Nhà Lao Chi Vương

Chương 72


“Đúng! Trờ về đại lục! Chờ sau khi liên hệ với đại lục bên kia xong xuôi sẽ đưa các cậu trở về.

Còn việc các cậu đã phạm phải tội gì thì khi đến bên đó sẽ có người tính số với các cậu.” Sir Trương vô cùng bình tĩnh nói.
Hai người Tiêu Chấn Long và Lý Thế Vinh lại trờ về phòng giam giữ bọn họ, Tiêu Chấn Long dựa lưng vào vách tường lạnh băng trầm tư, Lý Thế Vinh im lặng ở một bên không quấy rầy anh.
Trờ v’ê đại lục, chẳng lẽ tất cả mọi chuyện phải kết thúc trong hôm nay sao? Mắt thấy đã sắp thành công bẳt đầu cuộc sống mới, tạo ra một kỷ nguyên mới cho riêng mình, chắng lẽ cứ như vậy mà từ bỏ sao? Từ nhà giam Thành Bầc chạy tới đây, dọc đường có bao nhiêu gian khổ chỉ có bản thân và những anh em biết.

Cũng không biết bây giờ bọn họ thế nào, đang ở đâu? Tiêu Chấn Long thầm lắc đầu, quay đầu lại nhìn Lý Thế Vinh, phát hiện Lý Thế Vinh cũng đang nhìn mình.

Lòng Tiêu Chấn Long không khỏi cảm thấy ấm áp, dù cho cuộc sống có khó khăn gian khố thế nào vần có tình nghĩa anh em giúp Tiêu Chấn Long kiên trì chịu đựng tới giờ.

Nghĩ tới đây, Tiêu Chấn Long cảm khái rất nhiều, mắt hố đỏ ửng, nhìn Lý Thế Vinh, Tiêu Chấn Long vươn cánh tay phải về phía Lý Thế Vinh, Lý Thế Vinh cũng duổi tay phải của mình ra.
“Bốp” một tiếng, hai tay nâm chặt lại với nhau, đó là tình anh em không gi phá nối, cũng là quyết tâm thề sống chết có nhau.
Vào một ngày tháng tám năm 1999, trời vừa rạng sáng.
Một đội xe cảnh sát xuất phát từ sờ cảnh sát, trước và sau có hai chiếc mô tô mở đường, ờ giữa bốn chiếc xe máy là ba chiếc xe cảnh sát.

ở giữa là một chiếc minibus, hai chiếc khác đều là xe cảnh sát tuần tra, nếu lúc này có người chú ý đến thì
cảnh sát bên trong XG đều vác súng trên vai, đạn đă lên nòng.

Về mặt này thì sở cảnh sát Hồng Kông đã sắp xếp thoả đáng với bộ công an đại lục đế trục xuất hai người Tiêu Chấn Long và Lý Thế Vinh trờ về vào hôm nay, còn những người khác thì cảnh sát đại lục và cảnh sát Hồng Kông sẽ cùng áp dụng hành động bát giữ.

Bời vì hai người Tiêu Chấn Long và Lý Thế Vinh đều là tội phạm hình sự nguy hiếm trong nước, cho nên cảnh sát trong nước nhắc nhở cảnh sát Hồng Kông nhất định phái gia tăng thêm lực lượng cảnh vệ, phòng ngừa tình huống ngoài ý muốn xảy ra.

Sau khi biết được tình huống, cảnh sát Hồng Kông lập tực tăng số người phòng thủ, chọn ra con đường ít xe nhất xuất phát vào sáng sớm, cử ra những cảnh sát tinh nhuệ đế đảm bảo cho lần trục xuất này được thành công.
Địa điểm hai bên giao nhận phạm nhân là bến cảng La Hồ ở Thâm Quyến.


Lúc này Tiêu Chấn Long đang ngồi trong chiếc xe cánh sát cảm giác bán thân giống như một con vật sắp sứa bị bán đi, không biết vận mệnh đang chờ đợi mình sẽ thế nào, sau này sẽ xảy ra tình huống gì.

