Nhà Ma Của Tôi Liên Thông Với Địa Phủ

Chương 352

Dặn dò vài câu cẩn thận, Lâm Tĩnh Văn mới yên tâm rời đi.

Sau khi cô bé rời khỏi, Tiêu Dao bắt đầu hành trình khám phá Nhà Ma Phong Đô.

Cô tới phó bản Tận Thế Cực Hàn để săn Hươu Băng, nhằm kích hoạt dị năng. Dị năng cô thức tỉnh thuộc hệ hỏa. Khi cảm nhận được ngọn lửa đang rực cháy trong cơ thể, khác hoàn toàn với pháp môn tu luyện cũ, Tiêu Dao không khỏi kinh ngạc. Nhưng xen lẫn bất ngờ là một cảm giác hưng phấn chưa từng có.

"Thật kỳ diệu… mình lại thức tỉnh được dị năng!"

Rời khỏi Tận Thế Cực Hàn, Tiêu Dao lại đến phó bản Đại Thánh, nơi cô từng ao ước được tận mắt chứng kiến. Và rồi—cô thật sự đã gặp được Đại Thánh. Đôi mắt cô mở to kinh ngạc, miệng thì thào:

"Trời ơi… thật sự tồn tại sao?"

Mắt cô đỏ hoe, xúc động không nói nên lời. Thì ra, Đại Thánh không chỉ là truyền thuyết.

Sau đó, Tiêu Dao tiếp tục đến phó bản Thỏ Ngọc để đo linh căn. Kết quả cho thấy cô sở hữu hỏa linh căn, từ đó chính thức bắt đầu con đường tu luyện ở Nguyệt Cung.

Trong quá trình học tập, Tiêu Dao phát hiện tâm pháp nơi đây có sự tương đồng với công pháp của sư môn cũ, nhưng lại tinh diệu và cao thâm hơn rất nhiều.

Trước đây, cô từng là thiên tài trong môn phái, vượt xa đồng môn cùng lứa. Thế nhưng giờ đây, cô chỉ là một đệ tử mới nhập môn, phải bắt đầu lại từ đầu. Ở nơi này, có không ít người bình thường đã tu luyện thành công, thậm chí có người còn phi kiếm bay lượn.

Nhìn những sư huynh khoác áo xanh cưỡi kiếm giữa không trung, lòng Tiêu Dao dâng lên một nỗi chua xót. Mắt cô nhòe nước:

"Đây… mới gọi là tu luyện chân chính."

Một cơn hối hận dâng trào trong lồng ngực. Cô tự trách bản thân đã từng ngạo mạn, coi thường Nhà Ma, để rồi bỏ lỡ quá nhiều cơ hội. Nếu cô chịu khiêm tốn từ sớm, biết đâu bây giờ đã có thể bay lượn giữa trời như họ?

Nhưng… cũng chưa phải là quá muộn.

Tiêu Dao hít sâu một hơi, ép bản thân phải bình tĩnh lại. Cô không cho phép mình trì hoãn thêm nữa—phải toàn tâm toàn ý tu luyện, lấy lại những gì đã mất.

Ở một nơi khác, Lê Diệu cũng đang chuyên tâm tu luyện. Từ khi phó bản Đại Thánh khai mở, tu vi của cô tăng tiến vượt bậc. Vì con đường tu hành của cô không phân chia theo cấp bậc cố định, cũng chẳng có đối thủ rõ ràng, nên bản thân cô cũng không biết tu vi mình đã mạnh đến mức nào.

Cô bắt đầu suy nghĩ: “Có lẽ nên đến một nơi khác để thử sức.”

Ý nghĩ ấy khiến cô nhớ đến vùng đất Xám. Sau hơn một năm được cô dưỡng nuôi và cải tạo, nơi từng chết chóc ấy giờ đã hồi sinh, tràn đầy sinh khí.

Lê Diệu quyết định: sẽ mở một chi nhánh Nhà Ma tại đây.

Hệ thống đã mở chức năng chi nhánh từ lâu, nhưng cô chưa từng sử dụng. Lần này, cô mở bản đồ hệ thống, chọn vùng đất Xám số 1, rồi kích hoạt truyền tống.

Ngay lập tức, thân thể cô được dịch chuyển tới vùng đất Xám.

Khung cảnh trước mắt khiến cô kinh ngạc.

Vùng đất chết chóc ngày nào giờ đây phủ đầy cây cối xanh tươi, linh khí nồng đậm đến mức ngưng tụ thành sương trắng, trôi lững lờ giữa không trung. Đủ loại sinh linh sinh sôi nảy nở, một mảnh hưng thịnh chưa từng thấy.

"Chỉ tiếc là mình không cần linh khí để tu luyện. Nếu không, ở đây đúng là thiên đường."

Lần đầu đặt chân đến một vùng đất Xám đã được tái sinh, Lê Diệu không khỏi tò mò về thế giới này. Cô muốn biết: nơi này thuộc thời đại nào? Có tồn tại loài người không? Nếu có, họ đã phát triển đến đâu? Họ có mặc quần áo không?

Để tránh gây rối loạn, cô lựa chọn hóa thành thực thể vô hình.

Điều đó nghĩa là… các sinh linh có thể cảm nhận được sự tồn tại của cô, nhưng không thể nhìn thấy cô hay biết cô đang mặc gì.

