Nhà Ngoại Giao Và Cô Vợ Tinh Nghịch

Chương 17


Trang trại rượu Khải Duyệt.

Cận Ngự dựa vào ghế sofa đơn kiểu châu Âu màu đỏ tím, khuỷu tay trái chống lên tay vịn sofa, tay phải cầm một cái ly cao, nhẹ nhàng đung đưa khiến rượu vang đỏ trong ly lay động.

Nhân viên phục vụ là một người trẻ tuổi nho nhã lễ độ, hai bàn tay thon dài đeo một đôi găng tay trắng, từng chai rượu vang đỏ đắt tiền lần lượt đi qua tay cậu ta, mỗi một chai rượu cậu ta đều có thể nói ra kiếp trước kiếp này của nó.

Cận Ngự dường như không hề chú ý nghe, anh cũng không nói gì.

Cuối cùng, sau khi đã giới thiệu hết tất cả các loại rượu trên bàn, nhân viên phục vụ kính cẩn hỏi: "Thưa ngài, ngài có hài lòng về những loại rượu này không?"
Cận Ngự không lên tiếng, im lặng một lúc lâu.

Phục vụ hiểu ý, hơi khom người nói: "Ngài chờ một chút! Tôi sẽ thay đổi lô rượu vang khác cho ngài!"
**
Phòng cất rượu.

Nhân viên phục vụ vừa chọn rượu vừa phàn nàn với đồng nghiệp: Vị khách trong phòng VIP A01, tôi đã giới thiệu hơn mười loại rượu mà anh ta không thèm nói một lời, khuôn mặt lạnh đến gần như muốn đóng băng!”
Không ngờ trùng hợp bị quản lý trang trại rượu đi qua nghe, ông ta dừng chân hỏi một câu: "Khách quý ư?”

Phòng VIP A01 là phòng vip của trang trại rượu, người có thể vào phòng này nhất định có địa vị cao quý, quản lý hỏi cũng không có gì là lạ.

Nhân viên phục vụ nhíu mày, đáp lại: "Hình như là họ Cận?"
Quản lý vừa nghe thấy liền dặn dò: "Mang một chai Lafite năm 97 cho khách của phòng A01! Ngay lập tức!”
Nhân viên phục vụ sửng sốt, cậu ta còn chưa kịp đáp lại, quản lý đã nhanh chóng bước về phía phòng khách quý A01.

**
Sau khi gõ cửa đi vào phòng VIP A01, quản lý cung kính đứng trước Cận Ngự, chào: "Xin lỗi, ngài Cận! Tôi không biết ngài đang ở đây! Tiếp đãi không chu đáo rồi!”
Nhân viên phục vụ giơ cao khay, nâng một chai Lafite năm 97 vững vàng đi vào, quản lý đeo găng tay, nâng rượu vang đỏ đặt trong tay, nói với Cận Ngự: "Ngài Cận, đây là loại ngài thích, năm 97, ngài có muốn mở ngay bây giờ không?"
“Sao ông biết tôi thích nhất là Lafite năm 97?" Cuối cùng Cận Ngự cũng mở miệng, nói với giọng điệu thu hút.

Quản lý mỉm cười chuyên nghiệp: "Mỗi lần ngài đến trang trại rượu, đều gọi một chai rượu này, năm tốt nhất của Lafite thật ra cũng không phải là 97, tôi nghĩ chắc năm này có ý nghĩa đặc biệt đối với ngài Cận!”
Quản lý vừa dứt lời, ngoài cửa vang lên một giọng nói hơi tức giận của người đàn ông: "Đương nhiên đặc biệt rồi! Tháng 8 năm 1997 là sinh nhật của Mộ Thất Thất!”
Quản lý quay người nhìn lại, người thấy người đi vào là Cận Thịnh liền chào: "Cậu Cận! Đêm nay trang trại rượu đúng là toàn đón khách quý!”
Cận Thịnh không để ý đến quản lý, anh ta đi thẳng về phía Cận Ngự chất vấn: "Anh còn có tâm trạng ngồi đây chọn rượu sao? Thất Thất bị cảnh sát bắt đi rồi!”
Cận Ngự tỏ vẻ bình thản, anh không nhìn Cận Thịnh, chỉ khẽ nhấp một ngụm rượu, đáp lại: "Hoàng đế không vội thái giám đã gấp!”
Cận Thịnh đi tới bên cạnh sofa Cận Ngự ngồi, nhìn thẳng nói: "Một khi Thất Thất bị cảnh sát kết tội thì sẽ phải ngồi tù đó! Anh vẫn bình tĩnh như vậy sao?”

Lúc này Cận Ngự mới nhìn về phía Cận Thịnh, đáp lại: "Cậu là luật sư!”
“Em là luật sư thì sao? Đây không phải là lần đầu tiên em giải quyết rắc rối của cô ấy! Lần trước, cô ấy cố ý làm hỏng xe của người khác, còn có lần trước, lái xe cố ý đâm vào chân người khác, lần này, càng quá đáng hơn, quay lén đôi tình nhân người ta đang làm loại chuyện đó! Anh không thể quản lý cô ấy được sao? Nếu cứ mặc kệ như thế, sớm muộn gì con nhóc này cũng lên nóc nhà lật ngói*!”
*Ý chỉ không dạy dỗ lâu ngày sẽ sinh hư
Cận Thịnh một mạch phát tiết hết bất mãn.

