Nhà Tiên Tri Được Chọn

Chương 176

Rất nhiều năm trước, một thanh niên thành phố chịu không nổi áp lực công việc, nản lòng từ chức, đi du lịch khắp nơi qua ngày để giảm bớt áp lực.

Ngày nọ hắn leo lên một đỉnh núi, cảm thấy phong cảnh quá đẹp, quyết định ở chỗ này vài ngày.

Hắn vốn bị chứng mất ngủ, ở trên núi thanh tĩnh xem có thể ngủ ngon giấc hay không.

Tiền bạc không dư dả, vì thế hắn cùng nhóm phượt thủ bốn người ở một lều, mấy ngày đầu trôi qua khá yên bình.

Cho đến khi một đám học sinh tới đây.

Nói cũng trùng hợp, có bốn học sinh cực thích ầm ĩ vào ban đêm ở lều bên cạnh.

Mỗi đêm khuya, thanh niên mất ngủ đau đầu vất vả trăm cay ngàn đắng mới ngủ được, thì bị mấy giọng nói "Có phải quỷ tới hay không", "Á!! Đáng sợ quá!" đánh thức.

Không chỉ mình hắn bị đánh thức, các phượt thủ khác cũng bị quấy nhiễu giấc ngủ. Bốn người nhiều lần cảnh cáo các học sinh, bảo bọn họ đừng ầm ĩ nữa.

Đêm nay, thanh niên ngủ mãi mới được lại bị đánh thức.

Hắn không thể nhịn được nữa rời giường, tính đi đến lều cách vách mắng mấy đứa học sinh.

Vào ngay lúc này, hắn thấy có một vật nho nhỏ lăn ra khỏi lều.

Đồ vật dừng lại bên chân hắn.

Nhặt lên xem, hắn phát hiện là một cái đèn pin.

Có lẽ đây là đèn pin duy nhất của bọn nó?

Nếu mình phá hỏng đèn của chúng nó, có phải chúng nó không còn vật chiếu sáng, không nhìn thấy gì nữa?

Đèn ở khu cắm trại không nhiều, khi bọn nó phát hiện đèn bị hỏng, chắc chắn sẽ bị hoảng loạn. Hình như bọn nó đang chơi trò chơi gọi quỷ, bọn nó chắc chắn sẽ sợ hãi.

Chờ bọn nó ở trong bóng tối sợ hãi hỗn loạn, mình sẽ trà trộn vào, đánh bọn nó một trận tơi bời! Dù sao với độ sáng này, bọn nó không thể thấy mặt mình!

Nghĩ đến đây, thanh niên nhặt đèn pin trên mặt đất, lộn trở lại lều của mình.

Hắn một tay cầm côn leo núi, chuẩn bị dùng để đánh người, một tay cầm dao găm, dùng để cắt dây điện.

Một lát sau, dùng dao cắt dây điện xong, thanh niên trốn ra phía sau lều bọn học sinh.

Lặng lẽ dùng dao cắt dây thừng cột lều, giữ vải bố không để nó rơi xuống, thanh niên trộm quan sát tình huống bên trong lều.

Một lát sau, hắn thấy có hai bóng người rời khỏi lều.

Trong lều có một học sinh đứng phía trước hắn. Một học sinh ở góc nghiêng phía trước, cột tóc đuôi ngựa hai bên, chắc là nữ sinh.

Hai đứa đều đưa lưng về phía mình, quá thích hợp để động thủ!

Áng chừng khoảng cách nữ sinh cột tóc đuôi ngựa hơi xa, sẽ không chú ý phía bên này, nam thanh niên giơ gậy leo núi, đánh học sinh trước mặt mình.

Thanh niên không có kinh nghiệm gây án, không ngờ côn leo núi đánh học sinh phát ra âm thanh lớn, vượt quá dự tính của hắn. Nữ sinh cách xa hơn một chút nghe thấy tiếng vang, lập tức quay đầu lại nhìn.

Vì vừa nãy hai học sinh rời đi mở toang cửa lều, lúc này trong lều hơi sang sáng.

Phản ứng đầu tiên của thanh niên là: Con bé tóc đuôi ngựa có nhìn thấy mặt mình không?

Phản ứng thứ hai là: Không ổn, nó sẽ gọi người khác?

Thanh niên luống cuống, bước nhanh vài bước, tay phải giữ vai đuôi ngựa, khống chế cô bé, tay trái bịt kín miệng cô bé.

