Nhà Lao Chi Vương

Chương 58


Trong nháy mắt, tất cả mọi người Thanh bang ngừng lại nhìn người đàn ông trẻ tuổi trước mặt, trong đầu tất cả mọi người có cảm giác sáp xuống địa ngục, hơi lạnh bay thầng vào đầu.

Hình như bây giờ chỉ có một người hiếu rốt cuộc Tiêu Chấn Long xảy ra biến hóa gì, đó chính là Hoàng Tây, cũng chỉ có cậu ấy từng nhìn thấy tình cảnh Tiêu Chấn Long như sát thần giết người giáng thế ở trên Tử lôi của nhà giam Thành Bâc.
Thanh bang, các người chọc phải một người không nên dây vào, chờ đợi các người chỉ có chết, trong lòng Hoàng Tây tưởng niệm thay tất cả đàn em Thanh bang trước mát, hình như hiện tại còn dư lại đây không phải là ba trăm đàn em Thanh bang, mà trong mât Tiêu Chấn Long đó chỉ là kẻ đáng thương mặc anh định đoạt sống chết trong tay.
Dù bầu trời đã là đêm tháng sáu, nhưng tất cả đàn em Thanh bang trừ Tiêu Chấn Long và mười một người đều có cảm giác ngày đông giá rét tháng chạp sáp đến, lạnh quá.
Phẫn nộ là gì? Có người nói phẫn nộ là cảm xúc kích động lúc oán khí phát ra, cũng có người nói tức giận tích tụ trong lòng tập trung phóng thích, nhưng bây giờ đối với Tiêu Chấn Long mà nói phẫn nộ là nước chảy đầu nguồn, nguồn suối lực lượng, phẫn nộ là lửa giận thiêu đốt thúc đấy sinh trưởng.

Lúc này ngọn lửa giận bao vây Tiêu Chân Long, anh em chảy máu là chất dẫn cháy xăng, từng vết thương trên người anh em là củi khô bó buộc, lửa giận khác sâu từ cặp mắt thâm thúy phát ra, tất cả người của Thanh bang không hề nghi ngờ ánh mắt ấy có thể đủ giết người.
Lạnh, ngoại trừ lạnh vẫn là lạnh, dù cho sớm đã nóng bức không chịu nối, nhưng ớ đây tất cả đàn em Thanh bang nhìn qua Tiêu Chấn Long cám thấy rét lạnh từ tận đáy lòng.

Là ánh mẳt Tiéu Chấn Long, hay là từ trẽn người Tiêu Chấn Long phát ra sát khí nồng đượm, để cho người ta không rét mà run! Tóm lại ai cũng không nhúc nhích, vài trăm người giằng co không phải chống cự tới từ thê’ lực ngang nhau, mà đến từ uy hiếp của một mình Tiêu Chấn Long.
Trên đường cái yên tĩnh, ánh trăng sáng trong giống thủy ngân vẫy trên mặt đất, Tiêu Chấn Long cầm ba con dao găm quân đội đứng ở trước đầu xe, cúi đầu, giống như một pho tượng, không nhúc nhích, duy nhất biết anh còn sống là tiếng tim đập.

Không biết làm sao bổng dưng một người lại nghe thấy tiếng tim đập của một người khác.

Hầu như tất cả mọi người đều phát hiện một sự thật, cạnh tai họ nghe thấy tiếng tim đập thình thịch truyền đến, nếu như đây không phải là của người đàn ông trước mắt, vậy đó là tiếng tim đập của chính mình.
Tất cả người của Thanh bang đều không chịu được nuốt nước miếng, cố gáng đè ép sự khiếp sợ của mình, che dấu trái tim mình sáp nhảy ra.
Một người chỉ bình tĩnh đứng yên đã có uy hiếp thế này, nếu như đây không phải sự thật bày ra ở trước mắt.

