Nhà Tiên Tri Được Chọn

Chương 166

Tiếng nước từ bồn rửa tay ngày càng lớn, là do người mẹ có tinh thần bất ổn đang điên cuồng giặt váy.

Nhưng tình huống càng ngày càng tệ hơn. Chiếc váy trong tay bà càng bị thấm ướt nước, vệt máu cùng cà phê càng lan rộng hơn.

Vậy nên khi dời tầm mắt khỏi chiếc đồng hồ trên kệ sang người phụ nữ trung niên, Đoạn Dịch hơi giật mình... Hai tay lẫn chiếc váy trên tay bà đã bị nhuốm đỏ, toàn thân đầm đìa máu, cứ như hung thủ vừa mới giết người.

Tạm dừng động tác tay, người phụ nữ trung niên nhìn chằm chằm chiếc váy giặt mãi không sạch bắt đầu khóc thút thít. Hai mắt bà dần đỏ lên, hiển nhiên sắp sụp đổ.

"Em khuyên bà ta đi, chú ý cẩn thận. Anh xem đồ đạc trong phòng này cái đã."

Đoạn Dịch dặn dò Tra Tùng Phi xong, nhìn về phía Minh Thiên.

"Để em kiểm tra cùng anh." Minh Thiên nói, lấy một quyển vở nhỏ trong túi xách của người phụ nữ ra. Hắn mở quyển vở nhìn vài lần, rồi đưa cho Đoạn Dịch.

Đoạn Dịch nhận lấy, phát hiện đây là một cuốn sổ lịch. Anh lật trang lịch, chú ý "ngày 10 tháng 10" bị khoanh một vòng màu đỏ, bên cạnh viết hai chữ "Vũ hội".

10 giờ tối ngày 10 tháng 10.

... Ngày tổ chức vũ hội của cô con gái sao lạ vậy? Đều có số 10?

Lật hết sổ lịch, không thấy thứ gì bất thường nữa, Đoạn Dịch trả sổ lịch cho Minh Thiên. "Chúng ta tiếp tục lục soát."

"Vâng." Minh Thiên khẽ gật đầu, lục tìm mấy vật còn lại trong túi xách.

Đoạn Dịch nhìn xung quanh một vòng, đặt mắt tới chiếc vali nằm dưới gầm giường.

Duỗi tay kéo vali ra, sau khi mở ra, thứ đầu tiên đập vào mắt Đoạn Dịch là một bức tranh thêu chữ thập tinh mỹ.

Nhìn thấy tranh thêu chữ thập, trong đầu Đoạn Dịch hiện lên cảnh sinh hoạt hằng ngày của người phụ nữ này... Sau khi con gái đi học, bà ở nhà vừa thêu tranh chữ thập vừa chờ con về nhà.

Bức tranh thêu chữ thập này cũng rất kỳ quái.

Loại tranh này tên là tranh thêu chữ thập vì cách thêu đan chéo tạo thành các hình vuông nhỏ. Nhưng thứ Đoạn Dịch nhìn thấy không chỉ thêu chữ thập, mà thật sự thêu thành con số 10 (Thập).

Ý trên mặt chữ, một bức tranh thêu hình số 10.

Vậy nên dù khung tranh thêu rất tinh mỹ cũng khó bỏ qua được sự quỷ dị của tác phẩm.

Đoạn Dịch vừa định đặt tranh thêu chữ thập sang một bên, khóe mắt chợt thấy thứ gì đó bất thường.

Anh lập tức nhìn lại bên trong vali. Sau khi lấy tranh thêu chữ thập, chiếc khăn quàng cổ kiểu nữ đặt bên dưới bị lộ ra. Khăn quàng cổ có màu xanh lam, hiện tại đang dần bị nhuốm đỏ... Hệt như máu xuất hiện từ hư không và không ngừng thấm ướt nó.

Hết lớp này đến lớp khác, chẳng bao lâu sau toàn bộ chiếc khăn quàng cổ đã nhuốm đỏ máu loãng.

Ý thức được chiếc vali này sẽ bị nhuốm đầy máu, Đoạn Dịch bất chấp tất cả duỗi tay kéo khăn quàng cổ ra, thấy bên dưới khăn quàng cổ có một quyển nhật ký.