"Không được kêu!" Thanh niên hạ giọng nói.

Nào biết đuôi ngựa trong lòng giãy giụa rất mạnh. Giờ phút này sát gần nhau, thanh niên nhìn thấy trong mắt cô bé tràn ngập sợ hãi. Thanh niên càng hăm dọa, cô bé càng run rẩy, giãy giụa càng mạnh hơn.

Thanh niên không có kinh nghiệm gây án, khống chế một học sinh trung học khá là khó khăn.

Vì thế hơi vô ý, đuôi ngựa thoát khỏi tay hắn, xoay người bỏ chạy.

Nó thấy mặt mình, nó sắp há mồm kêu...

Người khác sẽ nghĩ mình như thế nào? Sẽ nghĩ mình muốn cưỡng hi,ếp học sinh nữ?

Không được... Không được để nó hét lên...

Suy nghĩ ấy lướt qua đầu thanh niên chưa đầy nửa giây.

Trên thực tế hắn căn bản không kịp nghĩ.

Hắn chỉ biết trước khi con bé hét lên phải làm gì đó.

Làm cái gì bây giờ?

Hắn chợt nhớ trong túi mình có một con dao dùng để cắt dây điện cắt dây thừng.

Vì thế hắn rút dao, không hề nghĩ ngợi, thọc về phía trước.

Vừa thọc dao, thanh niên vừa nhảy lên, đẩy nữ sinh ngã gục trên mặt đất, bịt kín miệng cô bé.

Nữ sinh phát ra vài tiếng "Ô ô" trong lòng bàn tay hắn, cuối cùng tắt thở.

Thanh niên ngẩn ra mấy giây, kinh hoảng thất thố đứng lên, nhìn hai nữ học sinh một chết một bị thương nằm sấp trên mặt đất, xoay người bỏ chạy.

Trở lại lều của mình, hắn quan sát một chút, các phượt thủ khác đang ngủ.

Có một người trong bóng đêm hỏi hắn "Về rồi à", lật người ngủ tiếp, không phát hiện trên người hắn dính máu.

Thanh niên cảm thấy may mắn. Các phượt thủ ngủ cùng lều mấy đêm trước đã đi rồi, mấy người này hôm nay mới tới, chưa thân với hắn. Mà tối hôm qua hắn thiếu ngủ, hôm nay hắn nằm túi ngủ cả ngày, các phượt thủ này chưa thấy rõ mặt mũi hắn.

Cảm thán bản thân xúc động nhưng vận khí còn tốt, đồng thời gom đồ đạc, chạy trốn suốt đêm.

·

Giờ phút này.

Đoàn tàu đường dài không biết khởi hành từ nơi nào, cũng không biết đi đâu vẫn đang chạy.

Trong thùng xe số 2, kim đồng hồ nhích từng chút từng chút một.

Cốt truyện phó bản mini 3-2 dài hơn phó bản 3-1, bởi vậy thời gian nghỉ giữa hai đợt phó bản cũng tương đối dài.

Trong lúc tập trung thảo luận, mọi người thường xuyên chú ý đồng hồ, chờ đợi phòng 3-2 bấm chuông gọi phục vụ.

Bành Trình đặt câu hỏi qua màn như thế nào. Khang Hàm Âm nói đầu tiên: "Nếu đèn pin là nhân tố kí.ch thích hung thủ giết người, thì nó chính là ngọn nguồn của tất cả bi kịch. Chúng ta có thể nghĩ cách ngăn đèn pin bị mất không?"

Đoạn Dịch ngẫm nghĩ, nói: "Tôi nghĩ có thể thử. Nhưng không nhất định sẽ thành công. Thứ nhất, đèn pin đối với hung thủ có tác dụng giống ngọn cỏ cuối cùng đè chết con lạc đà. Nó là nguyên nhân dẫn đến, hoặc nhân tố trực tiếp, nhưng không phải căn nguyên sinh ra vấn đề."

"Thứ hai, chưa chắc Tiểu Hoa sẽ nghĩ đèn pin là thứ khiến hung thủ giết người. Chủ yếu là tôi lo lắng cái này. Nếu cô bé không nghĩ như vậy, thì trong không gian ý thức, đèn pin sẽ không có quá trình biến mất, chúng ta không thể ngăn nó lăn xuống. Cũng giống như chúng ta không thể ngăn chiếc xe vô hình cán người phụ nữ trung niên, và dao xuất hiện sau lưng Tiểu Song.

