Nhà Tiên Tri Được Chọn

Chương 169

Trò chơi bốn góc là trò chơi nổi tiếng nhất trong số những trò chơi gọi quỷ.

Quy tắc trò chơi rất đơn giản: 4 người đứng 4 góc phòng trước khi trò chơi bắt đầu. Trong quá trình chơi không được quay đầu lại, hơn nữa không gian căn phòng phải thật tối. Thời gian chơi tốt nhất là 12 giờ khuya.

Sau khi trò chơi bắt đầu, từng người tham gia trò chơi sẽ lần lượt đi từ vị trí bắt đầu tới góc đối diện, vỗ vai người đứng ở góc tường đó. Trong quá trình chơi có thể di chuyển thuận chiều kim đồng hồ, cũng có thể di chuyển ngược kim đồng hồ.

Bốn người chơi trò chơi này, nhất định sẽ có một vị trí không có ai. Cứ thế, mỗi lần có người tới góc không có ai sẽ ho lên một tiếng, để biểu thị góc này không có người. Theo lý thuyết, mỗi khi đi được một vòng sẽ luôn nghe thấy một tiếng ho khan. Nhưng nghe đồn nếu tiếp tục tiến hành trò chơi sẽ không còn nghe thấy tiếng ho nữa.

Nghĩa là... Có năm người đang chơi trò này.

"Người" bị thừa chính là con quỷ được triệu hồi tới.

Đó là quy tắc trò chơi mà Đoạn Dịch được giải thích sau khi vào phòng 3-2.

Khoảng hai phút trước, anh ở khoang xe số 2 nói chuyện với vị khách trong phòng này.

Vị khách là một cô nhóc nhỏ tuổi, yêu cầu phục vụ đoàn tàu đến chơi trò bốn góc với mình.

Vừa nghe tên trò chơi này, nhiều người chơi đều đổi sắc mặt.

Bởi vì trò chơi này quá nổi tiếng. Dù chưa từng chơi, cũng không rõ quy tắc cụ thể trò chơi, nhưng hầu hết người chơi đều biết là trò gọi quỷ.

Nói chuyện xong, việc nhân đức không nhường ai việc đáng làm thì phải làm, Đoạn Dịch đi chơi "Gọi quỷ" cùng ba NPC.

Vân Hạo và Bạch Tư Niên đuổi theo anh, định hỗ trợ tìm kiếm điều kiện qua màn cho nhanh.

Nhưng cô nhóc mở cửa phòng số 3-2, dùng đôi mắt đánh giá bọn họ qua khe cửa, cười nói: "Cảm ơn mấy anh chơi trò chơi với tôi! Nhưng mà bọn tôi chỉ cần một người thôi! Ai trong mấy anh sẽ vào chơi cùng bọn tôi?"

Vậy nên chỉ có một mình Đoạn Dịch vào phòng.

Bên trong phòng như thế nào Bạch Tư Niên và Vân Hạo không thể thấy, bởi vì cô nhóc không mở cửa hẳn, chỉ thò nửa cái đầu ra dò xét.

Sau khi vào trong, Đoạn Dịch vừa nghe cô nhóc giải thích quy tắc trò chơi, vừa nhìn quanh bốn phía. Anh phát hiện tình hình trong phòng vượt quá tưởng tượng của mình.

Căn phòng này lớn hơn nhiều so với căn phòng số 1 bên cạnh. Chính giữa rất trống trải, có thể nhìn ra vốn là chỗ kê sô pha cỡ lớn và bàn trà, nhưng hiện tại mấy đã bị đẩy vào góc phòng.

Sau khi di chuyển đồ đạc, chính giữa căn phòng trở thành khu vực trống. Tại chỗ đó, bọn nhóc dán giấy cứng lên sàn, dựng thành tường cao khoảng nửa người, xem như không gian chơi trò chơi.

Hai bên trái phải phòng, mỗi bên có hai chiếc giường tầng.

Nói cách khác, tổng cộng tám người có thể ở căn phòng này.

Đoạn Dịch chú ý hai chiếc giường tầng bên trái có bốn người đang ngủ. Bọn họ đều đắp chăn đưa lưng về phía anh. Rất khó để Đoạn Dịch nhìn thấy mặt bọn họ.

Còn các giường bên phải, có một giường gọn gàng, không có thứ gì bên trên. Ba giường còn lại hơn lộn xộn, trên giường bày rất nhiều đồ vật.

Nguyên do khá dễ đoán... Có ba người ngủ trên ba giường, giường còn lại không có người nằm.