Đoạn Dịch cầm quyển nhật ký lên. Do khăn quàng cổ ướt sũng, bàn tay anh bị dính đầy máu, nhưng quyển nhật ký nằm bên dưới khăn quàng cổ lại không dính một chút máu nào, vẫn sạch sẽ như lúc đầu.

Cảnh này quá mức quái dị, dù Đoạn Dịch không sợ quỷ cũng không khỏi hít mạnh một hơi.

Điều chỉnh lại hơi thở, Đoạn Dịch mở quyển nhật ký trong tay.

Trong quyển nhật ký viết đầy chữ, nhưng tất cả con chữ đều giống nhau y như đúc... "mười".

Dù là lật tờ nào, từ trái qua phải, từ trên xuống dưới, tất cả chữ cái trên giấy đều là "mười".

Đóng nhật ký lại, đột nhiên anh nghe thấy một tiếng "xẹt", theo sau là tiếng kêu sợ hãi vang lên. Tiếng kêu phát ra từ người phụ nữ kia.

Đoạn Dịch lập tức nhìn sang chỗ bồn rửa tay.

Thì ra người phụ nữ trung nên vì sốt ruột muốn giặt sạch chiếc váy, hai tay dùng quá sức, không cẩn thận đã xé rách chiếc váy.

Cứ thế, chiếc váy xinh đẹp không chỉ không giặt sạch còn bị rách. Việc này khiến lý trí người phụ nữ trung niên hoàn toàn sụp đổ.

Sau khi kêu lên một tiếng sợ hãi, người phụ nữ trung niên quỳ sụp trên mặt đất, bụm mặt khóc lóc.

Tiếng người phụ nữ khóc thút thít rất lớn, rất gây chú ý.

Không gian phòng đơn rất nhỏ, cũng dễ làm người khác đồng cảm với tiếng khóc của bà.

Tiếng khóc lọt vào tai, vậy mà Đoạn Dịch cảm thấy buồn bã đau khổ từ nội tâm, như thể chính anh cũng từng gặp chuyện đau buồn tương tự.

Lắc đầu lấy lại bình tĩnh, Đoạn Dịch ép bản thân không nghe tiếng khóc kia nữa, sau đó nhìn về phía Tra Tùng Phi, định mở miệng nhắc nhở cậu.

Nhưng mà Tra Tùng Phi đã tiến bộ lên rất nhiều. Lúc Đoạn Dịch nhìn về phía cậu thì phát hiện cậu đã lấy mấy cái nút bịt tai mang từ khách sạn ở khu nghỉ ngơi trong ba lô ra.

Nhét nút bịt tai vào tai, Tra Tùng Phi mỉm cười ra dấu cho Đoạn Dịch.

Đoạn Dịch tạm thời yên tâm, bất giác cười theo.

Đoạn Dịch bỏ quyển nhật ký trong tay xuống, đứng dậy đi đến trước kệ đồ, xem đồng hồ.

Thời gian hiện tại là 9 giờ 52 phút.

Đủ loại manh mối đều ám chỉ, 10 giờ là mốc thời gian quan trọng.

Mà hiện tại cách 10 giờ, chỉ còn 8 phút.

Đầu óc Đoạn Dịch xoay chuyển, nói với Minh Thiên: "Tiểu Thiên, em tiếp tục tìm manh mối ở đây, thuận tiện giúp Trà Trà an ủi NPC một chút. Anh ra ngoài xem thử."

Nói xong, Đoạn Dịch rời khỏi phòng đơn, rời khỏi khoang xe, về khoang xe số 2 lúc đầu bọn họ lên tàu.

Đoạn Dịch chạy về để xem đồng hồ trên tàu.

... Đồng hồ ở khoang xe số 2 hiện giờ là 2 giờ 40 phút.

Có được đáp án mình muốn biết, Đoạn Dịch định trở lại căn phòng 3-1.

Chẳng qua trước khi rời đi, anh bị Vân Hạo ngăn lại.

Vân Hạo hỏi: "Tình huống bên kia sao rồi, tôi theo anh xem được không?"

"Được." Đoạn Dịch nói, "Những người khác đâu?"

"Mấy người Ổ Quân Lan đều tới chỗ khoang điều khiển thăm dò rồi, xem có thể tìm hiểu tình hình về đoàn tàu này không. Tôi ở lại chờ mấy anh. Đúng rồi..."

