoàn Lôi thị, một chiếc xe Mercedes-Benz sang trọng chạy đến đậu bên cạnh Tiêu Chấn Long, một người đàn ông cao lớn đeo kính đen bước xuống xe.
Tiêu Chấn Long đưa mắt nhìn, kia chính là Sát Tinh Mặt Ngựa Vưu Lệ Khánh, đàn em của Trần Việt Trạch, mỗi lần nhìn thấy cái bản mặt ngựa của Vưu Lệ Khánh đều khiến cho Tiêu Chấn Long cảm thấy rất thú vị, cho nên vừa nhìn thấy Vưu Lệ Khánh lè Tiêu Chấn Long đã không nhịn được mà phụt cười ra tiếng.
“Anh cười cái gì?” Vưu Lệ Khanh hỏi Tiêu Chấn Long với vẻ mặt vô cùng bất mãn.
‘Tôi cười cái gì còn phái nói với anh à?” Tiêu Chấn Long hói.
Dù cho Vưu Lệ Khánh vô cùng không hài lòng với thái độ của Tiêu Chấn Long nhưng vần không dám gây chuyện trước mặt anh.

Sau khi trừng mât ra vé hung hãn với Tiêu Chấn Long, Vưu Lệ Khánh mới đi vào chủ đề chính, nói: “Chàng hay ngài Tiêu đây có thời gian hay không, ông cụ nhà chúng tôi muốn mời anh đến uống trà!”
Tiêu Chấn Long nhìn đồng hồ trên cố tay, ra vẻ khó xử vô cùng như đúng rồi mà nói: “Xin lỗi! Hình như tôi thật sự không có thời gian!”
“Tiêu Thiên Long! Anh… Anh đừng rượu mời không uống mà muổn uống rượu phạt!” Vưu Lệ Khánh tức giận quát lên.

Vưu Lệ Thảng thầm nói, lời của liên minh Thiên Đạo nói ra không khác gì thánh chỉ ở giới hắc đạo Đài Bắc, chẳng ai dám không nghe theo.

Chỉ là không biết người thanh niên hai mươi mấy tuổi trước mât này không biết dựa vào cái gì mà dám ngang ngược như vậy, đến Trần Việt Trạch mà cũng dám không nế mặt.
Vưu Lệ Thắng vừa dứt lời, chẳng biết từ lúc não ở bên cạnh Tiêu Chấn Long đá xuất hiện mười mấy người mặc vest đen giống như báo tiêu, giống như một đám sương đen vảy Tiêu Chấn Long vào giữa, sát khi tán ra từtrèn người cúa mười mấy người này khiến Vưu Lệ Thâng phát lạnh trong lòng.

Vưu Lệ Tháng không biết những người này đến từ đâu, thế mà xuất hiện cùng lúc bên người của Tiêu Chấn Long, ý nghĩ ban đầu muổn bát cóc Tiêu Chấn Long trong lòng của Vưu Lệ Tháng cũng đã tan thành mây khói.
’Đừng có dọa bạn bè!” Tiêu Chấn Long vung tay, nhàn nhạt
nói: “Được thôi! Tôi đi.”
“Đại ca!” Trương Anh Tú bên cạnh nhầc nhờ: “Một mình cậu đi bọn tôi không yên tâm!”
“Yên tâm, không chuyện gì đâu!” Tiêu Chấn Long cười nói: “Tôi nghĩ ông cụ Trần sẽ không đế tôi xảy ra chuyện gì đáu, chỉ lè lỡ như tôi xảy ra chuyện thì mọi người cứ tìm gã ta!” Tiêu Chấn Long chỉ vào mũi của Vưu Lệ Thẳng, vừa cười vừa nói: “Tôi nghĩ mọi người sẽ dề dàng nhớ được dáng vẻ của gã ta.”
Tiêu Chấn Long vừa dứt lời, Trương Anh Tú Trương Bá Chính và mười tám thiết vệ đều dùng ánh mát có thể giết người nhìn chằm chằm Vưu Lệ Khánh, nhìn đến mức khiến Vưu Lệ Tháng lạnh cả lòng.
“Tiêu Thiên Long, anh có ý gì?” Vưu Lệ Tháng khô khan nói.
“Ò! Ha ha! Không có gì, nói đùa thôi mà!” Tiêu Chấn Long vừa cười vừa nói.
“Đại ca, thật sự không cần chúng tôi đi theo cậu sao?” Trương Bá Chính hỏi.
“Không cần, có hai người bọn họ là đủ rồi!” Tiêu Chấn Long chỉ vào phía sau Vưu Lệ Tháng.
Vưu Lệ Tháng vô thức nhìn ra sau, nhìn thấy một nam một nữ từ đằng xa đang bước lại đây.

Đặc biệt là ánh mât của hai người họ đế lại một ấn tượng vô cùng sâu săc cho Vưu Lệ Thăng.

Người nữ mặc dù trông có vẻ bất cần đời nhưng quanh người đều ấn chứa sát khí, người nam mặc dù im lặng nhưng
khí thế từ trên người tản ra đem lại áp lực cực lớn cho người xung quanh.
Đây là sát thủ hàng đầu mà mình đà nghe giang hồ đồn đại, Vưu Lệ Thẳng thầm khầng định trong lòng, hơn nữa Vưu Lệ Tháng còn cảm thấy mình đã từng quen biết cô gái kia.
Hai người này chính là Lão Băng và Hoả Phượng.
Hai người Trương Anh Tú và Trương Bá Chính vừa nhìn thấy Lão Băng và Hoả Phượng thì lập tức yên tâm, tạm biệt Tiêu Chấn Long rồi dẩn theo mười tám thiết vệ trờ về khách sạn của phủ tổng thống.
Hỏa Phượng và Lão Băng tự động đứng phía sau Tiêu Chấn Long, Tiêu Chấn Long nhìn vẻ phức tạp trong ánh mắt của Vưu Lệ Thâng rồi phóng khoáng vung tay một cái, nói: “Chúng ta đi thôi!”
“À… Được! Lên xe!” Bốn người cùng ngồi lên xe, chạy đến ngoại ô Đài Bâc..

Bình Luận (0)
Comment