Nói cách khác, tính cả bốn người nằm bên giường trái, tổng cộng có bảy người ở trong phòng này.

Lúc này, ba người ở giường phải không lên giường nằm, mà đi vào khu vực được giấy cứng bao quanh.

Cô nhóc lúc nãy mở cửa mời Đoạn Dịch vào mỉm cười, tay giữ cửa bằng giấy, vẫy tay gọi Đoạn Dịch: "Tới đây, vào đi, trò chơi sắp bắt đầu!"

Đoạn Dịch liếc nhìn bốn người đang ngủ bên trái, hỏi cô nhóc: "Bên kia không phải có bốn người à, sao lại kiếm anh chơi với các em?"

Cô nhóc cười nói với Đoạn Dịch: "Bởi vì bọn họ không chơi cùng bọn em đó! Bọn họ muốn ngủ, chê bọn em ồn ào! Đành phiền anh chơi với bọn em! Anh vào đi, để em tắt đèn!"

Đoạn Dịch hơi níu mày, nhưng vẫn đi vào.

Giấy cứng cao nửa người dựng xung quanh tạo thành một hình vuông.

Đoạn Dịch thấy bốn góc đều được dùng chữ cái tiếng Anh để đánh dấu. Anh lựa bừa góc A không có người đứng. Góc B ở phía trước anh là một cô bé cột tóc đuôi ngựa. Góc C phía trước cô bé là một nam sinh tóc húi cua. Cậu bé đeo cặp sách nhỏ, thoạt nhìn rất trầm tính.

Một lát sau, "cạch" một tiếng, đèn tắt, toàn bộ căn phòng tối thui.

Cô nhóc tắt đèn nhảy nhót "lộp bộp" chạy tới, tay cầm một đèn pin. Đoạn Dịch nhìn cô bé chạy đến, ánh đèn lắc qua lắc lại trong bóng tối, trông vừa quỷ dị lại vừa buồn cười.

Cô nhóc có mái tóc ngắn tới tai. Cô nhóc kéo cảnh cửa bằng giấy, đi vào, rồi khép cửa lại.

"Em tên Tiểu Đoản." Cô nhóc cười giới thiệu với Đoạn Dịch, chĩa đèn pin sang chỗ cô bé cột tóc đuôi ngựa đứng ở góc B. Cô bé bị ánh đèn pin chiếu đến mức trắng bệch, nhưng mặt mũi lại không có biểu cảm gì, không hề có sự hoạt bát của bé gái ở độ tuổi này.

"Cậu ấy tên Tiểu Song." Tiểu Đoản cười, chĩa đèn pin về phía nam sinh duy nhất ở đây, "Cậu ấy là Tiểu Bình."

Cuối cùng Tiểu Đoản chĩa đèn pin về phía Đoạn Dịch: "Anh tên gì?"

Đoạn Dịch không nói tên, dùng ngón tay chỉ bảng số trước ngực. "Anh là số 7."

"Biết rồi. Số 7, Tiểu Đoản, Tiểu Bình, Tiểu Song tham gia trò chơi bốn góc. 3, 2..." Tiểu Đoản đi đến góc D không người, tắt đèn pin, nói nốt, "1... Trò chơi bắt đầu. Mình bắt đầu di chuyển đây!"

Một đám nhóc thoạt nhìn là học sinh khoảng 14 tuổi, sao lại muốn chơi trò này chứ?

Đơn thuần là tò mò, hay là... có ý tưởng đặc biệt nào đó, muốn gọi quỷ tới?

Ngoài ra, cách bày biện căn phòng này rất cũ.

Các học sinh đều mặc đồng phục, từ chất liệu đến kiểu dáng đều có cảm giác rất xưa.

Chiếc đèn pin vừa rồi Tiểu Đoản sử dụng cũng là kiểu cũ.

Nếu cốt truyện này tương ứng với hiện thực, thì thời gian diễn ra chắc là khoảng đầu thập niên 80-90.

Đoạn Dịch đang suy nghĩ thì nghe thấy âm thanh "bộp bộp".

Bốn người cách đó không xa vẫn đang ngủ, phát ra tiếng ngáy rất nhỏ.

Trò chơi bốn góc được tiến hành trong sự im lặng, mà tiếng bước chân của cô nhóc tên Tiểu Đoản rất đặc biệt, vậy nên Đoạn Dịch nghe được rõ tiếng bước chân của cô nhóc.

Một lát sau, Đoạn Dịch cảm thấy cô bé đi tới đằng sau mình.