“Cô ấy làm à? Có bằng chứng không?" Cận Ngự hỏi.
“Ngoại trừ Mộ Thất Thất, anh cảm thấy ai còn dám làm chuyện coi trời bằng vung như vậy? Chiếc xe cô ấy lái là Porsche! Người cô ấy đụng là cậu chủ nhà họ Tiêu Tiêu Khải Vũ! Lúc này, cô ấy lại đụng chạm đến cậu con trai kế thừa quốc tế Cường Thịnh!"
“Ồ!” Cận Ngự lơ đãng đáp một tiếng.

Cận Thịnh thấy thái độ Cận Ngự như vậy thì không khỏi tức giận: "Anh hai! Anh nên quản chặt Mộ Thất Thất đi!”
Cận Ngự lại nhấp một ngụm rượu rồi dừng một lát, sau đó mới nhìn Cận Thịnh hỏi: "Ngày đó tôi bảo cậu đến quán bar đưa cô ấy về nhà, vì sao còn xảy ra chuyện như vậy?”
"Em đã đi rồi!”
"Từ công ty luật của cậu lái xe đến quán bar Pandora chỉ năm phút, mà cậu cũng không ngăn kịp cô ấy à?"
“Em..." Cận Thịnh hơi nghẹn họng.

“Vì sao không ngăn cản cô ấy? Hay là tại vì cậu lại đến muộn?”
Cận Thịnh nhíu mày, thở dài một cái, đáp lại: "Lúc đó em đang tiếp khách hàng!”

Ánh mắt sắc bén của Cận Ngự nhìn thẳng vào anh ta: "Lúc đó cậu cũng không có nói như vậy! Tôi hỏi cậu một lần nữa, là tiếp khách hàng hay là ở chung với phụ nữ hả?”
Cận Thịnh bĩu môi nói: "Chuyện này xem như bỏ qua, được không?”
Cận Ngự thò người về phía trước, đặt ly rượu rỗng lên mặt bàn, trầm giọng nói: "Cậu phải chịu trách nhiệm về chuyện lần này! Tốt nhất là không có chuyện gì, nếu cô ấy có gì, tôi sẽ xử lý cậu trước!”
Cận Ngự dứt lời liền đứng dậy đi về phía cửa.

Quản lý thấy thế bèn đuổi theo Cận Ngự hỏi: "Ngài Cận, rượu này?”
Cận Ngự dừng một bước, xoay người nhìn những chai rượu chất đầy bàn, đáp lại: "Tôi lấy hết những chai rượu này! Tính tiền cho cậu ta!”
Cận Ngự nói xong liền nhìn chằm chằm Cận Thịnh đang ngồi trên sô pha.

Cận Thịnh kinh ngạc đứng dậy, cuống quít lớn tiếng nói: "Anh bắt nạt người như vậy sao?”
Giọng nói của Cận Ngự truyền đến từ ngoài cửa: "Không trúng một dao thì cậu có nhớ lâu không?”
**
Đồn cảnh sát, phòng giam số 3.
Trong không gian nhỏ hẹp, diện tích năm sáu mét vuông, giường ván gỗ và nhà cầu ngồi xổm gần như nằm cạnh nhau, mùi thối xộc vào mũi.

Trên đỉnh đầu, bóng đèn dây tóc hình tròn phát ra ánh sáng mờ nhạt, bởi vì đồ đã cũ nên ánh sáng cứ nhấp nháy tạo nên một bầu không khí hơi quỷ dị.

Mộ Thất Thất ôm hai đầu gối co người ngồi ở góc, cơ thể nhỏ nhắn run rẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn sợ tới mức trắng bệch, nước mắt đã khô lại chảy xuống, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: "Đừng tới đây! Đừng đến đây! Cái chết của anh không liên quan gì đến tôi! Đừng đến tìm tôi!”
Cô sợ ma, lời đe dọa của cảnh sát nữ như tiếng chuông thỉnh thoảng vang vọng vào tai cô.


Không biết qua bao lâu, trong hành lang truyền đến tiếng bước chân lộc cộc, từ xa đến gần, trong không gian u ám nghe có vẻ vô cùng chói tai.

Mộ Thất Thất càng run rẩy hơn, cô bất giác chôn đầu thật sâu vào trong đầu gối.
Tiếng bước chân dừng lại ở cửa phòng giam giữ, sự hoảng sợ của Mộ Thất Thất nhảy vọt lên.

Sau đó là âm thanh mở khoá, cửa sắt mở ra.

Gần như cùng lúc đó Mộ Thất Thất hét lên một tiếng chói tai.
"A!”
Giọng nói của một người đàn ông trung niên đột nhiên vang lên: "Mộ Thất Thất! Có người đã đến bảo lãnh cô rồi!”
Mộ Thất Thất nức nở, nghe nói có người đến bảo lãnh mình, lúc này vô cùng sợ hãi từ từ ngẩng đầu lên.

Cận Ngự từ ngoài cửa song sắt đi vào, Mộ Thất Thất nhảy xuống lập tức từ trên giường, gần như chạy trối chết nhào vào trong ngực Cận Ngự, khóc lóc thảm thiết.

"Sao bây giờ anh mới đến! Tôi còn nghĩ rằng anh đã bỏ mặc tôi rồi!” Mộ Thất Thất nghẹn ngào nói.

Cảnh tượng này quả thật nằm ngoài dự đoán của Cận Ngự, anh vốn định giam Mộ Thất Thất lâu một chút để cho cô nhớ kỹ, nhưng không ngờ mới mấy tiếng đồng hồ đã dọa người ta thành dáng vẻ này.

Cận Ngự vững vàng ôm Mộ Thất Thất vào trong ngực, một tay đè đầu Mộ Thất Thất vào ngực mình, nhẹ nhàng nói: "Đồ ngốc! Sao tôi có thể không quan tâm đến em chứ? Ngoan! Chúng ta về nhà!".

Bình Luận (0)
Comment