Nhà Lao Chi Vương

Chương 49


Hai tay Tiêu Chấn Long vừa đỡ, thuận thế đấy Phiêu Tuyết ra ngoài, Tiêu Chấn Long vừa định tiến lẽn.

Lúc này chỉ thấy Phiêu Tuyết đang bay trên không trung đột nhiên chụm hai chân lại, gót giày trên hai chân chặp vào nhau, lập tức nghe thấy ảm thanh trong trẻo của kim loại va vào nhau, hai luồng ánh sáng bắn ra từ hai bên gót giày của cô ta, bay thẳng tới trước mặt Tiêu Chấn Long.
Thật ra lúc Phiêu Tuyết đứng dậy, bay ra, Tiêu Chấn Long đã mơ hò cảm nhận được có chút không ổn.

Với kinh nghiệm phán đoán địch của Tiêu Chấn Long, Phiêu Tuyết không thế vùi mình vào tình cảnh bị động, bởi vì một người nằm ngang giữa không trung rất dễ bị kẻ thù đánh lén, hơn nữa cột sống là trung tâm thần kinh của một người, nếu như bị đánh trúng thì cho dù không chết cũng sẽ bị tàn phế.
Cùng với tiếng kim loại trong trẻo va chạm, trong lòng Tiêu Chấn Long thằm kêu một tiếng: “Không ổn!” Tiêu Chấn Long mới biết đó tương tự với hai vũ khí cố đại, thế nhưng vì quá đột ngột, cũng vì tốc độ quá nhanh, hoàn toàn không tránh kịp.

Nhìn thấy luồng ánh sáng trắng bẳn vào mặt mình, cảnh tượng này giổng hệt như cảnh tượng đối chiến trên thuyền cùng với
Phi Đao, chẳng lẽ trong tay mười sát thủ hàng đầu đều phát ra thứ này sao, Tiêu Chấn Long thầm cười khố trong lòng.

Mặc dù như thế, Tiêu Chấn Long vẫn tung người về phía sau, rút lui đi, mặc dù anh biết làm như thế có thế không làm được chuyện gì, thế nhưng cũng phải đánh một trận.
Thế nhưng ngay lúc đó, một bóng đen chợt lóe, Tiêu Chấn Long không cần nhìn cũng biết Hoả Phượng ra tay, tại sao mồi lần đều có kết cục như thế? Cùng với hai âm thanh trong trẻo vang lên, lần này Phiêu Tuyết thầm tuyên bổ thất bại.

Xem ra phải nợ Hoả Phượng một bộ phim hoạt hình “mèo và chuột” rồi, trong lòng Tiêu Chấn Long thẫm nói, mặc dù như thế, Tiêu Chấn Long cảm thấy sau lưng mình vẫn đố mồ hôi lạnh cả người, anh chẳng những vừa trở về từ địa ngục.


Hỏa Phượng thoải mái hất tóc, trong nháy mắt quay đầu cười có ý sâu xa với Tiêu Chấn Long, đế lộ vẻ mặt nói cho Tiêu Chấn Long biết, anh lại thiếu tôi một lần.
Đương nhiên Tiêu Chấn Long hiểu ý trong mẳt Hỏa Phượng, bất lực lắc đầu một cái, đứng dậy.

Nhìn vật bị Hỏa Phượng đánh rơi xuống đất, Tiêu Chấn Long nhìn thấy hai thứ giống như đinh thép, thế nhưng lại được chế tạo vô cùng tinh tế, hình giọt nước ở mặt ngoài đảm bảo cho tốc độ và lực độ lúc tấn công, đúng là ám khí đáng sợ.

Nếu như không có Hoả Phượng ở bên cạnh, Tiêu Chấn Long tin chắc rằng mình đã nằm trên đường phố lạnh như băng này từ lảu.
“Rốt cuộc cô là ai? Chẳng lẽ là…” Trong ánh mắt Phiêu Tuyết toát ra vẻ sợ hãi, mặc dù cô ta không muốn tin.

Mặc dù đây là lần đầu tiên sử dụng chiêu thức này, thế nhưng Phiêu Tuyết không tin có người lại có tốc độ quỷ dị như thế, trừ phi cô ta là… Phiêu Tuyết không dám nghĩtới.