Nhìn còng tay trên tay và xích chân trên chân, Tiêu Chấn Long không khỏi cười khổ trong lòng, đột nhiên Tiêu Chấn Long náy ra một ý tưởng mà chính anh cũng cảm thấy buồn cười, Tiêu Chân Long muốn cúi đầu nhìn xem thiết bị ờ nhà giam Hồng Kông và đại lục có gì khác nhau.

Ngay khi Tiêu Chấn Long định cúi đầu nhìn xiềng chân thì cảnh sát ngồi đối diện anh đã hét lớn một tiếng: “Đừng có lộn xộn!”
Nhìn họng súng đen ngòm và biểu cảm nghiêm túc của viên cảnh sát kia, Tiêu Chấn Long cũng ngưng hành vi của mình lại.

Nhìn Lý Thế Vinh bên cạnh, hai người đều dựa thắng người vào cửa số xe bẽn cạnh.
Vào lúc đội xe cảnh sát đang đi lên đường cao tốc Hoàn Thành thì một sự kiện không tưởng có lẽ chỉ có thế thấy trên
phim điện ảnh đã xảy ra.
Sau khi đội XG trục xuất Tiêu Chấn Long rời khỏi đồn cảnh sát, ra khỏi nội thành, lên đường cao tốc Hoàn Thành.

Bời vì xe cảnh sát xuất phát rất sớm, cho nên quốc lộ Hoàn Thành có rất ít xe qua lại, xe cảnh sát chạy rất nhanh, ước chừng chạy thêm khoảng hai mươi phút nữa là có thể đến bến cảng La Hồ, thuận lợi giao nộp hai người Tiêu Chấn Long cho công an đại lục.
Ngay lúc này, xe máy hộ tống xe cảnh sát phía sau cùng đột nhiên dùng bộ đàm thỏng báo, phía sau có một chiếc xe Container bám đuôi theo đoàn xe từ nãy đến giờ.

Sau khi báo cáo xong, cảnh sát chấp hành việc dẫn dầt nhiệm vụ trục xuất lần này ở xe hơi đi đầu đảo măt qua kính chiếu hậu, quá nhiên nhìn thấy một chiếc xe Container, chiếc xe này đang chuyển hướng ra hiệu muốn xin vượt.

Cảnh sát dần đầu dùng bộ đàm nói với cảnh sát xe máy phía sau: “Có thế là chiếc xe vận chuyến hàng hoá buổi sáng của công ty nào đó, thông báo cho những xe khác đê’ người ta qua đi.” Một lúc sau toàn bộ đoàn xe cảnh sát đều vọt sang một bén ý bảo xe vận tải đi qua thì thấy đột nhiên chiếc xe vận tải tăng tốc bát đầu vượt qua.
Bởi vì cảnh sát chịu trách nhiệm cho nhiệm vụ trục xuất lần này đang ở trong trạng thái đề phòng cao độ, họ phải đề phòng cảnh giác với bất kỳ khả năng xảy ra nguy hiểm nào tới mười hai vạn lần.

Cho nên trong quá trình xe tải vượt qua, cuối cùng một viên cảnh trong một chiếc xe cảnh sát nhìn vào buồng điều khiến của tài xế và một người khác, vừa thấy hai người đều mặc quần áo lao động màu trắng, trẽn đầu đội mũ màu tráng, hơn nữa trên thùng hàng còn viết bốn chữ “Tập đoàn Nam Thiên” màu xanh lam.
Lúc này cảnh sát phụ trách hộ tống mới yên lòng, biết chiếc xe vận tải là của Tập đoàn Nam Thiên nên không quá để ý nữa, nhưng không có ai nghĩ tới rốt cuộc Tập đoàn Nam Thiên có ở Hồng Kông hay không hoặc là có tồn tại hay không.

Vào lúc chiếc xe tái đi qua xe cảnh sát áp giải Tiêu Chấn Long và Lý
Thế Vinh, dường như người ngồi ở ghế phụ trong buồng điều khiến vô tình cố ý liếc mắt vào trong xe.


Trùng hợp vào lúc này, Tiêu Chấn Long cũng ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mát điều tra của người kia, lòng Tiêu Chấn Long rung động mãnh liệt, hoá ra người kia không phải ai khác mà chính là Trương Anh Tú.