Quay đầu lại nhìn thoáng qua khoang xe phía sau, Vân Hạo nhỏ giọng bên tai Đoạn Dịch: "Người chơi số 10 cứ quái quái thế nào ấy. Không thể miêu tả được. Nói chung làm người khác rất không thoải mái."

Lời nói Vân Hạo cũng là cảm giác của Đoạn Dịch cho tới giờ.

Từ trạm xe buýt đến khi lên đoàn tàu đường dài, theo lý anh cũng đã đối mặt với người chơi số 10 rất nhiều lần.

Nhưng mỗi lần anh nhớ lại khuôn mặt của người chơi số 10, trong đầu lại không có nổi một hình ảnh cụ thể nào.

Đây là một cảm giác rất thần kỳ... Kiểu như mình biết có một người như thế tồn tại, bản thân cũng đã gặp người nọ, bây giờ người nọ đang ngồi cách đó không xa, bản thân có thể thấy người nọ bất cứ lúc nào, nhưng lại không thể nhớ nổi gương mặt người nọ.

Đoạn Dịch không nhịn được lại nhìn thoáng qua người chơi số 10.

Người nọ đang ngồi trên một hàng ghế, hai mắt nhìn ngoài cửa sổ.

Đoạn Dịch không biết ngoài cửa sổ có cái gì đẹp, bởi vì giờ này bên ngoài gần như đen ngòm.

Người nọ vẫn chừa một cái gáy. Mặc dù chỉ nhìn bóng lưng người nọ, Đoạn Dịch vẫn cảm giác được trên người hắn ta tỏa khí thế lành lạnh quái lạ.

Tạm thời Đoạn Dịch không có thời gian để nghĩ về người chơi số 10. Anh vừa giải thích chuyện đã xảy ra trong phòng 3-1 cho Vân Hạo, vừa dẫn hắn ta tới khoang xe số 3.

Hai người nhanh chóng tới căn phòng số 3-1 nơi xảy ra sự kiện kỳ dị.

Vào cửa, nghe Đoạn Dịch nói xong, Vân Hạo không khỏi hỏi: "Vậy là rất có thể thời gian trong phòng này khác với bên ngoài? Trong phòng là một thời không... độc lập?"

Đoạn Dịch chỉ nói: "Có lẽ vậy. Tóm lại mọi thứ trong phòng này đều rất kỳ quái."

Sau khi vào phòng, đầu tiên Đoạn Dịch nhìn về phía người phụ nữ trung niên.

Bà vẫn đang quỳ khóc trên mặt đất, nhưng tiếng khóc đã nhỏ đi rất nhiều.

Việc này không chứng tỏ bà đã bớt đau khổ, chỉ là bà mất sức mà thôi. Vì sự đau khổ nhiễm cho người khác thông qua tiếng khóc vẫn không giảm chút nào.

Đoạn Dịch liếc nhìn Vân Hạo, sắc mặt hắn ta trắng bệch, lập tức bịt kín lỗ tai. Sau một lúc lâu hắn ta mới miễn cưỡng khôi phục tự nhiên.

"Tiếng khóc này... Làm tôi có cảm giác như mình vừa mất con gái. Nhưng tôi không có con." Vân Hạo nghĩ mà sợ, nói, "Đúng là quái lạ."

Lúc này, đồng hồ trên kệ hiển thị thời gian là 9 giờ 56 phút.

Đoạn Dịch đến trước kệ để đồ nhìn đồng hồ, hỏi Minh Thiên: "Có phát hiện gì không?"

Khẽ gật đầu với Đoạn Dịch, Minh Thiên đặt ba thứ lên bàn trà, lần lượt là: Tranh thêu chữ thập, nhật ký, cuốn lịch; mấy món này vừa rồi Đoạn Dịch đều đã xem qua, toàn bộ đều có liên quan tới con số "mười".

Theo sau là hai món đồ: Thẻ căn cước công dân và thẻ nhân viên.

Trên hai món đồ đều có ảnh chụp của người phụ nữ trung niên, có thể nhìn ra đều là đồ cá nhân của bà.

Nhưng con số trên hai món đồ này cũng kỳ lạ.

