Nhà Lao Chi Vương

Chương 78


“Đúng vậy, chính là một công ty Logistics.

Vì thế, trước tiên chúng ta phải thành lập doanh nghiệp Logistics của riêng mình tại Đài Loan, vốn đầu tư ban đầu của doanh nghiệp Logistics là rất lớn nhưng lợi nhuận về sau sẽ béo bở vồ cùng.
Sở dĩtôi chỉ giao Nam Thiên Logistics cho cậu quản lý là vì trong số tất cả anh em ở đây, chỉ có mổi mình cậu là học quản lý kinh tế và cũng chỉ có cậu mới có thể đảm đương nổi, hiểu hết chưa?” Tiêu Chấn Long nói.
“Em hiếu rồi thưa đại ca.” Giọng nól của Lưu Minh Nghĩa run run có chút nghẹn ngào, điều khiến cậu ta cảm động không chỉ là tình anh em keo sơn, mà còn là sự tin tưởng của Tiêu Chấn Long dành cho mình.

Lưu Minh Nghĩa biết rẳng sứ mệnh tương lai của mình là xây dựng Nam Thiên Logistics trở thành một trong những xí nghiệp hàng đầu ở Đài Loan và thậm chí là ở Trung Quốc.

Nếu không gặp được Tiêu Chấn Long, có thế cả đời này Lưu Minh Nghĩa sẽ không bao giờ có cơ hội nắm trong tay một công ty lớn như vậy, ít nhất là khi cậu ta vần chưa tròn hai mươi tuối.
“Logistics manh nha ở Đài Loan sớm hơn ở Đại Lục, vì vậy cậu phải học tập kiến thức chuyên ngành Logistics, chú ý nhân tài quản lý các cấp của những công ty Logistics nổi tiếng ở Đài Loan một chút, nếu cần thiết, bất cứ giá nào cũng phải mời bằng được bọn họ về đây hợp tác với tôi.” Tiêu Chấn Long dặn dò.
“Nếu họ không bằng lòng thì sao?” Lưu Minh Nghĩa hỏi.
“Không bằng lòng sao? Tỏi sẽ dành cho họ những đãi ngộ tốt hơn so với trước kia, gấp hai, thậm chí là gấp ba tiền lương.” Tiêu Chấn Long nói.
“Nếu họ vẫn không muốn thì sao?” Lưu Minh Nghĩa tiếp tục hỏi.
“vẫn chưa chịu à? Loại người như thế thì tôi không thế sử duncKỈu^crôuTên kẻ ấy sẽ đánh mất toàn bộ những gì mình
đang có, ban gồm cả mạng sống của bản thân.” Tiêu Chấn Long lạnh lùng nói.

Lưu Minh Nghĩa hít một ngụm khí lạnh, thật khỏng ngờ Tiêu Chấn Long lại độc tài và ngang ngược như vậy.

Cậu ta lấy hết can đảm, mở miệng hỏi: “Đại ca, như vậy có phải là hơi độc đoán không?”
“Độc đoán! Hừ! Chưa nghe trong kỉnh thánh có một câu là “vì phàm ai đã có, thì được cho thêm và sẽ có dư thừa, còn ai không có, thì ngay cái đang có, cũng sẽ bị tước đi”.

Đây là sự khắc nghiệt của xã hội, cậu hãy nhớ rằng, chúng ta là maíia!” Tiêu Chấn Long nói với Lưu Minh Nghĩa, tuy ngữ khí của anh không quá gay gắt, nhưng Lưu Minh Nghĩa nghe xong vẫn cảm thấy rùng mình ớn lạnh, cậu ta cảm nhận rõ lưng áo của mình đã ướt đẫm mồ hôi từ bao giờ.
Tiêu Chấn Long ỏn tồn vỗ vai Lưu Minh Nghĩa cười nói: “Được rồi, đừng nghĩ nữa, tôi hơi đói rồi! Đi, phía trước là phô ăn vặt, sang đó kiếm chút gì bỏ bụng đi.”
Lưu Minh Nghĩa thở phào nhẹ nhõm một hơi, cùng Tiêu Chấn Long đi về phía trước.
Đúng lúc này, có một nam và một nữ im hơi lặng tiếng đi theo hai người Tiêu Chấn Long, bọn họ chính là Lý Thế Vinh và Hỏa Phượng.
Tàn nhẫn, bá đạo, hình như đây đã thành đại từ gán với thủ đoạn nhanh chóng mạnh mẽ của Tiêu Chấn Long.