"Cho nên tôi nghĩ, biện pháp này có lẽ có thể làm, nhưng không vẹn toàn. Chúng ta có thể nghĩ thêm nhiều biện pháp, đến lúc đó đi vào thử hết xem sao. Tiểu Thiên..."

Nhìn về phía Minh Thiên, Đoạn Dịch hỏi: "Em thấy thế nào?"

Minh Thiên nghĩ nói: "Trong ý thức Tiểu Hoa có bốn người đang ngủ, thật ra cô bé đã đoán được chuyện này liên quan đến họ."

"Cách vách có bốn du khách leo núi, Tiểu Hoa từng gặp bọn họ, nhưng không nhớ mặt mũi họ trông như thế nào. Hoặc nói là, ít nhất ấn tượng bọn họ lưu lại không đủ sâu. Qua rất nhiều năm sau, Tiểu Hoa dần quên mất bộ dáng họ."

"Thử nghĩ đi, bốn học sinh đi trại hè, không trêu chọc ai, trừ chọc giận người ở cách vách. Cho nên Tiểu Hoa đoán kẻ giết người liên quan đến bốn người ở cách vách. Cô bé đặt bọn họ vào không gian ý thức, nhấn mạnh ấn tượng đang ngủ."

"Tiểu Hoa đoán hung thủ là một trong bốn người, nhưng cô bé không biết là ai, hoặc bao nhiêu người."

Bành Trình hỏi hắn: "Cả bốn người không ai lộ mặt, hiện tại lại không còn manh mối nào khác. Chúng ta tìm hung thủ như thế nào?"

Minh Thiên nói: "Có vài khả năng cấu tạo nên không gian ý thức Tiểu Hoa. Thứ nhất, cô bé muốn tìm hung thủ; thứ hai, nhiều năm qua đi, lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, hung thủ đã bị cảnh sát bắt, cô bé chỉ tiếc nuối sự tình đêm đó, muốn ngăn cản hung án phát sinh; thứ ba, cô bé muốn tìm hung thủ và ngăn cản thảm án."

"Ơ cậu... Cậu càng nói càng khó khăn. Tìm không thấy hung thủ thì ngăn cản như thế nào?" Bành Trình xòe tay, "Tiểu hoa bị đánh hôn mê, mất ý thức, nên không gian ý thức không có quá trình gây án. Nếu không có quá trình, biết ngăn cản hung thủ hành hung kiểu gì? Cái này... cái này không thể tránh được!"

"Từ từ, nếu nói thứ có thể tránh, thì chính là ngăn đèn pin lăn xuống. Nhưng anh Đoạn vừa phân tích rồi, lỡ Tiểu Hoa xem nhẹ manh mối này, không cho rằng đèn pin là nguồn cơn mọi chuyện thì làm sao bây giờ? Mặt khác, Tiểu Hoa không biết đèn pin Tiểu Đoản bị mất từ khi nào, nếu không gian ý thức căn bản không có chuyện này, thì phải làm sao?"

"Đơn giản." Đoạn Dịch trả lời Bành Trình.

Tạm dừng suy nghĩ, Đoạn Dịch không nhìn Bành Trình, mà nhìn Minh Thiên bên cạnh.

Nhìn vào mắt Minh Thiên, anh nói: "Tôi suy đoán tiếp theo hướng em vừa nói. Chúng ta cần chải vuốt rõ ràng mọi chuyện trong khoảng thời gian ngắn. Tiểu Hoa cực kỳ để ý Tiểu Song, sau này khi lớn tuổi, chắc chắn cô bé thường xuyên cân nhắc sự tình đêm đó. Bởi vậy sau nhiều năm, cô bé đã suy nghĩ cẩn thận rất nhiều vấn đề."

"Có thể cô bé không biết đèn pin lăn xuống là ngọn nguồn mọi chuyện, nhưng chắc chắn cô bé đoán được động cơ của hung thủ. Hung thủ không cần tiền, cũng không làm chuyện gì khác với hai cô bé, trừ mâu thuẫn bị ồn đến mất ngủ thì không còn khả năng khác."

"Lui một vạn bước, vô luận như thế nào, Tiểu Hoa chắc chắn đoán được dây điện là do hung thủ cắt đứt. Cho nên..."