Tiêu Chấn Long cho rằng mình đang nằm mơ, bời vì sao lại nhìn thấy Trương Anh Tú vào lúc này được, nhưng khi chiếc xe vận tải lướt qua trong nháy mát kia, anh đã gần như chác chán vê ý tướng này, bởi vì anh nhìn thấy bốn chữ ‘Tập đoàn Thiên Nam” to đùng trên thùng đựng hàng, tên này ngoại trừ những người anh em Tiêu Chấn Long từng giảng giải qua thì những người khác vốn không biết.
Nhìn chiếc xe vận tải lướt qua, trong lòng Tiêu Chấn Long nảy lên mấy nghi ngờ liên tiếp, vừa rồi Trương Anh Tú làm gì vậy, nếu Trương Anh Tú tới, chẳng lẽ những người khác cũng tới.

Khong lẽ bọn họ đang muốn cướp xe chở tù!
Nhất định là như thế, không sai, trong lòng Tiêu Chấn Long chắc nịch nhâc đi nhắc lại, lúc này Tiêu Chấn Long thừa lúc đám cảnh sát trỏng coi bọn họ đang mất tập trung mà ra hiệu một ánh mát cho Lý Thế Vinh, ý bảo tuỳ thời ra tay.

Bời vì Lý Thế Vinh đưa lưng về phía xe vận tải cho nên không biết tình huống xảy ra như thế nào, nhưng vừa thấy ánh mắt của Tiêu Chấn Long, Lý Thế Vinh cho rằng Tiêu Chấn Long muốn chạy trốn tuỳ thời, cho nên cũng gật đầu với Tiêu Chấn Long, tỏ vẻ đã hiểu.
Chắng mấy chốc xe vận tải đã vượt qua đoàn xe chạy ở đằng trước, ngay khi tất cả mọi người cho rằng xe vận tải sẽ rẽ vào một ngã tư thì cửa xe vận tải đột ngột mờ ra, có vài người từ trong xe xô ngã mấy khúc gổ dày ngang báp đùi một người lớn, lăn bảy tám vòng rồi nằm chân ở giữa đường.

Hai chiếc xe máy chạy đằng trước vốn không ngờ sẽ xáy ra biến cố này, vì tốc độ xe rất nhanh nên chưa đợi họ kịp phản ứng là xe máy đã đâm vào khúc gổ thô, hai chiếc xe máy và người lái xe đều
văng ra ngoài.
Tài xế cảnh sát à xe đầu tiên thấy phía trước xảy ra sự cố, vội vàng dùng hai tay đánh vòng xe phanh gấp, nhưng vốn đã không còn kịp nữa, chỉ nghe “Rầm” một tiếng, chiếc xe cảnh sát này đụng phải mấy cây gỗ xong cũng ngã sang một bên.

Còn chiếc minibus chuyên chở Tiêu Chấn Long và Lý Thế Vinh sau khi phanh gấp cũng đụng phải mấy cây gồ thô, nhưng may mà không bị lật xe, chỉ nằm ra giữa đường.

Chiếc xe cảnh sát cuối cùng đâm vào xe minibus không hề trì hoãn.

Xe máy bảo vệ phía sau vì đi cuối cùng, thèm vào đó bán thân xe máy đã có sự linh hoạt của nó nên nhanh chóng vượt qua mấy chiếc xe đậu ở cạnh đường quốc lộ.
Hầu như tất cả các cảnh sát đều chủ động bât đầu nháo nhào ra khỏi xe, móc súng nhầm vào chiếc xe tải, nhưng đâu thể nhanh như vậy được.


Xe vận tải thả gổ thô xuống xong là bát đầu giảm tốc độ cho đến khi dừng lại, vào lúc này có bảy tám người mặc áo đen, đeo mặt nạ bảo hộ màu đen nhảy từ thùng đựng hàng xuống, tay cầm ak47 bẳt đầu điên cuồng bắn phá vào xe cảnh sát.

Có cảnh sát mới vừa chui ra khỏi xe được một nửa đã bị bát chết ờ trong xe, có người vừa định móc bộ đàm thông báo cho tổng bộ rằng có người cướp tội phạm cũng bị bắt chết tại chỗ.
Ngay khi chiếc minibus phanh gấp lại thì mọi người bên trong thùng xe đều ngả người v’ê phía buồng điều khiển phía trước theo quán tính, hai người Tiêu Chấn Long và Lý Thế Vinh ra tay, dù đã bị còng tay và xích chân nhưng vẫn khỏ có thế kìm giữ hai người Tiêu Chấn Long và Lý Thế Vinh đâ từng đôi lần bò ra từ chồ chết.