Số căn cước công dân là: 101010101010101010.

Số thẻ nhân viên là: 101010.

Minh Thiên mở miệng nói: "Họ tên rất bình thường, sống tại Hoài Thành, chức vụ là nhân viên vệ sinh."

"Nghĩa là... Khoang xe này, rất có thể là không gian hư ảo nào đó?" Đoạn Dịch không khỏi nói, "Bởi vì những thứ này không thể suy đoán theo lẽ thường... Thời gian bất thường, vòi nước chảy ra máu, con số 10 xuất hiện nhiều lần..."

"Xem này! Thẻ căn cước và thẻ nhân viên đang chuyển sang màu đỏ!" là giọng Vân Hạo.

Đoạn Dịch lập tức cúi đầu nhìn bàn trà, trước đó không lâu Đoạn Dịch đã trơ mắt nhìn khăn quàng cổ đổi màu, bây giờ đến lượt hai món đồ nhỏ này... Không biết máu từ ở đâu ra nhuốm đỏ hai món đồ này từng chút một, dần dần biến chúng thành màu thuần đỏ.

Nhưng bình trà và các vật khác nằm trên bàn trà lại không bị ảnh hưởng.

Để xác nhận, Đoạn Dịch cầm lấy quyển nhật ký mở ra, không có trang nhật ký nào bị dính một giọt máu.

Minh Thiên mở miệng nói: "Đây là tất cả các manh mối, hẳn là không còn sót thứ gì."

Vân Hạo hơi nhíu mày. "Thế này... là sao?"

"Thời gian... Thời gian sắp tới 10 giờ." Là giọng của Tra Tùng Phi.

Người phụ nữ vẫn cứ khóc mãi, không làm ra bất kỳ hành động gì khác. Vậy nên vừa nãy cậu tạm thời cách ra một chút, bước qua bên cạnh đến gần kệ đồ xem đồng hồ.

Thở ra một hơi, Đoạn Dịch lui về phía sau một bước, mở cửa phòng ra, phòng ngừa đúng 10 giờ trong phòng sẽ đột ngột xuất hiện tình huống nguy hiểm, khiến bọn họ không thể rời khỏi phòng.

Sau khi mở cửa, bốn người chơi sóng vai đứng tụm lại một chỗ, đồng thời nhìn về phía người phụ nữ đang quỳ trước bồn rửa tay, lẳng lặng chờ đợi chuyện sắp xảy ra.

"Tích tách, tích tách, tích tách..."

Kim giây chuyển động, một tiếng "đinh" vang lên, đã đến 10 giờ đúng, chuyện quái lạ cũng xảy ra.

Từ khi vào trò chơi này, Đoạn Dịch từng trải qua đủ loại tình cảnh kỳ quái, theo lý đã trơ lì. Nhưng anh không thể không thừa nhận, cảnh xảy ra trước mắt là thứ kỳ quái nhất anh từng thấy.

Vừa điểm 10 giờ, người phụ nữ đứng dậy, sau đó hô lên một tiếng, phần bụng đột nhiên hóp lại.

Người phụ nữ không mập mặt nhưng dáng người hơi đầy đặn, cái bụng bia nhỏ vốn hơi phồng dưới lớp quần áo, lúc này đột ngột lõm xuống như bị đấm vào, toàn bộ phần bụng gần như bẹp thành bánh nhân thịt.

Sau khi phần bụng xẹp hoàn toàn thì đến lượt phần ngực.

Giống như có một cái máy gì đó đang đè bẹp nửa người trên của bà.

Người phụ nữ ngã xuống đất, cơ thể không ngừng tuôn máu, trong không khí khó tránh khỏi tràn ngập mùi máu tươi.

Không biết do chứng kiến cảnh tượng quá sốc gây ảo giác hay nguyên nhân gì khác, Đoạn Dịch cứ cảm thấy không khí biến thành màu máu.

... Không khí trong phòng như bị nhiễm đỏ!

"Ruột... Ruột bà ta đang chảy ra...!" Tra Tùng Phi hô lên.

Ruột của bà ta thật sự đang chảy ra.

Ngoại trừ ruột, còn có nội tạng màu nâu thẫm bị đè dẹp lép cũng đang chảy ra theo dòng máu, nằm be bét bên cạnh cơ thể chảy máu của bà ta.