Nơi đầu tiên cô đặt chân đến là một dãy núi hùng vĩ kéo dài vô tận. Những thân cây nơi đây cao đến mấy chục mét, ngẩng đầu nhìn không thấy bầu trời. Cây cối xum xuê, nhiều cây có hình dáng kỳ dị, thậm chí có cây đã thành tinh, hé miệng muốn nuốt chửng cô.

Nhưng chưa kịp hành động, chúng đã bị cô nhẹ nhàng vỗ một cái—rồi ngoan ngoãn quay về vị trí cũ, không dám nhúc nhích.

Lê Diệu nhếch môi cười khẽ.
 

Dưới tán cây rậm rạp, Cây Tinh tức tối, dùng cành lá che mặt, uất ức rên rỉ.

"Tại sao chứ? Rõ ràng ta cảm nhận được một luồng linh khí tươi mới, đậm đặc đến mức khiến ta chảy nước miếng... thế mà lại không thể hấp thu!"

Nó vừa rầu rĩ, vừa quặn người vì đau. Không những không được ăn, nó còn bị luồng khí ấy đánh cho một trận. Cành lá run rẩy, phát ra tiếng "hu hu" uất ức.

Trong khi đó, Lê Diệu đã đi xuyên qua những ngọn núi sừng sững, đến bên một con sông uốn lượn như dải lụa, vắt qua các dãy núi.

Dưới dòng sông là vô số sinh vật kỳ lạ, hình thù cổ quái, hoàn toàn xa lạ với kiến thức của cô. Vừa định vươn tay vớt thử một con, Lê Diệu lập tức cảm nhận được một luồng khí cực mạnh đánh úp tới.

Phản xạ nhanh nhẹn, cô lập tức bay vút lên không trung. Từ trên cao, cô trông thấy một con phượng hoàng đỏ rực đang giao chiến với một con rồng xanh khổng lồ.

Hai sinh vật thần thoại đánh nhau dữ dội, long trời lở đất. Đòn nào cũng như muốn lấy mạng đối phương, khiến Lê Diệu bất giác nhớ đến Tiểu Phượng và Tiểu Thanh – hai linh thú nhỏ ở Nhà Ma. Bọn nhỏ tuy hay gây gổ, nhưng chỉ là chơi đùa, không bao giờ thật sự ra tay độc ác như vậy.

Trận chiến dưới kia lại hoàn toàn khác. Phượng hoàng, rồng, và rồi… một con kỳ lân cũng nhập cuộc. Cảnh tượng trở nên càng lúc càng hỗn loạn.

Phượng hoàng là chúa tể bầu trời, rồng là vua của biển cả, còn kỳ lân thống trị mặt đất. Ba tộc lớn giao tranh khốc liệt, đánh nhau từ dưới đất lên trời, từ trên trời xuống biển, hàng vạn cá thể tham chiến, không ai lùi bước.

Cuộc đại chiến gây ra thiệt hại nặng nề. Núi non sụp đổ, sông ngòi cạn khô, rất nhiều giống loài bị tuyệt diệt.

Lê Diệu hiểu đây là một phần của dòng lịch sử. Cô là người canh giữ thiên đạo, không thể tùy tiện nhúng tay. Nhưng tận mắt chứng kiến mọi thứ tan hoang, lòng cô vẫn đau thắt.

Cô nhắm mắt, lặng lẽ chìm xuống lòng biển sâu, kết nối với vùng đất Xám. Từng chút, từng chút một, cô dùng sức mạnh bản nguyên để sửa chữa những phần bị phá hoại trong thế giới.

Khi Lê Diệu mở mắt lần nữa, cô không còn biết mình đã ngủ bao lâu. Trận đại chiến tranh giành khí vận giữa ba đại tộc Long – Phượng – Kỳ Lân đã chấm dứt. Cả ba đều gần như bị diệt sạch. Những sinh linh còn sót lại hóa thành linh thú, lưu lạc khắp nơi trong thế giới.

Thế giới lại yên bình trở lại.

Cô tiếp tục hành trình du ngoạn khắp nơi. Đi rồi lại dừng, dừng rồi lại đi, thật lâu, thật xa… cho đến khi nhận ra một điều: thế giới này quá yên tĩnh.

Không có con người.

Hóa ra, con người còn chưa xuất hiện.

Không biết phải đợi thêm bao lâu nữa thì loài người mới được sinh ra? Nghĩ đến điều đó, Lê Diệu cảm thấy buồn tẻ vô cùng. Trong đầu cô hiện lên hình ảnh Nữ Oa tạo ra loài người từ đất sét. Cô quyết định thử một lần.

Tìm một bãi đất mềm ven sông, cô bắt đầu nặn từng người một.

Cô không muốn những con người mình tạo ra lại trở thành trò cười như trong truyền thuyết hiện đại – những “cục đất thừa” mà Nữ Oa vấy ra. Vì thế, cô tỉ mỉ nặn từng hình dáng cho thật đẹp, thật cân đối.

Nhưng số lượng thì quá ít. Dù nặn suốt nhiều ngày, cô cũng chỉ làm ra được vài trăm người. Rõ ràng không đủ!

Cuối cùng, vì quá mệt mỏi và thiếu kiên nhẫn, cô chọn cách... vấy đất. Cô tìm một sợi dây dài, nhúng xuống đất sét rồi vung vẩy khắp nơi. Cách làm này nhanh hơn nhiều, chẳng bao lâu đã tạo ra cả bầy người nhỏ nhắn.

Lê Diệu thở phào, không nặn nữa, để mặc họ tự sinh sôi nảy nở.

Bình Luận (0)
Comment