Tuy rằng ờ trong không gian nhỏ hẹp tương đối khó hành động, nhưng trải qua mấy hiệp, Tiêu Chấn Long và Lý Thế Vinh vần quật ngã được hai gã cảnh sát và đoạt lấy hai khấu súng trường từ họ.

Tiêu Chấn Long đã từng thấy những người trong phim điện ảnh sử dụng súng trường thế nào, thế
nhưng đây là lần đầu tiên anh thực sự được cầm nó, anh học theo Lý Thế Vinh lên đạn sau đó lẳng lặng quan sát tình hình bên ngoài ở trong xe.

Lúc này Lý Thế Vinh biết các anh em đã bát đầu cướp xe chở tù, cũng bày ra vẻ mặt phấn khởi như Tiêu Chấn Long.
Người tới đúng là Trương Anh Tú ban nãy, Hoả Phượng và mấy người anh em khác, người lái xe vẫn là Vương Quang Khải.
Tất cả súng ống đạn dược có thế dùng được đều do chú Lục tìm người mua trên đường, xe tải là thuê tạm thời.

Từ lúc Tiêu Chấn Long và Lý Thế Vinh tiến vào thì Hoàng Tây vẫn luôn canh giữ ở xung quanh sở cảnh sát để quan sát động tĩnh, vốn dĩ mọi người muốn xông vào cục cảnh sát cứu hai người Tiêu Chấn Long, nhưng tất cả mọi người đều cho rằng hành động đó quá nguy hiếm, không ai tán thành.

Sau đó Hoàng Tây lại nghe được từ miệng một người cánh sát là cảnh sát Hồng Kông muốn trục xuất hai người Tiêu Chấn Long về đại lục, nhưng bởi vì thời gian sáp xếp là chuyện bí mật, cho nên đám anh em không có cách nào khác, mấy ngày nay đành phải ớ trước cửa sở cảnh sát ôm cây đợi thỏ, rốt cuộc cũng tới ngày này, mọi người dựa theo kế hoạch bầt đầu hành động cướp xe chở tù.
Vì kế hoạch tương đối kỹ lưỡng và chặt chẽ, cho nên ban nãy những người phụ trách tiên phong hành động lần này, Dương Tuấn Phương, Bùi Đức lâm, Trương Bá Chính, hai anh em Hoàng Tây Hoàng Bắc, Trương Anh Tú, còn có Vương Quang Khải dựa vào hoả lực hung mãnh trong tay mình nhanh chóng giải quyết chiếc cảnh sát đầu tiên, đi đến trước chiếc minibus mà hai người Tiêu Chấn Long đang ờ.

Nhưng giải quyết mấy người bên trong xe cảnh sát trước rồi lại rất khó đi về phía trước thêm một bước, bị xe cảnh sát phía sau tung hỏa lực ngăn cản, trong lúc nhất thời, đám anh em cũng không có cách nào đi tới.
Mọi người biết bây giờ mỗi phút mồi giây đều vô cùng quý báu, hơn nữa giờ đây cảnh sát ở trong xe cảnh sát phía sau nhất định đã báo cáo tình huống hiện tại cho sở cảnh sát tống bộ, cảnh sát cứu viện có thế tới bất cứ lúc nào.

Ngay khi hai bẽn giầng co, đột nhiên có hai khấu súng chĩa ra từ trong chiếc minibus, ngay sau đó có hai người từ trên xe bước xuống không ngừng chĩa súng về phía cảnh sát mà bần, mọi người vừa thấy đúng là Tiêu Chấn Long và Lý Thế Vinh thì kìm lòng không đậu hét lên.
Hai người Tiêu Chấn Long và Lý Thê’ Vinh vừa bán vừa thối lui về hướng các anh em, chỉ một lúc đã hội hợp với nhau.

Mọi người hưng khởi hét lên, Hoàng Tây mở còng tay và xích chân cho Tiêu Chấn Long và Lý Thế Vinh đế họ dễ bề hành động.