Đoạn Dịch rất cao, cô nhóc phải cố gắng nhón chân mới vỗ được vai anh.

Đoạn Dịch cảm nhận được hơi thở cô bé phà vào lưng mình.

Đoạn Dịch nhíu mày bất động, sau đó anh cảm giác được cô nhóc đấm nhẹ vào lưng mấy cái, như đang thúc giục anh mau đi đi.

Đoạn Dịch hơi nheo mắt. Ánh sáng ngoài cửa sổ không thể lọt vào phòng, nên anh không thể nhìn rõ thứ gì.

Sau một lúc suy nghĩ, anh nhấc bước đi đến góc tiếp theo.

Đoạn Dịch bước rất chậm, ước chừng chiều dài bước chân, tính số bước đi. Đoán mình đã đến nơi, anh vươn tay vỗ phía trước, vừa vặn đụng trúng tóc đuôi ngựa.

Suy đoán vị trí của cô bé, Đoạn Dịch hạ tay xuống, vỗ bả vai cô bé.

Tiếp đó Đoạn Dịch nghe thấy người phía trước bắt đầu di chuyển, là cô bé Tiểu Song. Sau khi bị anh vỗ vai, cô bé đi đến góc tiếp theo, vỗ vai Tiểu Bình.

Tình huống tương tự kéo dài tổng cộng sáu vòng, Đoạn Dịch tổng cộng bị vỗ vai sáu lần, cũng vỗ vai người khác sáu lần; chờ đến vòng thứ bảy thì đến lượt anh đến một chỗ trống, anh sẽ phát hiện góc không người và ho một tiếng.

Nhưng anh không ngờ trước mặt mình có người.

Anh vươn tay dò xét, sờ được đuôi tóc như thường lệ, sau đó bàn tay dịch xuống vỗ vai người nọ.

Từ chiều cao và cột tóc đuôi ngựa, người này đúng là Tiểu Song.

...Trong vòng này không nghe thấy ai ho, nghĩa là ở góc nào cũng có người.

Con quỷ đã tới rồi? Quỷ không ở góc của anh và Tiểu Song. Quỷ đang đứng ở góc nào trong hai góc còn lại?

Nhớ lại tình huống ở phó bản trước, hẳn là cốt chuyện sẽ được lặp lại.

Vậy nên tuy trong túi quần có đèn pin, Đoạn Dịch không định cắt ngang tiến trình cốt truyện, mà chờ xem sẽ xảy ra chuyện gì.

Trò chơi tiếp tục thêm một vòng, giọng Tiểu Đoản đột ngột vang lên: "Bạn xuất hiện chưa? Có thể nói cho mình biết bạn tên gì không?"

Không gian vẫn yên lặng như cũ, không có ai trả lời câu hỏi.

Một lát sau, nam sinh tên Tiểu Bình kia đột nhiên "Oa" òa khóc, tiếng khóc cực kỳ vang dội.

Bị cảm xúc cậu ta lây nhiễm, Tiểu Song cũng sợ hãi hét ầm lên.

"Suỵt! Các cậu đừng hét, đừng khóc! Cũng đừng cử động! Nhớ lại quy tắc đi! Ai lộn xộn rời vị trí là vi phạm quy tắc trò chơi! Người làm trái quy tắc sẽ bị quỷ ăn thịt!"

Tiểu Đoản lên tiếng nhắc nhở hai bạn học nhỏ.

Tuy là thế, giọng Tiểu Đoản vẫn khó nén sợ hãi.

Giọng cô nhóc run rẩy, Đoạn Dịch như thấy cô bé run rẩy toàn thân.

Ho nhẹ vài tiếng, Tiểu Đoản tiếp tục thử hỏi chuyện với con quỷ: "Cái... Cái đó... Bạn không muốn trả lời bọn mình? Bạn là quỷ tốt hay quỷ xấu? Có người nói... Nói triệu hồi được quỷ tốt, bọn mình có thể nói chuyện với nó. Nếu... Nếu là quỷ xấu, vậy thì bọn mình phải tiếp tục chơi trò chơi..."

Đoạn Dịch mở miệng cắt ngang cô bé: "Tiếp tục chơi đi, đến khi con quỷ thấy chán sẽ rời đi, chúng ta sẽ nghe thấy tiếng ho, có phải không?"

