Nhà Ma Của Tôi Liên Thông Với Địa Phủ

Chương 400

Kẻ đứng sau mọi chuyện chính là Quan chủ Tử Dương Quan – Bình Dương Chân Nhân, cũng là sư phụ của Lê Tán, Nhất Đức và những đệ tử khác.

Tất cả bọn họ đều bị ông ta lừa dối.

Bình Dương Chân Nhân đã bị hệ thống xuyên nhanh mê hoặc, vì tham vọng nghịch thiên mà ra tay cướp đoạt khí vận của Lê Diệu. Thế nhưng, ông ta vốn mang đầy tội nghiệp, nên dù có hấp thu khí vận của Lê Diệu thì phần lớn vẫn thất thoát, cuối cùng lại rơi vào tay Lê Tán.

Lê Tán không giống như Đại sư huynh Nhất Đức – cực đoan và cố chấp, cũng chẳng giống Tiểu sư muội Tứ Linh – ích kỷ và gian dối. Hắn là người thực sự có căn cơ tu đạo. Mặc dù không phải chủ mưu, nhưng hắn đã góp phần và thụ hưởng từ khí vận bị đánh cắp. Đây là sự thật không thể chối bỏ.

Trước kia, Lê Diệu từng căm hận nhà họ Lê, từng oán trách Lê Tán. Nhưng giờ đây, khi đã đứng ở một đẳng cấp khác, đạt đến cảnh giới tu hành mà người thường không thể tưởng tượng nổi, cô đã không còn để bụng những oán hận đó.

Lần này trở về, cô chỉ muốn kết thúc tất cả ân oán.

Dù sao, Lê Tán cũng từng là đứa cháu được cha cô yêu quý nhất, cũng từng cõng cô khắp làng, dắt cô đi chơi khắp nơi thời còn bé.

Bỗng nhiên, một giọng nói khẽ cất lên:

"Là cô...? Lê Diệu!"

Lê Tán dù không nhìn thấy, nhưng Nhất Đức thì vẫn còn đôi mắt sáng. Anh ta nhìn rõ bóng người trước mặt, cả người run rẩy. Không còn là tiền bối cao nhân mà sư đệ tôn kính, trước mắt anh ta lúc này chính là người con gái mà bọn họ từng phụ bạc – Lê Diệu.

"Đồ... đồ đê tiện!"

Nhất Đức giận dữ gào lên, ngực phập phồng, ánh mắt đỏ ngầu vì thù hận. Vừa định mở miệng mắng chửi thêm, thì từ trời cao bỗng vang lên tiếng sấm động trời.

"Ầm!"

Một tia sét như chớp giáng thẳng xuống người Nhất Đức.

"Aaaa!!!"

Anh ta hét lên thảm thiết, chưa kịp phản ứng thì những tia sét khác đã liên tục nện xuống. Cả người anh ta phát sáng như một ngọn đuốc rực rỡ, rồi nhanh chóng hóa thành một khối than đen, bốc khói khét lẹt.

"Sư huynh!!"

Lê Tán hét lớn, hoảng hốt lao về phía trước, nhưng lập tức dừng lại. Hắn ta sững người.

Không phải Lê Diệu ra tay.

Đó là... trời phạt!

Chỉ vì Nhất Đức mắng Lê Diệu một câu, còn chưa hết lời, mà đã bị thiên lôi trừng phạt!

Sao có thể như vậy được?

Lê Tán lùi lại một bước, gương mặt tái nhợt ngước nhìn người con gái trước mặt. Toàn thân cô ánh lên hào quang như tiên nhân, thanh thoát nhưng uy nghiêm đến đáng sợ.

Là thật sao?

Có thật đây là Lê Diệu?

Hắn từng tin người này là một đại năng ẩn thế. Mãi đến khi nghe sư huynh hét tên cô, hắn mới bàng hoàng nhận ra sự thật.

Chỉ vài năm ngắn ngủi… mà Lê Diệu đã thay đổi đến mức này sao?

Không chỉ tu vi khó dò, mà còn được thiên đạo bảo hộ, có thể dẫn động cả trời phạt – điều mà chỉ những chân thần hoặc đại năng có công với trời đất mới làm được.

"Không thể nào…" – Lê Tán thì thào, chân mềm nhũn quỵ xuống.