Minh Thiên nhìn Đoạn Dịch cười, gật đầu nói: "Đúng. Là dây điện. Sau khi vào phòng 3-2, chúng ta kiểm tra xem đèn hoặc dây điện có tác dụng gì không."

"Từ từ... Đợi chút... Tôi hơi loạn..."

Bành Trình cắt ngang hai người. Hắn ta hỏi: "Cái đó... khi hung thủ cắt dây điện, Tiểu Hoa đang chuyên chú chơi trò chơi, nên cô bé không thấy quá trình hung thủ cắt dây điện. Cũng bởi vậy, không gian ý thức cũng không có quá trình hung thủ cắt dây điện mà. Chúng ta không thể ngăn cản hung thủ giết người, cũng đâu thể ngăn cản hung thủ cắt dây điện?"

"Như vừa rồi tôi nói vậy, tuy rằng Tiểu Hoa không thấy quá trình, nhưng cô bé có thể suy luận giống chúng ta. Hoặc là mặc dù cô bé không đoán ra, hung thủ chưa bị bắt, nhưng ít nhất cô bé biết, trò chơi không tồn tại quỷ, cũng không tồn tại hung thủ. Cô bé biết chắc chắn hung thủ vào lều sau khi trò chơi kết thúc, cũng chính là lúc đèn mở không sáng. Sau vụ việc cô bé hỏi thăm thầy cô hoặc Tiểu Đoản, biết rằng đèn không sáng là do bị cắt dây điện."

"Như vậy ít nhất cô bé suy đoán ra một sự kiện: Hung thủ cắt đứt dây điện."

Đoạn Dịch mở miệng nói, "Trên cơ sở này, nếu Tiểu Hoa suy đoán giống y như chúng ta, đương nhiên là tốt nhất. Cô bé nghĩ giống chúng ta, đoán ra được đèn pin là nguồn cơn mọi chuyện, như vậy trong không gian ý thức, chúng ta chỉ cần ngăn không cho đèn pin Tiểu Đoản rơi xuống lăn ra ngoài, hoặc trực tiếp cướp đèn pin từ tay Tiểu Đoản, là có thể ngăn cản bi kịch phát sinh."

"Nhưng nếu Tiểu Hoa không suy xét đến đèn pin, chúng ta không thể dùng cách này qua màn. Chúng ta cần đi ngược lại, tìm cách xử lý dây điện."

Tạm dừng một chút, Đoạn Dịch tiếp tục: "Nói tóm lại, khả năng cao hung thủ chưa bị bắt; Tiểu Hoa đoán được tuyến hành động của hung thủ, hoặc không. Nhưng ít nhất cô bé biết, nếu đêm đó đèn không bị hỏng, Tiểu Đoản bật đèn sáng lên như bình thường, hung thủ sẽ không có cơ hội động thủ."

"Mặt khác, đèn hỏng, hung thủ chui vào, sẽ đánh ngất cô bé, giết Tiểu Song. Hung thủ là một người trưởng thành, hai nữ học sinh hoàn toàn vô lực ngăn cản. Cho nên nếu không gian ý thức Tiểu Hoa muốn thay đổi kết cục bi kịch, thậm chí bắt được hung thủ, cô bé sẽ không suy xét đến hành vi cuối cùng của hung thủ. Vì cô bé cảm thấy bản thân không thể phản kháng lại hung thủ. Đây cũng là nguyên nhân trong không gian ý thức không có quá trình hung thủ gây án."

"Nhưng nếu ngăn dây điện bị cắt, thậm chí lợi dụng chuyện này bắt quả tang hung thủ cắt dây điện, kết quả sẽ bị thay đổi."

"Bởi vậy, mặc dù Tiểu Hoa không thấy quá trình hung thủ cắt dây điện, nhưng trong không gian ý thức, cô bé có thể suy luận ra chuyện này. Hoặc chúng ta có thể dẫn dắt ý thức cô bé, để cô bé biết chuyện và tìm biện pháp giải quyết."

Bành Trình tốn thời gian suy nghĩ cẩn thận. "Cái đó... Tôi thử tổng kết ý của anh Đoạn nha. Tiểu Hoa không thấy quá trình gây án, nên trong không gian ý thức không có đoạn ký ức này. Mặc dù cô bé suy đoán được quá trình giết người, hoặc chúng ta dẫn dắt cô bé đoán được quá trình này, thì không gian ý thức cũng không hoàn nguyên quá trình này. Bởi vì cô bé cảm thấy nếu sự tình đã đến bước cuối cùng, bằng sức của cô bé và Tiểu Song, căn bản không thể chống lại hung thủ."