"Đúng thế." Tiểu Đoản trả lời, "Đúng là như thế! Nó không muốn trả lời chúng ta, vậy thì chúng ta tiếp tục... Đừng có ngừng... Đừng có ngừng... Chúng ta tiếp tục, chúng ta phải tiếp tục, nếu không chúng ta đều sẽ chết. Cho đến... Cho đến khi nó rời đi..."

Vậy nên trò chơi tiếp tục.

Không gian vẫn rất yên tĩnh, ngoại trừ tiếng bước chân, một chút âm thanh vải vóc ma sát, thì không nghe thấy tiếng gì khác.

Trước sau không có người nào ho, Đoạn Dịch biết, người vỗ vai anh, hoặc là người bị anh vỗ vai, rất có thể là "con quỷ" bị thừa ra.

Mọi chuyện vẫn đang diễn ra, trong hoàn cảnh duỗi năm ngón tay cũng không thể thấy, rõ là thử thách tâm lý trình độ cao đối với người tham gia. Đoạn Dịch đã có suy đoán sơ bộ, nên anh hoàn toàn không sợ. Anh chỉ muốn biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, có khớp với những gì anh suy đoán hay không, và nhiệm vụ cuối cùng để qua màn sẽ là cái gì.

Một lúc sau, Đoạn Dịch phát hiện mình đi tới một góc không người.

Anh vươn tay sờ soạn, phía trước không có người.

Vậy nên anh ho một tiếng.

Ngay sau đó giọng vui vẻ của Tiểu Đoản vang lên. "Sao?! Có phải chúng ta đã tiễn con quỷ đi rồi không!"

Nam sinh Tiểu Bình hiếm khinói chuyện: Rồi, hình như là thế."

"Phù... Dù nó không nói chuyện với chúng ta, chúng ta cũng không đạt được mục đích, nhưng may mắn là an toàn..." Tiểu Đoản thở ra một hơi, "Để mình đi bật đèn!"

Đoạn Dịch duỗi tay sờ tường giấy bên cạnh, cứ cảm thấy kỳ kỳ.

Theo suy đoán của anh về cốt truyện ải này, lẽ ra sẽ nghe thấy một số âm thanh khác thường mới đúng.

Nhưng anh không nghe thấy bất cứ âm thanh bất thường nào.

Khẽ nhíu mày, Đoạn Dịch nghe thấy giọng Tiểu Đoản chạy đi bật đèn. "Ủa, đèn hỏng rồi! Sao mở không lên?! Chẳng lẽ quỷ còn chưa đi?!"

Nghe cô nhóc nói, Đoạn Dịch càng cảm thấy kỳ hơn.

Các người chơi đứng trong khu vực tạo thành từ giấy cứng, trong quá trình chơi tất cả mọi người đều không ngừng đi xung quanh.

Cứ như thế, trừ khi cố tình đếm, thì một lúc rất lâu sau khi bắt đầu trò chơi, mọi người không biết bản thân đang đứng ở vị trí nào.

Nếu vậy thì dưới tình huống không mở đèn pin, làm cách Tiểu Đoản biết được chính xác vị trí công tắc ở đâu, còn có thể nhanh chóng mà tìm được công tắc?

"Đèn hỏng... Không xong rồi... Đèn pin! Ai có đèn pin!" Tiểu Đoản hoảng loạn hỏi.

Đèn pin trên người cô bé đâu? Trước khi bắt đầu trò chơi, không phải cô bé cầm một cái à? Cô bé đã bỏ nó vào trong túi quần áo rồi chứ.

Đoạn Dịch nghĩ thế, nhưng vẫn lấy đèn pin của mình. "Chỗ tôi có."

Giơ đèn pin lên, Đoạn Dịch nhìn xung quanh một vòng, cách đó không xa, cạnh công tắc đèn ngay cửa, Tiểu Đoản đang kinh hoảng đứng đó; đối diện Đoạn Dịch là nam sinh Tiểu Bình, trên mặt cậu ta dính nước mắt, xem ra rất sợ hãi. Nhưng Tiểu Song cột tóc đuôi ngựa vốn đứng phía trước Đoạn Dịch lại không thấy đâu.

Tiểu Song biến mất ở góc, xuất hiện ở giữa căn phòng.

...Cô bé nằm trong vũng máu, sau lưng cắm một con dao, người không còn thở.

Trông giống như là, bốn người tham gia trò chơi bốn góc, trong lúc chơi đã triệu hồi một con quỷ, quỷ không chút tiếng động chơi trò chơi với mọi người, sau đó giết một người.

Vậy nên, lúc mọi người phát hiện tiếng ho trở lại, không phải vì quỷ đã rời đi, mà là vì đã có một người chết.