“Tôi là người như vậy thật sao?” Tiêu Chấn Long nhìn hai tay mình.

Vốn dĩ phải là tay cầm bút cầm tài liệu, bây giờ biến thành tay cầm súng cầm dao.


Không biết hai tay mình đã nhuốm máu bao nhiêu người, không biết bao nhiêu mạng người đã bị hủy trên đôi tay đầy máu của mình.
Đây thật sự là cuộc sống mình muốn đuối theo sao? Cuộc sống ánh đao bóng kiếm, chớp mắt gió tanh mưa máu, Tiêu Chấn Long biết mình đã đi trên con đường không thể quay lại.

Từ ngày mình rời khỏi nhà giam Thành Bắc, hoặc từ lúc mình cầm dao chém lẽn người Lý An Thái, cuối sống bình thường đã không còn thuộc về anh nữa, con đường tương lai mình phải đi đã định sẵn lót bằng máu và mạng người.

Gương mặt hai mươi tuối không còn vẻ non nớt của người trẻ tuối mới bước vào xã hội, không nhắm mắt làm liều và không cần giúp đỡ khi gặp chuyện lớn, cái bản thân sở hữu là trưởng thành và thoải mái không tương xứng với độ tuối, quả quyết, bình tĩnh khi gặp chuyện lớn.
“Ông chủ, hai bát mì Dương Xuân!”
Tiếng gọi lớn của Lưu Minh Nghĩa kéo Tiêu Chấn Long từ trong suy nghĩ lộn xộn về thực tại.

Tiêu Chấn Long nhìn chăm chú, đây không phải quán mì rất lớn, khoảng chừng hơn ba mươi mét vuông, Tiêu Chấn Long và Lưu Minh Nghĩa ngồi tựa ở góc tường.
“Được!” Giọng ông chủ không khỏi khiến người ta cảm thấy gần gũi.
Không bao lâu sau, Tiêu Chấn Long nghe thấy sau bếp có
người nói: “Hương Di Lan, bưng hai bát mì này đến cho khách bàn số bốn.”
Bàn số bốn chính là bàn Tiêu Chấn Long và Lưu Minh Nghĩa ngồi, lúc này có một bồi bàn nữ vén rèm bưng hai tô mì đặt trên bàn từ sau bếp.


Lúc bồi bàn nữ này bưng mì từ khay đặt đồ ăn sang bàn, Tiẽu Chấn Long vỏ tình ngấng đầu nhìn phục vụ kia.
Có lẽ Tiêu Chấn Long không nên nhìn, có lẽ không nên đế cô gái này bưng hai bát mì lên, tóm lại quá nhiều thứ không nên để Tiêu Chấn Long gặp được cô gái khiến anh đau khổ gằn nửa đời này.

Có lẽ mỗi người đàn ông đều từng hình dung dáng vẻ người yêu tương lai của mình trong lòng, nhưng khi thật sự chạm đến cô gái như vậy tất nhiên lại nảy sinh cảm giác vừa gặp đã yêu trước nay chưa từng có.

Tuy nói Tiêu Chấn Long không phải vừa gặp đã yêu cô gái này, nhưng chắc chắn khiến trái lòng anh rung động, rất lâu không thế bình tĩnh được.
Tóc đuôi ngựa dài, làn da trắng nõn, gương mặt xinh đẹp, đôi mắt to như biết nói, thân hình nhỏ nhắn xinh xắn tỏa ra hơi thở của một cô gái trẻ trung tươi tắn.