Tiếng sấm rền vang liên tục suốt nửa ngày, cho đến khi Nhất Đức hoàn toàn bị thiêu rụi, không còn sót lại một chút tro bụi, như chưa từng tồn tại trên thế gian.

Lê Tán nhìn chằm chằm vào chỗ đất trống nơi sư huynh từng đứng. Không một vết tích.

Đây là... sức mạnh của trời phạt sao?

Lê Tán không còn đủ can đảm để chất vấn Lê Diệu, thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn cô. Trong lòng hắn lúc này, chỉ còn duy nhất một cảm giác – kinh hoàng.

Hắn bắt đầu nhận ra… có điều gì đó sai rồi.

Những niềm tin suốt bao năm qua, liệu có phải đều là sai lầm?

Hắn đã phụ lòng một người, đã giúp kẻ ác làm điều ác. Chính tay hắn đã đẩy người con gái trước mặt vào địa ngục, để rồi hôm nay chứng kiến cô bước ra từ vực sâu, hóa thành thần linh giáng thế.

"Không thể nào… không thể…!" – Lê Tán run rẩy toàn thân, máu từ miệng ộc ra, rồi ngã gục.

Ngay khoảnh khắc đó, hắn hoàn toàn sụp đổ. Tâm thần vỡ vụn, lý trí tan biến, tu vi tụt dốc không phanh. Tâm ma nổi lên, cuốn hắn vào vòng xoáy điên loạn.

Lê Tán nằm vật xuống đất, vừa khóc vừa cười như một kẻ mất trí. Ánh mắt lạc thần, miệng lẩm bẩm những điều vô nghĩa.

Lê Diệu im lặng đứng nhìn.

Cô vốn định nói gì đó, nhưng khi thấy bộ dạng hiện tại của hắn – đau khổ, tuyệt vọng, mất trí… thì bỗng cảm thấy, mọi lời nói đều đã trở nên vô nghĩa.

Còn gì đáng để nói nữa đâu?

Lê Diệu không thấy cần thiết phải tranh luận đúng sai với Lê Tán, cũng chẳng cần phải kể lể hay tố cáo những gì hắn đã gây ra trong quá khứ. Cô không còn là đứa trẻ yếu đuối, bị kẹt giữa vòng kiểm soát của nhà họ Lê nữa.

Cô đã bước ra khỏi cái bóng đó, đã trưởng thành, đã mạnh mẽ đến mức không còn cần sự công nhận hay tha thứ từ bất kỳ ai trong họ. Những ràng buộc cũ kỹ kia, cô đã cắt bỏ từ lâu rồi.

Không nói thêm lời nào, Lê Diệu quay người rời đi. Chỉ một bước chân, cô đã xuất hiện trên đỉnh núi, thêm một bước nữa, cô đã đến trước biệt thự của gia đình bác Cả Lê.

Hiện tại, những người còn sống trong nhà họ Lê, kẻ thì tàn phế, người thì điên loạn. Vì thân phận đặc biệt của Lê Diệu hiện giờ, không ai trong Siêu Cục dám tùy tiện động đến họ. Cục chỉ cử người giám sát chứ không giúp đỡ, cũng không làm khó dễ.

Khi thấy cô tới, nhân viên Siêu Cục khẽ gật đầu chào rồi nhanh chóng lùi sang một bên, nhường đường.

Vừa bước qua ngưỡng cửa, mùi hôi thối nồng nặc liền xộc thẳng vào mũi khiến Lê Diệu nhíu mày.

Bên trong biệt thự, một bầu không khí mục nát bao trùm. Lê Đạt, đầu tóc rối tung, miệng nhỏ dãi, cứ đi vòng vòng quanh nhà như một đứa trẻ mất trí. Lê Tứ thì ngồi chết lặng trên xe lăn, mắt đờ đẫn nhìn ra cửa sổ, tay chân đều đã hoại tử, không còn là người lành lặn.

Diệp Thúy Vân – bác gái của Lê Diệu – vừa bôi thuốc cho Lê Tứ, vừa liếc mắt trông chừng Lê Đạt. Thấy ông ta định chui đầu vào thùng rác, bà hốt hoảng nhào tới ngăn lại:

"Không được! Đó là thùng rác, ông đừng có làm bậy... Trời ơi, tổ tiên nhà tôi ơi!"

Bình Luận (0)
Comment