Nhà Lao Chi Vương

Chương 35


Cô gái thút thít một lúc rồi bắt đầu kế với Tiêu Chấn Long về tình cảnh của mình.

Hóa ra cô gái nhỏ này là người Phúc Kiến, bị kẻ buôn người đưa đến Đông Bắc, bị bán vào hộp đêm trong thành phố, ép cô ấy làm gái, cô ấy không làm.

Người của hộp đêm bắt đầu đánh cô ấy, không cho cô ấy ăn cơm, có một hôm cỏ ấy nhân lúc người trông coi không chú ý, bén chạy ra ngoài, cứ chạy mãi, chạy mãi rồi bị lạc đường, đi khoảng mấy ngày thì tới đây.

Đã mấy ngày rồi cô ấy không ăn gì, buổi tối đói đến mức không chịu nối nữa, thấy Tiêu Chấn Long ngồi một mình ngủ gật trong công viên thì mới nảy ra ý định cướp đò của anh.
“Hóa ra là như vậy, sao cô không báo cảnh sát?” Tiêu Chấn Long hỏi.
“Tỏi không dám! Người quản lý nói ông chủ hộp đèm đó là người trong cục công an, bảo là tôi mà đi đến cục công an thì cuối cùng vẫn bị đưa về hộp đêm.” Cô gái nói xong thì đột nhiên quỳ xuống đất, nói: “Đại ca, tỏi thấy anh là người tốt, xin anh cứu tôi.”
“Cái này… Không tiện, việc này thực sự không tiện.” Tiêu Chấn Long vội vã từ chối, nghĩ thầm, bọn tôi bản thân còn khó bảo đảm, có thể dần cô theo được sao, “Hay là tôi cho cô ít tiên, cô đi tàu hỏa về nhà đi.”
“Anh cho tôi tiền thì có tác dụng gì, tôi không biết đường về nhà, tôi lớn từng này rồi nhưng chưa từng ra tới nơi xa xôi thế này, anh bảo tôi đi, chẳng may tôi lại bị người khác bán đi thì tôi tìm đâu ra người tốt như đại ca chứ.” Cô gái nói xong lại bằt đầu khóc.
Lấy đâu ra mà lắm kẻ buôn người như thế chứ, sao không thấy ai lừa bán tôi đây này, Tiêu Chấn Long nói thầm trong lòng, thế này thì phải làm sao đây, dọc đường đi muốn dẫn cỏ ấy theo thì phải bảo vệ cô ấy nữa, thật là phiền mà! Biết trước sẽ chọc phải cái phiền toái này thì chẳng thà đế cỏ ấy cướp ít tiền là xong chuyện.

Nhưng mà Tiêu Chấn Long lại nghĩ, nếu như dẫn theo cô ấy thì đúng là một yểm trợ tốt, có những lúc, bọn họ không tiện làm gì đó thì có thế bảo cô ấy đi làm.

Tiêu Chấn Long cân nhắc mãi, sau khi đắn đo thiệt hơn một hồi, anh quyết định dẩn cô ấy theo.
“Vậy cũng được.

Tôi dẫn cô theo, dù sao tôi cũng đi về phía nam, đưa cô về nhà.

Nhưng mà tôi phải nói cho cô biết, quãng đường này sẽ rất cực khố, có khả năng gặp phải bọn xấu, cô sợ không?” Tiêu Chấn Long muốn để cô ấy phòng hờ trước.
“Có anh ở đây, tôi không sợ!” Cô gái thấy Tiêu Chấn Long đồng ý dẫn cô ấy theo thì vô cùng vui mừng đáp.
“Đi theo tôi nào.

Trông cô mấy ngày rồi chưa ăn gì, đi! Tôi dẫn cô đi ăn chút gì đó.” Dứt lời, Tiêu Chấn Long đi đằng trước, cô gái đi phía sau.

Nhìn Tiêu Chấn Long đi phía trước, khóe miệng cô gái cong lẽn khẽ mỉm cười, trong màn đêm đen kịt, đôi mẳt cô ấy chợt lóe lên ý lạnh sắc bén.
Tiêu Chấn Long dẫn cô gái đó đi ra đường cái, mặc dù đã là rạng sáng nhưng vẫn không có ít quán ăn đang mở cửa.

Tiêu Chấn Long tìm một quán cơm nhỏ, gọi một đĩa thịt sợi vị cá, một dĩa thịt miếng luộc, một bát cơm trắng.

Cô gái nhìn thấy cơm nước thì cứ như gặp kẻ thù vậy, bưng bát cơm lên cầm đũa và từng miếng thật to, thật sự như mấy ngày chưa được ăn gì.