Bởi vì nếu như người phụ nữ trước mặt này chính là người trong suy nghĩ của cô ta, đừng nói giết Tiêu Chấn Long, việc mình có thể trốn ra ngoài
hay không cũng là vấn đề lớn.
Nhìn ánh mắt khó tin của Phiêu Tuyết, lại nhìn Hỏa Phượng đang yên lặng, Tiêu Chấn Long cười nói: “Cô đoán đúng rồi đấy!”
“Cỏ thật sự là Hoả Phượng?” Phiêu Tuyết hỏi.
Tiêu Chấn Long gật đầu một cái.
Phiêu Tuyết cười khố, không ngờ hỏm nay mình lại đụng phải Hoả Phượng, sát thủ hạng hai trong mười sát thủ hàng đầu, thiệt thòi cho mình còn hy vọng muốn giết Tiêu Chấn Long đế nhận một triệu đấy chứ.


Có Hoả Phượng ở bên cạnh anh, người muốn ám sát Tiêu Chấn Long đúng là không sáng suốt.
“Tỏi thất bại!” Mặt Phiêu Tuyết tràn đầy ảm đạm, ánh mắt cũng khõng phục, mới vừa rồi bền bỉ như thế: “Là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng.”
Tiêu Chấn Long nghe tới đây, đột nhiên nghĩ đến bước tiếp theo Phiêu Tuyết phải làm gì.

Vừa lúc đó chỉ thấy Phiêu Tuyết chạy thật nhanh về phía ven đường, với tốc độ này của cô ta, nếu tông vào đèn đường thì chắc chắn phải chết, không thể nghi ngờ.
“Phượng Nhi, mau ngăn cô ấy lại!” Tiêu Chấn Long la lớn, anh không ngờ tính cách của Phiêu Tuyết lại kiên cường như thế.

Tiêu Chấn Long vừa dứt lời, chỉ thấy Hỏa Phượng phi thân, sau đó bắn về phía trước, lại tới trước đèn đường một bước, đưa tay phải ra.
Phiêu Tuyết đã ôm suy nghĩ liều chết, hướng thẳng về phía đèn đường cứng cáp, ngay khi cô ta sắp đụng vào đó, theo phản xạ tự nhiên Phiêu Tuyết lập tức nhắm hai mắt lại, ồ?
Làm sao lại mềm! Phiêu Tuyết vừa mở mắt nhìn, hoá ra Hoả Phượng đã dùng tay phải chặn trán cỏ ta.

Đúng là người có tên, cây có bóng, lại có thế lao tới trước, Phiêu Tuyết lại bội phục Hỏa Phượng lần nữa.
Phiêu Tuyết đứng lên quay đầu lớn tiếng nói với Tiêu Chấn Long: “Chẳng lẽ tồi không có quyển chết luôn sao? Anh không biết sát thủ không thế thất bại sao? Một lần thất bại thì kết quả chỉ có chết.”
Tiêu Chấn Long mất cả hứng cười: “Tôi không biết quy tắc của sát thủ gì cả, thế nhưng tôi biết với cách làm vừa rồi của cô, nếu như Phượng Nhi khỏng cản cô, bây giờ cô đã chết rồi.

Nếu tôi cứu cô như thế đồng nghĩa với việc, kế từ lúc đó, Phiêu Tuyết trước đó đã chết.


Bẳt đầu từ bảy giờ, mạng sống của Phiêu Tuyết cô sẽ thuộc về Tiêu Chấn Long này.

Không có sự đồng ý của tôi, cô khống có quyền chết.

Bất kỳ người nào muốn cô chết, đều phải hỏi Tiêu Chấn Long này có đồng ý hay không?” Tiêu Chấn Long nói xong, lạnh lùng nhìn Phiêu Tuyết.