Tử trạng của người phụ nữ quá thảm, dù là Đoạn Dịch cũng không khỏi đổ mồ hôi trán.

Máu chảy ra từ cơ thể người phụ nữ ngày càng nhiều, bãi máu nhanh chóng loang khắp mặt sàn, lượng máu không ngừng dâng lên, như thể máu chảy ra từ cơ thể người phụ nữ là bất tận.

Đoạn Dịch vươn tay định kéo Minh Thiên, Minh Thiên cũng đúng lúc vươn tay tới.

Hai người nắm tay lẫn nhau, quay đầu nhìn đối phương, đồng thanh kêu: "Rút!"

·

Rời khỏi căn phòng 3-1 đã bị máu bao phủ, trán cả bốn người đều phủ một lớp mồ hôi.

Cũng may ngoài hành lang không bị ảnh hưởng, vẫn còn đỡ.

Bốn người không vội di chuyển, đều dựa tường hành lang hồi phục một lát, rồi mới trở lại khoang xe số 2.

Bọn họ ngồi xuống ghế đợi, các người chơi còn lại lục tục trở lại.

Nhìn thấy vẻ mặt của bọn họ, Ổ Quân Lan và Khang Hàm Âm đi tới, giọng điệu đầy kinh ngạc thắc mắc: "Gặp chuyện gì rồi?"

Thở ra một hơi, Đoạn Dịch lắc đầu, tạm thời không nói gì.

Đoạn Dịch đứng lên, yên lặng nhìn Phương Đông Vũ, Hứa Nhược Phàm, Bạch Lập Huy, và người chơi số 10 thần bí.

Sau một lúc lâu, anh nghiêm túc mở miệng: "Hẳn là mọi người đều cảm giác được, tình huống hiện tại càng ngày càng trở nên nghiêm trọng. Phó bản cái gì cũng không biết, nơi nơi ẩn giấu nguy hiểm. Nếu mọi người vẫn còn đấu đá lẫn nhau, cuối cùng tất cả mọi người sẽ chết hết. Người thiết kế trò chơi muốn chúng ta chém giết lẫn nhau. Nhưng tôi nghĩ rằng, cách qua màn thật sự của trò chơi ngược lại là mọi người cần hợp tác với nhau. Vậy nên tôi đề nghị..."

Tạm dừng một lát, Đoạn Dịch tiếp tục nói: "Bây giờ chưa ai rút bài thân phận. Đúng lúc, tôi cảm thấy mọi người không cần thiết phải rút thẻ thân phận. Người sói mỗi đêm không cắn người, người tốt mỗi ngày không vote, chúng ta không để bất cứ ai vào nhà giam. Mọi người cùng nhau qua màn, hợp tác cùng thắng."

Hợp tác cùng thắng, Đoạn Dịch đã đề nghị từ đầu trò chơi.

Lúc ấy anh biết lời đề nghị này không thể nào được chấp nhận. Nhưng anh vẫn muốn thử một lần. Ít nhất anh có thể thông qua vẻ mặt của người chơi, hiểu thêm về bọn họ.

Về sau Đoạn Dịch không đề nghị lại chuyện này... Cho tới bây giờ.

Cố gắng vượt qua nhiều phó bản, trải qua vô số sinh tử, Đoạn Dịch lại lần nữa đối mặt với mọi người, trịnh trọng đưa ra lời đề nghị này.

Hoàn toàn không giống lần đầu tiên đề nghị để thử tâm lý, lần này Đoạn Dịch thật sự hy vọng mọi người có thể cùng nhau hợp tác.

Dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn mọi người xung quanh, Đoạn Dịch nói: "Nếu đồng ý thì đưa thiết bị cho Minh Thiên, để em ấy giữ. Tôi trước."

Nói xong, Đoạn Dịch giao thiết bị của mình cho Minh Thiên.

Tay trái Minh Thiên cầm một túi đen, hắn nhận lấy thiết bị của Đoạn Dịch, bỏ vào túi.

Người đầu tiên đồng ý lời đề nghị của Đoạn Dịch là Ổ Quân Lan và Khang Hàm Âm.