Còn Tiẽu Chấn Long ngồi im lặng ở một bên nhìn cồ gái ăn sôi nối, hình như anh quên mất hỏi cô ấy tên gì, vì thế hỏi luôn.
‘Tỏi tên là Phượng Nhi.” Trả lời câu hỏi của Tiêu Chấn Long xong, cô ấy lại cắm mặt vào trong thức ăn.

Thấy Tiêu Chấn Long liên tục cười trộm, cô ấy tạm thời vứt nỗi sầu lo về tương lai qua một bên.

Thấy Phượng Nhi sắp ăn xong, Tiêu Chấn Long đột nhiên nhớ ra trẽn người anh cũng không có nhiều tiền, lục lọi khắp nơi nóc ra một tờ năm mươi đồng.

Tiêu Chấn Long thầm nghĩ trong lòng, may là còn năm mươi tệ, nếu không thì thế diện này coi như vứt đi luôn rồi.

Đi tính tiền thì hết bốn mươi hai tệ, vẫn may, Tiêu Chấn Long trả tiền cơm, nghĩthầm về phải bảo Hoàng Tảy đưa cho chút tiền phòng hờ, nếu không mười người ta ăn cơm cũng phải tính toán mà tiêu.
Phương Nhi ăn no, kéo tay Tiêu Chấn Long sóng vai đi trẽn đường cái, có thế là ăn cơm xong có sức lực rồi, cái miệng nhỏ của cô ấy bắt đầu không nhàn rổi nữa.

Lúc thì hỏi Tiêu Chấn Long cái này, lúc lại hỏi Tiêu Chấn Long cái kia.

Tiêu Chấn Long chỉ có thế mở miệng nói bừa, nói anh xuống phía nam đế làm ăn blabla.

Chỉ chốc lát sau, hai người về đến Hải Thiên, lên lầu đi tới phòng chung.


Tiêu Chấn Long nhìn một lượt, ngoại trừ Hoàng Tây và Trương Anh tú không có mặt thì tất cả anh em đều ở đây.

Các anh em thấy Tiêu Chấn Long về thì đều đứng lên, nhìn kỹ thì thấy phía sau còn có một cô gái mặt mũi nhem nhuốc đi theo.

Tiêu Chấn Long thấy mọi người dồn ánh mắt khó hiếu về phía anh thì kế lại với bọn họ chuyện anh gặp được Phượng Nhi thế nào, cũng nói với họ định dẫn cô ấy xuôi
nam.

Mọi người trong phòng nhìn nhau, thầm nghĩ, đại ca làm sao thế này, chúng ta còn đang bị cảnh sát truy nã đó, sao lại dẩn theo một cô gái.

Nhưng mọi người biết một khi Tiêu Chấn Long đã quyết định việc gì thì sẽ không thay đổi, vì thế mọi người đều chấp nhận chuyện này.

Tiêu Chấn Long bảo Vương Quang Khải dẫn Phượng Nhi đi tắm, sau đó mua quằn áo cho cô ấy thay, dẫu sao bây giờ mùi trên người Phượng Nhi thật sự rất hôi.

Vương Quang Khải đáp một tiếng, dẫn Phượng Nhi đi ra ngoài, đưa Phượng Nhi đến chỗ của khách nữ, bảo nhân viên phục vụ dẫn cô ấy vào trong.

Sau đó anh ấy bắt đầu đi ra ngoài tìm cửa hàng, nhưng đêm hôm khuya khoắt, ngoại trừ quán ăn đêm còn mở cửa ở nơi như thế này, chứ các cửa hàng đều đóng cửa rồi.

Vương Quang Khải chạy hơn một tiếng, vất vả mãi mới tìm thấy một quán, mua cho Phượng Nhi mấy bộ quần áo.

Sau đó đưa đến khu vực khách nữ, gửi cho nhân viên phục vụ đưa vào cho Phượng Nhi.

Qua một tiếng sau đó, Phượng Nhi thay quần áo mới đi ra, thấy Vương Quang Khải ngủ gật ở ghế sofa.

Phượng Nhi đi tới, nhẹ nhàng vổ Vương Quang Khải.

Vương Quang Khải choàng tỉnh: “Ai vậy?” Anh ấy thấy một cô gái đứng cạnh mình, tóc dài xõa vai vẫn còn nhỏ nước, trên gương mặt trắng nõn là đôi mắt to như biết nói vậy, chiếc quần đen làm nối bật cơ thế đẹp của cô ấy, Vương Quang Khải nhìn mà trái tim chấn động.