Mặc cho người
khác nói gì thì Tiêu Chấn Long cũng sẽ không tin hành động vài trăm người Thanh bang ám sát vậy mà lại bị một người trẻ chừng hai mươi tuối miễn cưỡng cât ngang, đồng thời bị dọa sợ không dám nhúc nhích.
“Lý Thế Vinh, dần tất cả mọi người lên xe.” Tiêu Chấn Long dùng giọng điệu không có chút tình cảm nào ra lệnh.
Ánh mât Lý Thế Vinh ngưng lại, hơi chần chờ, sau đó phán ứng lại, bước mấy bước lên thùng xe tải.


Lúc đang muốn kéo Dương Tuấn Phương phía dưới xe lên, đột nhiên kẻ dẫn đâu Thanh bang hô to một tiếng: “Không thể để cho họ đi, giết cho tôi!”
Một tiếng gào to lập tức phá vỡ yên lặng ngắn ngủi, từ một ý nghĩa nào đó cũng tăng cường lòng tin nhất định của đàn em Thanh bang.

Từng tiếng gọi ầm ĩ từ xa truyền đến gần, tất cả mọi người lại giơ dao vọt lèn.
“Các người muốn chết!” Tiêu Chấn Long thét lẽn một tiếng.

Đón đàn em Thanh bang thứ nhất xông lên, lách mình chém tới một dao, đâm vào phần bụng người đang lao tới.

“Á…á!” Chỉ thấy Tiêu Chấn Long tiếp tục hét to, đâm điên cuồng vào vai người lao tới, một nhát, hai nhát… Cũng không biết cuối cùng chém bao nhiêu, tên đàn em Thanh bang chết thảm phía sau làm người trên xe tải giật mình, chỉ thấy Tiêu Chấn Long không ngừng quơ tay phải, người kia ghé vào bả vai Tiêu Chấn Long, dao găm quân đội đâm rút ra nhẹ nhàng rung động.

Thỉnh thoảng rút dao găm quân đội ra lại lôi ra một ít nội tạng trong cơ thế, mà càng nhiều thì trộn lẫn cả máu ruột, nhìn thấy tình cảnh này, lập tức có người trong Thanh bang vứt dao trong tay đi chạy đến ven đường nôn một trận.
Không ai tính toán rốt cuộc qua bao nhiêu thời gian, Tiêu Chấn
Long đưa tay đấy đàn em Thanh bang nằm sấp trên vai mình đã tât thở từ lâu ra, trầm giọng hô: “Còn ai?” Theo tiếng hô này, đàn em Thanh bang vây quanh anh lập tức không tự giác lui về sau một bước, thậm chí có người bị dọa đến ngay cả dao cũng cầm không vững “choang choang” rơi xuống trên đường cái.

“Lý Thế Vinh, dẫn tất cả mọi người lên xe.” Tiêu Chấn Long ra lệnh lần nữa.
Nhìn thấy toàn thân Tiêu Chấn Long nhuộm đầy máu tươi như người máu, Lý Thế Vinh cũng bị lay động thật sâu, khí lạnh bốc từ trong lòng ra ngoài.

Sau khi nghe được lệnh của Tiêu Chấn Long, anh ấy vội vàng kéo đám người Trương Anh Tú, Trương Bá Chính và Dương Tuấn Phương.

Trương Anh Tú và Trương Bá Chính đã sâp không chịu nối, toàn thân đã bị dao chém đầy vết thương.

Cá người Hoàng Tây và Hoàng Bắc cũng bị thương, mệt mỏi lả người.

Nhìn thấy còn tầm hai ba người đang trèo lên lên xe, người dẫn đầu Thanh bang hô to lần nữa: “Các anh em giết cho tôi, đừng để anh ta hù dọa.” Vừa dứt lời, một đám người hét lên vây quanh Tiêu Chấn Long, chiến đấu đến cùng với Tiêu Chấn Long.


Dưới xe còn có Phiêu Tuyết, chú Lục và Bùi Đức Lâm.

Phiêu Tuyết và chú Lục thấy Bùi Đức Lâm sắp không chịu nối, lập tức hô to người trên xe hỗ trợ kéo Bùi Đức Lâm lên, đám Trương Bá Chính lập tức lao đến kéo Bùi Đức Lảm gần mất đi ý thức lẻn xe.
Dưới xe còn lại hai người là Phiêu Tuyết và chú Lục thúc gát gao chống đỡ, dù thân thế Phiêu Tuyết linh hoạt, bản lĩnh hơn người, thế lực chiến đấu trong một thời gian dài cũng không chịu nối nữa, có vài lần suýt chút bị người Thanh bang dùng dao đâm thủng ngực.