Đi đến gần Đoạn Dịch, Ổ Quân Lan giao thiết bị của mình cho Minh Thiên đứng cạnh anh, nói: "Hổ thẹn, lần đầu tiên anh đề nghị tôi đã không nói gì. Lúc ấy tôi quá do dự, sợ hãi. May là tôi còn cơ hội cứu vãn."

Đoạn Dịch nhìn cô, thành khẩn nói: "Cảm ơn cô. Cả chặng đường này đều cảm ơn cô."

"Hừ... Tính tôi nữa."

Người nói là Khang Hàm Âm, thoạt nhìn vẫn có chút hung dữ không thân thiện với người khác, đặc biệt là lúc đối mặt với Bành Trình. Nhưng lúc này cô thật lòng mỉm cười, giao thiết bị cho Minh Thiên.

Tiếp theo là bốn người Vân Hạo, Bạch Tư Niên, Tra Tùng Phi, Bành Trình.

Ba người đầu không nói gì dư thừa, nhưng Bành Trình lại rất lưu luyến nhìn thiết bị thêm vài lần, còn hôn nó một cái, mới quyến luyến giao nó ra.

Sau bốn người bọn họ, người tiếp theo giao thiết bị là Doãn Oánh Oánh.

Cuối cùng chỉ còn người thần bí số 10, Phương Đông Vũ, Hứa Nhược Phàm và Bạch Lập Huy vẫn chưa có động tĩnh gì.

Phương Đông Vũ cầm thiết bị của mình, tạm thời không có bất kì động tác nào.

Hứa Nhược Phàm và Bạch Lập Huy liếc nhau, đứng lên đi tới chỗ Đoạn Dịch, nhưng không tới hai bước lại song song ngồi xuống, không biết đang băn khoăn cái gì.

Thoáng thấy động tác của họ, Đoạn Dịch chỉ nói: "Không vội. Bây giờ cách 10 giờ tối vẫn còn một khoảng thời gian. Mọi người có thể nghĩ lại. Thật ra tôi hy vọng có thể dùng khoảng thời gian này để nói chuyện với từng người một."

Nói xong, Đoạn Dịch nhìn về phía người chơi thần bí số 10.

Anh đi đến trước mặt người nọ. "Chào anh, mấy người bọn tôi đều quen biết nhau từ trước, mà trò chơi cần cho nhau sự tin tưởng. Vậy nên tôi mong anh nghe tôi giới thiệu một chút về mọi người. Đương nhiên, anh cũng có thể giới thiệu về bản thân."

"Người đã đi đến đây đều là người thông minh, mà đã là người thông minh chắc chắn lý giải ý nghĩ thật sự về trò chơi này. Mục tiêu nguyên bản của mọi người là giống nhau, nhưng bị ép chơi Ma Sói chia phe đối lập. Chúng ta có thể loại bỏ sự đối lập này. Đề nghị vừa rồi..."

Đoạn Dịch còn chưa nói xong, người nọ đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh.

Trong chớp mắt ấy, Đoạn Dịch khó có thể hình dung được cảm giác của bản thân.

Bởi vì anh cảm thấy lạnh sống lưng. Anh như bị con dã thú tàn bạo nhất, con quái vật đáng sợ nhất nhìn chăm chú. Là ánh mắt khiến người ta cảm thấy rét lạnh từ tận xương cốt.

... Dạng người gì sẽ có ánh mắt như thế?

Người nọ nhìn Đoạn Dịch một cái, rồi quay đầu tiếp tục nhìn ngoài cửa sổ.

Lời sau đó của hắn ta cũng khiến Đoạn Dịch cực kỳ ngoài ý muốn: "Không cần giới thiệu, cũng không cần nói lời dư thừa. Tôi đồng ý đề nghị của cậu. Ngoài ra, để tránh sau này xảy ra nhiều chuyện, không cần giao thiết bị cho tên NPC kia."

Hắn ta nâng tay, ngón tay gập vào gõ cửa kính, sau đó đẩy mở cửa sổ.

Cuối cùng người đàn ông thần bí làm một hành động khiến người khác hết hồn... Trực tiếp ném thiết bị của mình ra ngoài cửa sổ!

Mặc kệ những ánh mắt kinh ngạc, người đàn ông thần bí đóng cửa sổ, nhắm hai mắt lại. "Tôi muốn nghỉ ngơi. Mấy người cứ tùy ý. Đừng quấy rầy tôi."