Nghĩ thầm, đúng là một cô gái chuấn mực.

Vương Quang Khải mất một lúc không nhận ra cô gái trước mặt mình là Phượng Nhi vừa xin cơm.

Nhìn kỹ thì thấy quần áo cô ấy đang mặc là đồ mình vừa mua.

Vương Quang Khải dùng ánh mắt khó có thế tin nối nhìn cô gái trước mặt, nói: “Cô là Phượng Nhi?”
“Đúng vậy!” Có vẻ như Phượng Nhi rất hài lòng với bộ quần áo
mà Vương Quang Khải chọn cho cô ấy, vui vẻ trả lời.
“Aiya, lần này đại ca đào được bảo bối rồi.” Chẳng trách bọn buôn người lại muốn lừa cô ấy, Vương Quang Khải thầm lấm bấm trong lòng, nói tiếp: “Đi thôi.

Vê phòng thôi.”
Hai người đấy cửa bước vào, Tiêu Chấn Long đang nói chuyện với những người khác, ngấng lên thấy Vương Quang Khải dần một cô gái xinh đẹp đi vào.

Dương Tuấn Phương nói trước:
“Tôi nói này, Vương Quang Khải, không phải đại ca bảo không được gọi gái hả, sao anh lại làm vậy? Mau đưa cô ấy ra ngoài.”
“Gì? Mấy anh nhìn kỹ lại coi, đây là Phượng Nhi.”
“Gì cơ? Phượng Nhi?” Dương Tuấn Phương và những người khác đều giật mình: “Thế này thì thay đổi quá nhiều rồi đó.”
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Phượng Nhi xấu hố đứng ngoài cửa, chỉ thiếu nước miếng chưa chảy xuống nữa thôi, trong số họ thì chỉ có Tiêu Chấn Long và Lý Thế Vinh vẫn mang gương mặt ôn hòa.

Tiêu Chấn Long mỉm cười đứng lên nói: “Được rồi.

Đừng nhìn nữa, sau này Phượng Nhi sẽ đi cùng chúng ta, các anh có thế nhìn đủ luôn! Đúng là con gái mười tám thì thay da đối thịt mà!” Ngay cả người ít khi khen ngợi người khác như Tiêu Chấn Long cũng lẽn tiếng khen Phượng Nhi.

“Phượng Nhi, cô sang phòng bên cạnh ngủ đi, cũng mấy ngày rồi cô chưa nghỉ ngơi đàng hoàng.”
Phượng Nhi rất nghe lời, đi sang căn phòng bên cạnh ngủ, một lúc sau thì trong phòng truyền ra tiếng hít thở đều đều.
Tiêu Chấn Long ra hiệu cho Lý Thế Vinh, ý là bảo anh ấy ra ngoài, những người khác ờ lại phòng nghỉ ngơi.

Hai người đi tới cuối hành lang, Tiêu Chấn Long nói với Lý Thế Vinh: “Anh cảm thấy cố gái Phượng Nhi này có vấn đề gì sao?” Lý Thế Vinh gật đầu một cái, Tiêu Chấn Long nhìn chằm chằm Lý Thế Vinh một lúc nói: “Tôi cũng cảm thấy có chút không đúng lắm, một cô gái nông thôn bình thường nhìn thấy nhiều người như hung thần như thế mà không sợ hãi chút nào, đặc biệt là tam đại hộ pháp đều có vẻ ngoài vô cùng hung dữ, người bình thường ngay cả nhìn thẳng một cái cũng không dám, huống hồ là một cô gái nông thôn chưa từng lên thành thị.

Như vậy thì chỉ có hai cách giải thích, hoặc là Phượng Nhi quá hồn nhiên ngây thơ, chưa từng gặp người xấu nhưng thực tế là trước đó cô ấy đã gặp bọn buôn người rồi, một cách giải thích khác là bản thản cô ấy không hề quan tâm những người đó, bọn họ không hề tồn tại bất cứ mối uy hiếp nào với cô ấy, nếu thế thì cô ấy là một cô gái vô cùng đáng sợ.

Mặc dù toàn bộ câu chuyện của cô ấy đều không có kẽ hở quá lớn nào, nhưng kỳ lạ ở chỗ câu chuyện ấy quá hoàn hảo, biểu hiện của cô ây cũng quá tốt.