Tiêu Chấn Long tin rằng nếu xõa tóc đuôi ngựa ra thì tóc dài đen óng đẹp đẽ sẽ khiến cô ấy càng chói lọi hơn.
Cô gái ấy bị Tiêu Chấn Long nhìn đến nỗi mặt ửng hồng, lúc này sau bếp lại vang lên tiếng gọi: “Hương Di Lan, bàn số sáu ba bát mì.”
“Đến ngay!” Bồi bàn nữ tên Hương Di Lan đáp với giọng nói ngọt ngào, thừa cơ tránh đi ánh mẳt bá đạo của Tiêu Chấn Long, quay người vào bếp.
Tiêu Chấn Long cũng cảm thấy vừa nãy có thế mình hơi mất lịch sự, nhưng không khổng chế được ánh mắt mình nhìn theo bóng lưng rời đi của cô, trong mắt Tiêu Chấn Long lộ vẻ suy nghĩ.
Hình như Lưu Minh Nghĩa cũng chú ý đến cảnh vừa xảy ra, không khỏi lên tiếng cắt ngang Tiêu Chấn Long đang ngấn ngơ: “Đại ca, ăn mì đi.”
“ờ, ờ.” Tiêu Chấn Long biết vừa nãy mình thất lẽ, quay đầu lại cúi đầu ăn mì với Lưu Minh Nghĩa.

Lúc hai người sắp ăn xong, một tiếng cười giễu cợt hỗn tạp truyền từ ngoài cửa quán vào, Tiêu Chấn Long ngẩng đầu thấy ba tên côn đồ dáng vẻ hèn mọn.
Tiêu Chấn Long nghe lời bấn thỉu của mấy tên côn đồ cũng bất giác cau mày, rõ ràng rất ghét.


Lưu Minh Nghĩa thấy cảnh này sợ Tiêu Chấn Long sẽ gây chuyện vội nói: “Đại ca, mấy đứa tầm này không đáng đâu, ăn xong chúng ta đi thôi.” Đương nhiên Tiêu Chấn Long biết ý trong lời Lưu Minh Nghĩa, gật đầu gọi chủ quán thanh toán.

Nhân viên đến thanh toán là người tên Hương Di Lan kia:
“Thưa anh, tống cộng ba mươi tệ, cảm ơn!” Giọng nói êm tai làm dịu đi sự không vui của của Tiêu Chấn Long.
Lúc Lưu Minh Nghĩa sẳp đưa tiền hóa đơn cho Hương Di Lan, mấy tên côn đồ bên cạnh cười dâm ô, nói với Hương Di Lan: “Hương Di Lan à! Vì sao chúng tôi đến không thấy cô em nhiệt tình như thế này?” Nói xong thò tay phải sờ mông Hương Di Lan, dọa Hương Di Lan vội tránh đi.
đầu trong lòng.

Tuy thời gian Lưu Minh Nghĩa theo Tiêu Chấn Long không lâu, nhưng cậu ta lại rất giỏi quan sát người khác, đoán được ý nghĩ người khác.

Cậu ta biết Tiêu Chấn Long không phải người gây chuyện nhưng cũng không phải người sợ rắc rối, nếu động đến Tiêu Chấn Long thì chắc chán là ác mộng.

Tiêu Chấn Long có chuẩn mực tốt xấu đúng sai của anh, tiêu chuấn này thường ngược với tiẽu chuấn bình thường của xã hội.
Khi tẽn cỏn đồ giơ tay ra, Tièu Chấn Long vọt lên giơ tay phải nắm cố tay người đó, tên lưu manh cảm thấy tay phải mình như bị cái kiềm sắt kẹp lại, đau đớn truyền đến từ cố tay.
“Á! Mày buông tay mau, con mẹ nó mày tìm…”
Chữ “chết” kla còn chưa nói ra, Tiêu Chấn Long đã kéo tay phải người nọ đè lên mặt bàn, tay trái nhanh chóng rút chiếc đũa sắt trong ống đũa ra, phụt một tiếng chiếc đũa đã cắm sảu vào mu bàn tay phải của tên côn đồ kia, máu chảy ra trên mặt bàn rồi theo đó nhỏ giọt xuống đất.
“Á!” Tên côn đồ kia hét thảm!

Bình Luận (0)
Comment