“Em đã suy nghĩ kỹ rồi ạ.” Trì Tảo Tảo đặt bản hợp đồng trong tay xuống mặt bàn, phát hiện Tạ Cảnh Diệu đang xem công việc tiếp nhận.
“Chờ tôi một lúc.” Tạ Cảnh Diệu chỉ vào sô pha bên cạnh, ra hiệu cho cô ngồi chốc lát rồi lại lập tức xử lý công việc trong tay.
Trì Tảo Tảo lên tiếng đáp, ngồi xuống bên cạnh. Ban đầu Trì Tảo Tảo còn thỉnh thoảng liếc nhìn Tạ Cảnh Diệu, lâu sau, cô lấy điện thoại ra chơi.
Mãi cho đến khi phần sô pha bên cạnh lún xuống, Trì Tảo Tảo mới ngẩng đầu ra khỏi điện thoại.
“Tôi đẹp hơn hay điện thoại đẹp hơn?” Tạ Cảnh Diệu nhướng mày, cầm lấy điện thoại của cô, bỏ vào trong túi mình: “Xem ra điện thoại vẫn đẹp hơn nhỉ.”
Trì Tảo Tảo không dám nhìn sang, chẳng rõ tại sao cô lại chợt sợ đối diện với Tạ Cảnh Diệu, trông giống như một đứa trẻ đang mắc lỗi vậy.
“Em muốn đến nhà tôi hay câu lạc bộ?” Tạ Cảnh Diệu dựa người vào sô pha, hai chân vắt chéo, thoải mái ngồi bên cạnh Trì Tảo Tảo.
Trì Tảo Tảo lại khép nép ngồi trong một góc.
“Đâu… Đâu cũng được ạ…” Thật ra cô muốn đến nhà anh, nhưng cô biết nếu anh đã đưa thêm sự lựa chọn thứ hai thì chứng tỏ không thích cô về nhà.
Trì Tảo Tảo thầm nhủ, đây chỉ là một trò chơi và họ chỉ đang giải quyết nhu cầu thôi, đừng nhập vai quá sâu.
Tạ Cảnh Diệu gật đầu, chủ động cầm cái túi cô đặt trên sô pha lên.
Trì Tảo Tảo theo sau.
Đường phố dần trở nên xa lạ, Trì Tảo Tảo nhìn quang cảnh phố không mấy quen thuộc, tay siết chặt lấy dây an toàn.
Cô tin tưởng Tạ Cảnh Diệu, song vẫn thoáng bất an. Cô biết đây không phải đường đến câu lạc bộ mà dần rời khỏi nội thành, xe cộ xung quanh ít đi.
Cho đến khi sầm uất trở lại, Trì Tảo Tảo nhìn anh lái xe vào khu biệt thự, tay cũng buông dây an toàn xuống.
“Sợ tôi bán em đi à?” Tạ Cảnh Diệu biết cô đang căng thẳng, mặc dù nét mặt cô tỏ ra không quan tâm nhưng khi nhìn ra ngoài cửa sổ sẽ luôn cau mày.
“Không phải ạ…” Trì Tảo Tảo nhìn dây an toàn trước ngực bị mình siết đến nhăn nhúm, cắn môi cúi đầu.
Tạ Cảnh Diệu không nói thêm gì nữa, đỗ xe trong gara: “Đi thôi, chúng ta về đến nhà rồi.”
Trì Tảo Tảo gật đầu, nhắm mắt đuổi theo anh.
Cả căn nhà vắng lặng, bên trong trang trí rất đơn giản, ba màu đen trắng xám chiếm toàn bộ không gian.
Cô chưa kịp ngắm nghía xung quanh một vòng thì Tạ Cảnh Diệu đã lạnh giọng mở miệng: “Vào đến nhà phải cởi quần áo rồi quỳ ngay lập tức, ở đây, em không có bất cứ quyền lợi gì.”
Mặt đất được trải thảm mềm, Trì Tảo Tảo không dám lề mề, lập tức cởi quần áo quỳ trên mặt đất.
Tạ Cảnh Diệu lấy một cái vòng cổ từ trong tủ giày ra, đeo vào cổ cô.
Tuy rằng không có dây dắt, song Trì Tảo Tảo lại càng thấy thẹn, chủ động đi theo Tạ Cảnh Diệu bên người. Cô không hề bị ép buộc mà do chính cô đê tiện.
Tạ Cảnh Diệu hài lòng nhìn Trì Tảo Tảo đang đi theo đằng sau, bước tới phòng trên tầng hai.
Đây không phải phòng ngủ mà là một phòng trưng bày dụng cụ dạy dỗ.
Tạ Cảnh Diệu xoay người, chọn đồ chơi lát nữa sẽ dùng trong tủ. ia
Trì Tảo Tảo phát hiện ra ánh mắt anh luôn dừng ở hàng giữa, toàn bộ đồ chơi trên đó đều là sản phẩm công ty họ, hơn nữa đa số đều ra đời từ tay cô!
“Em tự chọn mấy cái mình thiết kế đi.” Tạ Cảnh Diệu nghiền ngẫm nhìn Trì Tảo Tảo.
Chọn mấy cái? Trì Tảo Tảo nhìn đồ chơi trên đó, trứng rung, dương v*t giả, chuỗi ngọc, bóng khóa miệng và còng tay.
Chẳng lẽ…
Trì Tảo Tảo nhìn về phía người đàn ông.
“Nếu em không chọn thì tôi sẽ tự quyết định.” Tạ Cảnh Diệu nhếch môi, ra lệnh: “Quỳ thẳng xuống.” Ngay khi cô quỳ xuống, một miếng đệm điện cực được gắn vào hai điểm trên ngực cô, tiếp theo là một quả bóng ở miệng và còng tay màu hồng cố định hai tay cô sau lưng.
Tạ Cảnh Diệu muốn cô ướt thêm nữa mới nhét đồ chơi vào. Anh cầm lấy một cái trứng rung, một cái dương v*t giả và chuỗi ngọc.
Dây thừng buộc vào vòng cổ, Tạ Cảnh Diệu kéo cô bò lên trước: “Đi tắm với tôi.”