Trong lúc vô cùng nguy hiếm nhất thời, Lý Thế Vinh trèn xe còn có thể đánh nhau sống chết vừa chăm sóc anh em bị thương, lại phải đề phòng người của Thanh bang chui lên xe, hiện tại đều dựa vào thể lực của anh chống
đỡ không ngã.
“Chú Lục, cẩn thận.” Chỉ nghe thấy Phiêu Tuyết hét lèn một tiếng.

Bỗng nhiên nhìn thấy một đàn em Thanh bang dùng dao đâm tới bên hỏng chú Lục, cũng may có Phiêu Tuyết nhắc nhờ, nhưng ông ấy vần bị con dao sác bén vạch ra một đường dài hơn ba tấc, máu tươi lập tức chảy xuống.

Nghe Phiêu Tuyết kêu lên, Trương Anh Tú cố nén thân thế đau nhức dữ dội, lần nữa nhảy xuống xe đỡ lấy chú Lục đã thở hốn hến từ lâu, dựa lưng vào sau xe tái dùng dao găm quân đội đánh nhau chết sống với đàn em Thanh bang nhào lên, nhưng ai cũng biết họ chống đỡ không được bao lâu.

Phiêu Tuyết cũng hơi cảm thấy hết sức khi thời gian dần trôi qua, dù sao lần đầu tiên chiến đấu với nhiều người như vậy cần thể lực lớn như thế nào, khiến cho cô ấy không chịu đựng nổi.
Ngay lúc này, Tiêu Chấn Long quơ dao găm quân đội từ trước xe đi đến đuôi xe, nhìn thấy chú Lục che vết thương chưa biết sống chết, lập tức kêu khóc một tiếng.

Anh thờ hổn hển nhìn chầm chầm đám đàn em Thanh bang sáp nhào lên đầng sau, hình như đàn em Thanh bang đi lên rất không bằng lòng kháng tiếp trực đối với Tiêu Chấn Long, rối rít thay đối phương hướng tấn công đám người Lý Thế Vinh trên xe, trong lúc nhất thời bẽn Tiêu Chân Long giảm bớt rất nhiều áp lực.

Thừa lúc thời gian hiếm có, Tiêu Chấn Long lập tức nâng chú Lục, Trương Anh Tú và Phiêu Tuyết lên xe tải, lúc này dưới xe cũng chỉ còn lại một mình Tiêu Chấn Long chiến đấu, anh em trên xe nhìn thấy tình huống này đều lớn tiếng kêu gào Tiêu Chấn Long lên xe.
Nhưng Tiêu Chấn Long chỉ nhìn thoáng qua họ, lớn tiếng thét lèn với Vương Quang Khải trong buồng lái: “Nhanh lái xe!” Nói xong, lập tức đánh tới một đàn em Thanh bang muốn nhào lên xe, nám lưng gã ta kéo gã ta xuống, thừa dịp gã ta vừa xuống xe đứng không vững, sức lực trong cơ thể Tiêu Chấn
Long nhanh chóng lưu chuyển mạnh mẽ vung ba con dao gărr quân đội trong tay vào đầu gã ta, chỉ nghe thấy “Răng rác” một tiếng, ngay sau đó là lưỡi dao kim loại chém tới xương phát ra âm thanh rặc rặc rặc rặc rặc làm người nghe cảm thấy buồn bực mất tập trung.

Theo dao găm quân đội vạch ra một đườnc cong xinh đẹp, chỉ nghe thấy lộc cộc một tiếng, cái đầu sống sờ sờ bị dao găm quản đội cắt đứt, lăn xuống chỗ đám người Thanh bang.


Sau khi nhìn thấy cơ thể bị chặt đứt đầu lại đứng thẳng trong một thời gian ngắn, từ giữa cổ lập tức dâng trào ra một lượng máu lớn, cột máu bán ra dưới ánh trăng sáng tạo ra ánh sáng màu đỏ.