Được tự do một lần nữa, hai người Tiêu Chấn Long và Lý Thế Vinh đều phấn khích kêu lên, Tiêu Chấn Long quyết đoán ngầm ra lệnh, nếu không thế tiêu diệt trong một phút thì lập tức rút lui.
Lúc này Trương Anh Tú nói: “Đại ca, yên tâm đi, một phút là đủ rồi, trò hay còn ở phía sau.”

Trong khi Tiêu Chấn Long đang nghi ngờ thì phía sau cảnh sát vang lên rất nhiều tiếng súng, gần như tiếng súng vang lên một lần là lại có một cảnh sát ngã xuống, Tiêu Chấn Long nhìn kỹ, lộ ra nụ cười đã lâu rồi không thấy, hoá ra đúng là ba người Hỏa Phượng và Phiêu Tuyết cùng với chú Lục.

Có ba người này áp trận, Tiêu Chấn Long có thể kẻ cao gối ngủ rồi.

Chỉ trong chốc lát, tất cả cảnh sát đều đã bị giải quyết, Tiêu Chấn Long ra lệnh một tiếng, mọi người vội vàng bước lên xe vận tải phóng về phương xa, chỉ đê’ lại xác cảnh sát nằm tứ tung ngang dọc trên quốc lộ cùng với xe cánh sát đầy rẫy lỗ đạn, còn cả những cây gổ thô.
Đám người Tiêu Chấn Long vừa mới rời đi, đại đội xe cảnh sát
cứu viện đã đến, lúc này đã chẳng còn thấy đám người Tiêu Chấn Long, tống bộ cảnh sát lập tức gửi thông báo muốn cánh sát toàn Hồng Kỏng chú ý một chiếc xe Container màu tráng khả nghi.
Lúc này ở một góc của thành thị, hai chiếc minibus màu trăng từ bên trong thùng đựng hàng của xe vận tải lao ra phóng như bay về phía bờ biển.
Vào ban đêm, tại một bến tàu vùng ngoại ô Hồng Kông.
Một người đàn ông nhìn con thuyền từ nơi xa đang chậm rãi chạy tới hỏi người bên cạnh: “Hoàng Tây, người này có đáng tin cậy không?”
“Đại ca yên tâm, người này là chú Lục tìm tới, thuyền là chúng ta bỏ tiền mua! Chỉ cần lăo ta đưa chúng ta tới Đài Loan an toàn thì con thuyên này sẽ thuộc về lão ta.

Cho nên dù bây giờ nhập cư trái phép vào Đài Loan rất nguy hiếm thì lão ta cũng sẽ đưa chúng ta đến đích một cách an toàn, dù sao thì con thuyền kia cũng đáng giá trăm vạn!” Hoàng Tây đáp.
Người hỏi chính là Tiêu Chấn Long, bây giờ mười ba người của Tiêu Chấn Long đều đang khấn trương nhìn chăm chú vào con thuyền và mọi hành động xung quanh nó.

Thuyên cập bờ, chú Lục chủ động tiến lên chào hỏi, hai bên hàn huyên đơn giản vài câu.

Chú Lục ra hiệu cho mọi người lên thuyền, Tiêu Chấn Long vừa thấy không có vấn đề gì thì dẫn dắt các anh em khác cùng bước lẽn con thuyên.

Các thuỷ thủ trèn thuyên đều là một người đám người trung niên không cao, mát tam giác, Tiêu Chấn Long vừa thấy đã biết loại chỉ này mong muốn kiếm lợi từ người khác.

Sau khi trò chuyện với lão ta một vài câu dưới sự giới thiệu của chú Lục, mọi người tiến vào khoang thuyên.

Thuyên rất rộng, mười mấy người ở trong khoang thuyền mà khỏng hề cảm thấy chật chội chút nào.

Tiêu Chấn
Long nhìn thoáng qua đám anh em, hầu như ai nấy đều mang theo nét mặt nhẹ nhõm, Tiêu Chấn Long thầm nghĩ, cuối cùng những ngày tháng chạy trốn cũng sâp kết thúc, khó trách mọi người đều phấn khởi.
“Cho thuyên chạy đi, lão Phương.” Chú Lục nói..

Bình Luận (0)
Comment