Sau khi giết người, quỷ vẫn chưa rời đi, tiếp tục chơi trò chơi cùng ba người còn sống. Không ngừng có tiếng ho vang lên, trong số các tiếng ho đó, có một đến từ con quỷ, chứ không thuộc về ba người sống.

Ba người chơi còn sống chơi thêm mấy vòng nữa, trong quá trình chơi luôn có tiếng ho vang lên.

Bọn họ yên tâm, nghĩ rằng quỷ đã đi rồi, nên quyết định kết thúc trò chơi.

Tiểu Đoản rời khỏi phạm vi trò chơi, chạy đi bật đèn.

Ai ngờ mọi người phát hiện có người đã chết.

... Con quỷ được triệu hồi đã rời đi trước khi đèn mở; hay là... Nó vốn chưa từng rời đi, đến tận bây giờ vẫn đang đứng bên cạnh im lặng quan sát mọi người, chẳng qua là mọi người không thấy nó?

...Sự thật có phải như thế không?

Đoạn Dịch dời đèn pin khỏi thi thể cô bé, soi đèn pin về phía bên trái căn phòng.

Trên giường tầng bên trái, bốn cơ thể vẫn đang phập phồng, tiếng ngáy trước sau như một, như thể chưa từng tỉnh dậy, cũng chẳng để ý tình huống ở chỗ này.

Đúng lúc này, "cạch" một tiếng, đèn bật sáng.

"Tốt quá, đèn sửa được rồi... á!!!"

Là giọng của Tiểu Đoản.

Cô bé chạy ào đến chỗ Tiểu Song, vì sợ hãi quá mức, cả khuôn mặt trắng như giấy. "Tiểu Song cậu ấy bị sao vậy! Tại sao lại như vậy?! Quỷ, quỷ còn ở đây?! Nó ở trong phòng này?!!"

Tiểu Bình không nói ra lời, cậu ta ngồi bệt xuống đất khóc lóc.

Tiểu Đoản nhìn xung quanh, cuối cùng đành phải xin sự giúp đỡ từ Đoạn Dịch.

Chạy tới trước mặt Đoạn Dịch, cô bé nắm lấy cánh tay anh. "Báo cảnh sát giúp bọn em! Anh mau báo cảnh sát giúp bọn em!"

NPC muốn tự rời khỏi phó bản này, xem ra đã đến lúc kết thúc cốt truyện đợt này.

Nhưng Đoạn Dịch không lập tức rời đi. Anh nhìn kỹ Tiểu Song, phát hiện máu sau lưng cô bé bắt đầu chảy ra, dần dần lan rộng, có xu hướng nhấn chìm toàn bộ không gian.

Hiện tượng này xác thực suy đoán của Đoạn Dịch... Cốt truyện phó bản sắp kết thúc.

Tranh thủ thời cơ cuối cùng, Đoạn Dịch nhìn Tiểu Đoản, nghiêm khắc hỏi: "Tại sao muốn chơi trò chơi này? Các em gọi quỷ làm cái gì? Các em muốn có thứ gì từ con quỷ?!"

Tiểu Đoản suy sụp trả lời: "Chỉ muốn biết thành tích thôi... Ba người bọn em vừa thi giữa kì xong, bọn em muốn quỷ nói cho bọn em biết, điểm thi của bọn em là bao nhiêu... Hu hu hu, em không biết Tiểu Song sẽ chết! Có phải quỷ vẫn còn ở đây không... Hay thôi anh đừng đi..."

Tiểu Đoản đột nhiên nhảy lên, bóp cổ Đoạn Dịch. "Anh đừng báo cảnh sát! Anh đi rồi... Quỷ sẽ giết bọn em! Anh phải ở lại bảo vệ bọn em!"

Trong lòng Đoạn Dịch biết phó bản đang đếm ngược, nếu anh ở lại sẽ bị máu nhấn chìm.

Vậy nên anh dứt khoát đẩy Tiểu Đoản ra, nhanh chóng rời khỏi căn phòng trước khi bị dính máu.

Cửa phòng số 3-2 vừa mở ra liền bị đóng lại. Khép cửa, Đoạn Dịch dựa lưng vào cửa thở ra một hơi, nhìn thấy Vân Hạo và Bạch Tư Ngũ dẫn đầu đám người chơi chen chúc trên hành lang. Thấy anh ra, bọn họ lập tức nhìn anh. "Cốt truyện lần này thế nào?"
Bình Luận (0)
Comment