Mát Tiêu Chấn Long lạnh lùng nhìn những đàn em Thanh bang bị tình cảnh kia chấn động đến ngây người trên đường, hoàn toàn không nhìn máu tươi bân trên mặt và trên người mình.

Mà có mấy đàn em Thanh bang bên cạnh vừa leo lèn xe tải một nửa bị dọa đến lập tức nhảy xuống bánh xe, sợ mình là người bị chặt đâu thứ hai.
Nửa đêm tháng bảy Thượng Hải, vùng ngoại ô thành phố hẳn là gió nhẹ chầm chậm, mùi cỏ thơm khắp nơi.

Sau đó buổi tối hôm nay trên một con đường phía bắc thành phố lại diễn ra một cuộc chiến gió tanh mưa máu, hơn trăm người vây quanh một chiếc xe tải, người dưới xe giâng co với trên xe.

Giữa hai nhóm người có một xác chết nam không đầu đang nầm.

Nếu như có người đi qua nơi này, nhất định sẽ bị hù chết, bởi vì hiệr tại tất cả mọi người ờ đây đă sớm bị cảnh tượng trước mát rung động lần nữa.
Mặc dù đây là một cuộc chiến không cân sức, nhưng bên yếu thế lại nhiều lần mang đến vô hạn “Bất ngờ” cho bên thế mạnh, chỉ là “Bất ngờ” nhiều tầng đều bị mạnh mẽ đóng con dấu máu, phủ thêm áo ngoài máu lạnh.
Nhìn thấy tình cảnh lần này lại có một số người của Thanh bang ném vũ khí trong tay quay đầu chạy, rời xa hiện thực tàn khốc là lựa chọn của số người này.

Hiện tại đàn em Thanh bang vây quanh xe tải ước chừng chỉ cỏ khoáng hai trăm
người.

Hơn một tiếng, năm trăm đàn em Thanh bang bên trong lại có ba trăm người chết hoặc là chạy trốn, nói chính xác là bị mười hai người đánh chạy, mặc dù hiện tại bọn họ đã mất đi năng lực tiếp tục chiến đấu, nhưng hung thần trước mắt như có tấm thân bất tử, không hề có vẻ không chống đỡ nối mà vẫn ngoan cường chống cự lại.
Khi sự sống trồ thành như cầu bậc nhất của con người, không có thứ gì có thể ngăn cản bước chân người này tiến lên.
Máu đã sớm đông lại trên tay Tiêu Chấn Long và dao găm quân đội, toàn bộ cánh tay phải nổi gân xanh, máu nhảy lên trong mạch máu cũng là sức mạnh, có thê’ cho những kẻ xâm phạm một kích trí mạng mọi lúc.

“Nhanh lái xe.” Tiêu Chấn Long ra lệnh.

Lập tức xe tải được khói động, xe tải không chút kiêng kỵ chạy về phía trước, cũng không để ý đàn em Thanh bang xông lên, mặc dù xe tải chỉ chạy đi được mười mấy mét lại vô cùng xóc nảy giống như chạy trên con đường phủ kín đá, tất cả mọi người biết đó là xác đàn em Thanh bang chết dưới lốp xe.

Nhìn xe tải khởi động, đột nhiên Tiêu Chấn Long nhếch miệng cười lộ ra hàm răng trâng noãn, rốt cục trái tim treo cao cũng buông xuống, nụ cười này là thả lỏng, nhưng làm đàn em Thanh bang vây quanh sợ hãi.


Nửa đèm dưới ánh trăng u ám, một khuôn mặt đầy máu me, kháp người đã bị máu tươi nhiêm đỏ đột nhiên nồ nụ cười, biểu cảm tuyệt đối kinh khủng, không khác ác quỷ từ Địa Ngục đi lên muốn lấy mạng người ta chút nào.

Rất nhiều đàn em Thanh bang bỗng nhúc nhích yết hầu, bước chân không bị khống chế đều lui về sau một bước, nếu như lúc này có người quay đầu bỏ chạy, tin tưởng nhất định sẽ có bao nhiêu người lựa chọn chạy trốn theo.
Vương Quang Khải đang trong buồng lái lái xe về phía trước đã mệt bở hơi tai từ lâu, hơn phân nửa đều dựa vào Hỏa Phượng bên cạnh bảo vệ, nếu không đã sớm bị người ta xông lên chém chết.