Cả người anh toát ra khí thế uy nghiêm khác thường, nghe như lời của anh là thánh chỉ của hoàng đế cố đại, không thế làm trái.
Trong ánh mát ngơ ngác của Phiêu Tuyết tựa như có một lực lượng giúp cô ấy sống tiếp, thế nhưng Tiêu Chấn Long, cô ấy luồn cảm thấy những gì cô ấy nghe không hợp với suy nghĩ, thế nhưng suy nghĩ cấn thận một chút, lại cảm thấy Tiêu Chấn Long nói cũng không sai.

Trong lúc cô ấy còn đang do dự, Hoả Phượng đi tới trước, vỗ vai Phiêu Tuyết giống như một người chị, nói: “Đi cùng chúng tôi!”
Ngay khi Hỏa Phượng vổ vào vai Phiêu Tuyết, Phiêu Tuyết mới thật sự tìm được động lực giúp cô ta tiếp tục sõng tiếp, ngây ngốc gật đầu một cái.
Tiêu Chấn Long hài lòng cười với cô ấy một cái, vui mừng khi dưới mình lại có thêm một thành viên chiến đấu, mặc dù là phụ nữ nhưng ai nói cô ấy không giống đàn ông chứ.

Không phải Hỏa Phượng đã cứu anh rất nhiều lần sao? Vừa nghĩ tới Hỏa Phượng, trong lòng Tiêu Chấn Long lại rầu rĩ, đi đâu mua phim hoạt hình “mèo và chuột” bây giờ?
“Anh Long, nơi này không thế ở lại, chúng ta đi thôi!” Hoả Phượng nói,
Tiêu Chấn Long quay đầu nhìn khầp nơi đều là thi thế, gật đầu một cái, ba bóng người nhanh chóng biến mất ở nơi cuối của con phố lớn.
Ngay sau khi ba người Tiêu Chấn Long rời đi khoảng mười phút, một chiếc xe con màu đen chậm rãi chạy vào, đậu sát ở ven đường.

Ba người bước xuống xe, dần đầu là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi đang ngậm thuốc lá, mặc âu phục màu xanh bên ngoài khoác áo khoác màu đen, vóc người vô cùng cao, ánh mắt không giận mà tự uy, anh ta chính là đại ca của Thanh Bang Thượng Hải, Cao Liên Khanh.

Nhìn không khí trầm lặng trên con phố lớn, thi thế của đệ tử Thanh Bang xốc xếch đặt ở đầu đường, Cao Liên Khanh hừ lạnh một tiếng.

Hai tay siết chặt nắm đấm, hai người bên cạnh dường như cũng có thế nghe thấy tiếng khớp xương sai vị trí.
“Phong tỏa con đường này, lập tức dọn dẹp sạch sẽ.” Cao Liên
Khanh lẽn tiếng dặn dò.

Người sau lưng sau khi nghe, lập tức cầm điện thoại ra triệu tập an hem Thanh Bang tới.
“Truyền lệnh của tôi, Thanh Bang tạm thời dừng lại tất cả hoạt động làm ăn của thế giới ngầm.

Triệu tập tất cả mọi người của Thanh Bang, nói cho bọn họ cho dù có lật hết bến Thượng Hải, cũng phải tìm ra đám người này cho tôi.” Cao Liên Khanh tức giận dập tắt điếu thuốc trong tay, nghiêm túc nói.
Một người khác bên cạnh lập tức đồng ý, quay đầu bắt tay làm.
ở Thượng Hải, Thanh Bang một tay che trời, tôi không tin các người có thể thoát khỏi việc chầu trời.

Hừ! Cao Liên Khanh cười lạnh.
Thượng Hải, khu tài chính phố Đông, trụ sở chính của tập đoàn Cao Thị.
Trong một văn phòng làm việc rộng rãi sáng sủa, tại vị trí bàn làm việc, một người đàn ông chừng ba mươi tuối đang nhắm mắt ngồi trên ghế, chân mày nhíu chặt, giống như đang suy tư về điều gì, anh ta chính là đại ca Thanh bang – Cao Liên Khanh.
Lúc này có người gõ cửa, âm thanh đột ngột vang lên cắt đứt mạch suy nghĩ của Cao Liên Khanh, anh ta không nhịn được lộ ra sắc mặt giận dữ.
“Vào đi!” Cao Liên Khanh nói..

Bình Luận (0)
Comment