·

Mười phút sau.

Nhóm Ổ Quân Lan đi nấu cơm, những người chơi còn lại ngồi ghế nghỉ ngơi.

Đoạn Dịch suy nghĩ nên tìm Phương Đông Vũ và hai người Hứa – Bạch nói chuyện xem sao.

Lúc anh đang suy ngẫm phương án đàm phán, anh đột nhiên ngây ngẩn.

Không chỉ một mình anh ngẩn ra, những người khác cũng ngẩn cả ra.

... Bởi vì âm thanh "Tích tắc" lại vang lên.

Đoạn Dịch đứng bật dậy, nay nắm thành quyền, đi đến trước ngăn tủ quen thuộc.

Giơ tay kéo ngăn tủ ra, anh thấy cái nút trên trên bảng điều khiển chớp tắt ánh đỏ.

... Vẫn là phòng số 3-1.

Vị khách ở phòng số 3-1 lại gọi phục vụ đoàn tàu.

"Tích tắc, tích tắc..."

Âm thanh báo hiệu liên tục vang lên từ loa.

Đoạn Dịch quay đầu lại cùng Minh Thiên nhìn nhau, ấn nút này xuống.

Bên kia loa truyền đến tạp âm.

Sau một đoạn tạp âm ngắn ngủi, giọng nói của một người phụ nữ trung niên vang lên.

"Làm phiền mang cho tôi một ly cà phê..."

... Người phụ nữ trung niên chết một cách cổ quái đã sống lại?

Đoạn Dịch và Minh Thiên liếc nhau, trong mắt hai người đều có chút kinh nghi.

Sau đó hai người bọn họ dẫn đầu đi đến khoang xe số 3.

Vừa rồi Tra Tùng Phi, Vân Hạo cũng thấy thảm trạng của người phụ nữ, hiển nhiên cũng cực kỳ tò mò bà ta đã xảy ra chuyện gì, vậy nên cũng đi theo sau.

Ổ Quân Lan nghĩ đến gì đó, nhắc nhở bọn họ một câu: "Mọi người từ từ, cà phê!"

Ổ Quân Lan vừa dứt lời, Khang Hàm Âm đã đi đến trước bàn pha cà phê. "Chờ tôi một lát, xong ngay."

Nghe vậy, Doãn Oánh Oánh chạy tới. "Em cũng muốn đi xem."

Đợi pha xong cà phê, bảy người cùng băng qua hành lang, đến trước cửa phòng số 3-1.

Khẽ gõ cửa, Đoạn Dịch nói: "Chào cô, cà phê của cô đây."

Một lát sau, người phụ nữ trung niên mở cửa, cười hỏi: "Có muốn vào trong ngồi một lát không?"

Lướt qua bà ta, Đoạn Dịch nhìn thoáng qua đằng sau.

Bãi máu biến mất, mùi máu tươi cũng biến mất...

Tất cả mọi thứ trở lại như cũ.

Đoạn Dịch không vào luôn mà hỏi một câu: "Xin hỏi bây giờ là mấy giờ rồi?"

Người phụ nữ trung niên cúi đầu nhìn đồng hồ, sau đó nói: "9 giờ 43 phút tối."

9 giờ 43 phút?

Sao lại thế này? Chẳng lẽ thời gian trong phòng 3-1 bị lặp lại?

Trong đầu lướt qua vài suy đoán, Đoạn Dịch nói với người phụ nữ: "Chúng tôi rất nguyện ý vào trong tâm sự với cô. Nhưng cô có thể chờ chúng tôi một chút không?"

"Được thôi. Có gì các cậu gõ cửa nhé." Người phụ nữ nhận lấy cà phê, mỉm cười đóng cửa lại.

Sau khi bà đóng cửa lại, Đoạn Dịch giải thích ngắn gọn mọi chuyện đã xảy ra trong phòng cho mấy cô gái Ổ Quân Lan.

Ổ Quân Lan nghe xong khẽ gật đầu: "Tôi biết rồi. Để bọn tôi vào xem có xảy ra chuyện giống như thế không. Bọn tôi cũng sẽ tra xét các manh mối khác."

- --
Bình Luận (0)
Comment