"Tổng hợp lại, thứ nhất, cô bé không có ký ức quá trình giết người; thứ hai, mặc dù đoán được quá trình, cô bé cảm thấy vô ích không làm nên chuyện gì. Kết hợp hai yếu tố này, dẫn tới việc cô bé không hoàn nguyên quá trình giết người ở trong đầu. Cho nên, chúng ta không thể kíc.h thích không gian ý thức xuất hiện quá trình này, cũng không thể ngăn cản hung thủ đâm dao."

"Dây điện, tuy rằng đồng dạng không thấy hung thủ cắt dây điện, nhưng cái này khác với quá trình giết người. Giết người là quá trình không thể ngăn cản, nhưng dây điện thì có thể..."

"Cô bé dễ dàng đoán được hung thủ cắt đứt dây diện, cho nên trong không gian ý thức, rất có thể cô bé đã tưởng tượng ra dây điện... Tuy không thấy, nhưng tưởng tượng và suy luận có thể ảnh hưởng đến ý thức! Hí hí, là như thế đúng không! Tôi cảm thấy mình thông minh ghê hí hí! Cũng giống như nằm mơ nhỉ! Tuy rằng không tận mắt mắt thấy, nhưng trong lòng hy vọng, tưởng tượng... thì nó sẽ biến thành một phần trong giấc mơ á!"

"Tôi hiểu rồi, cứ việc hung thủ cắt dây điện, Tiểu Hoa không tận mắt nhìn thấy, nhưng cô bé suy luận ra, cho rằng có thể ngăn cản việc này, là có thể phát huy trí tưởng tượng, sinh ra chi tiết tương ứng! Hoặc mặc dù cô bé đoán không ra, nhưng chúng ta có thể kích. thích ý thức cô bé, nói cho cô bé biết chuyện này...".

"Xem ra não càng hoạt động càng linh hoạt. Câu cuối cùng nói hay lắm: Không gian ý thức của cô bé tưởng tượng ra dây điện."

Minh Thiên tiếp lời, liếc Bành Trình một cái, lại nói: "Đèn pin, dây điện, đều có thể kí.ch thích ý thức Tiểu Hoa. Nhiều năm sau sự việc, cô bé vẫn thường tưởng tượng lại đêm ấy. Sự tưởng tượng cấu thành không gian ý thức. Suy luận cũng thuộc dạng tưởng tượng. Khi cô bé suy luận, đương nhiên có thể ảnh hưởng đến tiến triển không gian ý thức."

"Tuy hiện tại chúng ta chưa biết dây điện sẽ dùng hình dạng gì xuất hiện trong không gian ý thức, nhưng chúng ta có thể vào tìm ở lần chơi thứ ba."

"Ngoài ra, ngăn dây điện bị cắt đứt, không những có thể ngăn Tiểu Song bị giết, thỏa mãn ước muốn: "Nếu đèn sáng, Tiểu Song sẽ không phải chết "; còn có thể thỏa mãn mong muốn: "Nếu có người canh ở gần dây điện, chúng ta sẽ lập tức bắt được hung thủ cắt dây điện"."

"Như vừa rồi tôi mới nói, dù Tiểu Hoa mong muốn cái gì, chúng ta đều có thể thông qua cách này thực hiện nguyện vọng của cô bé. Đây là một phương pháp ổn thỏa."

Minh Thiên nói xong, Đoạn Dịch nhìn thoáng qua đồng hồ.

Thời gian gần đến 10 giờ rưỡi tối.

Trong đầu bỗng lướt qua dự cảm không ổn, ngay sau đó, Đoạn Dịch nghe thấy tiếng thông báo.

"Mời người chơi số 3 vào tù trong vòng 10 phút."

Người chơi số 3?

Có người cắn Doãn Oánh Oánh?

Đoạn Dịch nghiêm mặt, lập tức nhìn về phía Hứa Nhược Phàm và Bạch Lập Huy.

Gần như cùng lúc, bảng đèn truyền đến âm thanh "tít tít" quen thuộc.

- --
Bình Luận (0)
Comment