Đột nhiên nghe Tiêu Chấn Long ra lệnh lái xe, không chút suy nghĩ đạp mạnh chân ga vọt ra ngoài, trong vô
thức cho rằng Tiêu Chấn Long nhất định đã lên xe.

Đột nhiên ngay lúc này có người điên cuồng gõ nóc buồng lái, lớn tiếng hô: “Đại còn chưa lên xe.” Nghe đến đó đột nhiên trong lòng Vương Quang Khải giật mình, bổng nhiên phanh xe, quay đầu xe điên cuồng chạy đến chổ Tiêu Chấn Long, về phần đàn em Thanh bang bị đâm chết hay đụng bị thương không thể đếm hết, chỉ nhìn thấy thỉnh thoảng có đàn em Thanh bang đâm vào đầu xe, máu tươi bắn ra trên kính chần gió, làm hại Vương Quang Khải không thê’ không mở cần gạt nước loại bỏ vết máu, lúc này Vương Quang Khái giống như như bị điên, lớn tiếng la: “Đại ca, chúng tôi tới cứu anh đây.” Anh ấy vốn không biết chuyện xảy ra ờ sau xe, đến mức người khác cho là anh ấy chạy tới dường như không phải cứu được Tiêu Chấn Long, mà là cứu đàn em Thanh bang.
Bởi vì lái xe qua lại không xa lắm, cho nên trở về vô cùng nhanh.

Tiêu Chấn Long xem xét xe tải quay đầu xe điên cuồng chạy vội tới chồ mình, biết các anh em không yên lòng cho mình, trong lòng không khỏi tuôn ra sự cảm động.

Nhìn thấy đàn em Thanh bang vây quanh Tiêu Chấn Long vội vàng xông đến, thậm chí dứt khoát chạy ra rất xa, sợ đang sống sờ sờ bị xe đụng chết.

Xe tải vững vàng dừng lại bên cạnh Tiêu Chấn Long, Vương Quang Khải lập tức xuống xe, đột nhiên dáng vẻ nhìn thấy Tiêu Chấn Long lại hoảng hốt, cứ nghĩ Tiêu Chấn Long đã bị chém chết, máu me khắp người.

Còn hét lên thật to:”Đại ca”, anh ấy la lên là lại nhào tới chỗ Tiêu Chấn Long.
“Dừng lại.” Tiêu Chấn Long ra lệnh.

Nhìn thấy Tiêu Chấn Long mở miệng nói chuyện, đột nhiên Vương Quang Khải ngây ngấn cả người, hóa ra đại ca không chết Nghĩtới đây trong lòng Vương Quang Khải rộng mớ nói: “Đại ca phải chết chung với chúng tôi.”
“Phải chết chung với chúng tôi.” Lúc này đám người Lý Thế Vinh, Trương Anh Tú, Trương Bá Chính và Hoàng Tây trên
xe dìu dât nhau đứng thắng lên rống to, trong giọng nói kiên quyết, bao gồm tình nghĩa anh em thật sâu không khỏi làm tất cả đàn em Thanh bang thầm bội phục.
Tiêu Chấn Long hài lòng gật đầu, nhưng trong lòng lại nổi lên sóng to gió lớn, nhớ tới có đám anh em sống chết không rời với mình, đột nhiên Tiêu Chấn Long cảm giác mình là người giàu có nhâ’t trên đời, dù cho người khác có gia tài bạc triệu cả đời không tiêu hết cũng khỏ có thế mua được tình nghĩa anh em với nhau.
Vì đám anh em này anh không thể chết, cũng không thể đế anh em của mình chết, cho dù thần chết muốn cướp họ từ trong tay mình đi cũng phải hỏi mình có đồng ý hay không một tiếng, Tiêu Chấn Long thầm nghĩtrong lòng.
Tiêu Chấn Long vỗ vai

Bình Luận (0)
Comment