Mặc dù bây giờ tôi vẫn chưa nhìn ra mục đích cô ấy tiếp cận chúng ta nhưng lúc này chúng ta không thế phạm bất cứ sai lầm gì, vì thế sau này anh phải giám sát cỏ ấy thật cấn thận.” Tiêu Chấn Long dặn dò, Lý Thế Vinh gật đầu.
Tiêu Chấn Long nghiêng người mở cửa sổ hành lang ra, luồng không khí trong làng tràn vào, Tiêu Chấn Long hít một hơi, khẽ nói: “Hi vọng là tôi lo xa!”
Trong mắt Tiêu Chấn Long, tất cả mọi chuyện trên thế giới này đều có lý do mới xảy ra, chẳng qua, lý do này cần người ta tốn công tốn sức tìm ra, có rất nhiều người khi sự việc xảy ra đã tìm một lý so, vì thế người đó có thế sống sót, nhưng cũng có rất nhiều người đến khi sự việc kết thúc mới tìm được lý do, đến lúc ấy thì nhân vật chính của câu chuyện hay nói một câu thế này: Sao ta lại không phát hiện ra sớm cơ chứ, sau đó gục trong vũng máu.

Tiêu Chấn Long không muốn trở thành kiếu người thứ hai, anh không muốn chết, vì thế đổi với bất cứ
chuyện gì không có lý do thì càng phải biết lý do nó xảy ra.

Đó là bài tập mà một người trong quá trình chạy trốn phải hoàn thành, nếu không thứ chờ đợi người đó chỉ có thất bại, mà kết quả của thất bại chính là chết.
Sắp bắt đầu cuộc chạy trốn ngàn dặm, đối với Tiêu Chấn Long thì nó như một ván cờ, nhất định phải đi từng nước cờ thật tốt, nếu không một bước sai, bước nào cũng sai.
Đó là nguyên tắc bất nhị của đời người.
Trong lúc Tiêu Chấn Long và Lý Thế Vinh nói chuyện với nhau, không ai chú ý thấy cửa phòng ngủ Phượng Nhi khép hờ, ngay lúc Tiêu Chấn Long nói xong câu cuối cùng thì cửa phòng lặng lẽ khép lại, cứ như từ đầu đến cuối đều chưa từng mở ra.
Hai ngày sau, Hoàng Tây và Trương Anh Tú trở về từ trong thành phố, không chỉ mang về số tiền lớn, Hoàng Tây còn dẫn theo người anh em của mình Lưu Hoàng Bắc đến Hải Thiên, giới thiệu với Tiêu Chấn Long.

Tiêu Chấn Long nhìn Lưu Hoàng Bắc giống Lưu Hoàng Tây mấy phần ở trước mặt mình, vóc dáng cao xấp xỉ Hoàng Tây, khuôn mặt to, lông mày rậm, mắt to, khiến người ta vừa nhìn đã thấy cậu ấy là một người ngay thẳng, hiền lành.

Hoàng Tây đứng cạnh thấy Tiêu Chấn Long quan sát người anh em của mình một cách tỉ mỉ như thế thì căng thắng hấp tấp giới thiệu cho Tiêu Chấn Long: “Đây là anh em của em, anh đừng thấy nó lưng hùm vai gấu, tay khéo léo dữ lám, lần này chứng minh nhân dân của chúng ta do nó làm đó.

Trước kia vốn dĩ hai bọn em cùng phạm tội nhưng nó may mắn thoát được, lần này về em nói với nó là phải làm việc cho đại ca, nó nhất quyết theo tới.”
Hoàng Tây nói xong thì đưa chửng minh nhản dân do Hoàng Bắc làm cho Tiêu Chấn Long, Tiêu Chấn Long vươn tay nhận lấy xem thử, tất cả chứng minh nhân dân của mọi người đều được làm vô cùng khéo léo, tinh xảo, quả thực không có gì khác với cái thật, ít nhất là Tiêu Chấn Long thấy vậy.

Hoàng Tây thấy Tiêu Chấn Long tỉ mỉ quan sát chứng minh nhân dân, vội vã nói thêm: “Anh em của em làm các loại giấy chứng nhận này ấy à, trừ phi vị cơ quan kiếm tra chuyên ngành của quốc gia tiến hành kiếm nghiệm, nếu không thì cơ quan hay công an tỉnh, thành phố bình thường không thể nhìn ra lỗi gì, trong việc này đã có rất nhiều anh em sẵn sàng dùng giá cao tìm nó làm giấy tờ, lần này lấy được gần một trăm hai mươi vạn tệ thì có mấy chục vạn từ chỗ nó.”
Thấy Hoàng Tây khen ngợi mình, Hoàng Bắc vuốt sau gáy cười ngây ngô.

Bình Luận (0)
Comment